Chiêu Diêu

Chương 71:




Câu nói này của hắn khiến cho ta cảm thấy thật buồn cười.
“Lộ Chiêu Diêu ta sống trên đời nhiều năm như vậy, chưa có kẻ nào dám đòi ta phải bồi thường đâu.” Ta cầm Lục Hợp kiếm, “Nể tình ngươi là kẻ đầu tiên, ta sẽ cho ngươi một ít thể diện.” Nói xong, ta vung kiếm triệu hồi thiên lôi, giáng thẳng xuống khoảng đất giữa ta và hắn, bụi đất tung trời, tạo thành một cái hố thật to.
“Đấy, bồi thường cho ngươi một cái hố, mang hắn ta đi chôn đi.”
Khương Vũ “hắc” một tiếng bật cười: “Thú vị thú vị, Lộ Chiêu Diêu, quả nhiên ngươi rất thú vị.”
“Tất nhiên rồi, ta cũng cảm thấy ta rất thú vị.” Ta đáp lời, đồng thời nhấc Lục Hợp kiếm lên, nhắm thẳng vào trái tim của hắn, “Phần của ta đã xong, bây giờ tính đến phần của ngươi đi. Núi Trần Tắc bị hư hỏng nhà cửa, nhân lực thương vong, ngươi định lấy cái gì để bồi thường cho ta?”
Khương Vũ híp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ta phải bồi thường thế nào?”
“Dùng mạng mà đền.” Tiếng nói vừa dứt, ta vung một đường kiếm, Lục Hợp kiếm cùng thanh kiếm dày trong tay hắn va chạm vào nhau tạo ra sấm sét vang dội.
Sau một chiêu tiếp xúc, ta có hơi giật mình, tên Tiểu Đoản Mao này sau khi biến thành Tiểu Hồng Mao, năng lực ít nhất cũng phải cao gấp ba lần so với những con rối mà hắn điều khiển lúc trước. Mũi kiếm giao nhau, ánh sáng chói lọi phát ra giữa ta và hắn, trong đôi mắt Khương Vũ mơ hồ có ánh sáng đỏ lóe lên: “Lộ Chiêu Diêu, ta đây thích ngươi như vậy, sao ngươi có thể động thủ với ta. Thật đúng là khiến cho người ta tổn thương đau lòng mà.”
Sặc, thằng nhóc này đúng là không có chính kiến, toàn nói linh tinh. Chẳng phải lúc trước luôn mồm nói thích Chỉ Yên à, sao bây giờ lại quay ngoắt sang bảo thích ta thế?
Cái sự “thích” rẻ mạt của ngươi thay đổi cũng nhanh gớm!
Ta không thèm tiếp lời, chỉ dùng lực tăng kiếm khí đẩy hắn ra xa, ngay sau đó dùng thuật di chuyển tiến nhanh tới, hướng mũi kiếm đâm thẳng vào tim hắn.
Khương Vũ khẽ nghiêng người, Lục Hợp kiếm xẹt ngang qua lồng ngực hắn. Hắn thoắt cái chuyển đến bên cạnh ta nhưng không có công kích mà chỉ vươn tay ra ôm lấy eo ta: “Đền người thì được nhưng mạng thì không.”
Ta nheo mắt: “Ngươi chưa từng nghe câu ‘Đăng đồ tử chết vì háo sắc’ à?” Ta trở tay, ra thêm một đường kiếm, muốn chém đứt cánh tay hắn; nhưng đúng lúc lưỡi kiếm chạm được vào bả vai thì bỗng dưng trên người hắn tỏa ra một vòng ánh sáng đỏ, khó khăn ngăn lại thế kiếm của ta.
Đây là… kết giới hộ thể?
Giống như kết giới hộ thể của Cầm Thiên Huyền?
Theo ta được biết, trên đời này người có trình độ sử dụng kết giới thuật để ngăn được Lục Hợp kiếm của ta, ngoại trừ Cầm Thiên Huyền ra thì hẳn không thể có kẻ thứ hai! Tên Khương Vũ này …
Khương Vũ thấy ta kinh ngạc liền nhếch miệng cười một tiếng, dường như có mấy phần đắc ý càn rỡ: “Đánh lộn với ngươi khá vui, nhưng hiện giờ ta không còn thời gian để chơi nữa.” Hắn nói xong câu này, ta lại nghe thấy thanh âm của hắn truyền tới từ phía sau: “Đi theo ta đi, nếu không, tiểu mỹ nhân ngươi vừa liều mạng bảo vệ ta sẽ không bỏ qua cho nữa đâu.”
Khí tức quanh thân ta chấn động, đẩy Khương Vũ tóc đỏ ra, vừa quay đầu, đã thấy con rối ‘Tiểu Đoản Mao’ mà Khương Vũ điều khiển phá vỡ kết giới mà ta lập ra để bảo Chỉ Yên, đem nàng bế lên!
Hỏng rồi … Khương Vũ vẫn luôn tự tin với kết giới thuật của hắn, đáng lẽ ta phải biết hắn cũng có năng lực phá vỡ kết giới của người khác.
Lúc này này ‘Tiểu Đoản Mao’ Khương Vũ một tay nắm bên eo Chỉ Yên, một tay bóp chặt   cổ nàng. Chỉ cần dùng một chút lực thôi cũng đủ khiến cho Chỉ Yên đang hôn mê tiến vào trạng thái ngủ say vĩnh viễn.
Ta cố gắng kiềm chế tâm tình, híp mắt xoay đầu lại nhìn Khương Vũ: “Tiểu Hồng Mao, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu con rối hả?”
“Ngươi muốn biết à?” Hắn vô cùng hào sảng, vươn tay muốn dắt ta, “Ta dẫn ngươi đi xem.”
Ta tránh thoát bàn tay của hắn: “Khỏi cần, giết ngươi rồi thì bọn chúng có còn cũng vô dụng thôi.” Bàn tay ta xuyên qua thiên lôi trên thân Lục Hợp kiếm, cứa một đường, để máu của ta chảy trên thân kiếm. Sau khi huyết tế, ánh sáng trên Lục Hợp kiếm bộc phát dữ dội.
Ánh sáng làm nổi lên gương mặt lạnh lẽo của Khương Vũ, hắn nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười: “Ngươi không sợ ta ra lệnh cho con rối giết Chỉ Yên sao? Tuy ta cũng rất thưởng thức tiểu mỹ nhân này, nhưng chẳng hiểu tại sao, lần này gặp lại cảm giác không bằng những lần trước nữa. Giết đi cũng không tiếc cho lắm.”
Ta cười lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của mình hiện lên trên đôi mắt hắn: “Ngươi muốn giết thì cứ giết. Lộ Chiêu Diêu ta không chấp nhận bị uy hiếp.”
Tiếng nói vừa dứt, ta dùng thuật di chuyển tiến lên, rốt cuộc Khương Vũ cũng thu lại ý cười đáng ghét trên mặt. Hắn dự đoán thế kiếm của ta, lui về phía sau, đồng thời đưa kiếm lên đỡ. Nhưng đúng lúc này, ta ném Lục Hợp kiếm cầm trong tay thật mạnh về phía sau, phá vỡ tầng tầng chướng khí, bất ngờ đâm xuyên qua đầu con rối của Khương Vũ.
Sau lưng “bịch” một tiếng, không cần quay đầu lại ta cũng biết con rối kia đã gục ngay tại chỗ. Trước khi ra tay, ta đã đặt pháp chú thuật di chuyển vào đuôi kiếm, cho nên thời điểm đánh hạ con rối, thuật di chuyển cũng lập tức được thực thi.
Con rối ‘Tiểu Đoản Mao”, Chỉ Yên và Lục Hợp kiếm nháy mắt được đưa về Vô Ác điện trên núi Trần Tắc.
Ở phía này, chỉ trong chớp mắt, Khương Vũ tung lên bát diện kiếm để cản lại thế công của ta, nhưng vì không có Lục Hợp kiếm ngăn trở cho nên thuận thế chặt thẳng vào đầu vai ta.
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, bị chém một kiếm nhưng Khương Vũ lại không tăng thêm lực nữa.
Con rối ‘Tiểu Đoản Mao’ kia vừa bị ta tiêu diệt, vẻ mặt hắn dường như rất đau xót, là do thi thuật giả phản ngược lại nguyên thân.
Ta bị hắn chém một kiếm, con rối của hắn bị ta triệt hạ.
Trận giao chiến này, ngang tay.
Khương Vũ nhìn ta chằm chằm, đột nhiên lại cười to ra tiếng: “Hay lắm, không hổ là nữ nhân mà ta xem trọng.” Nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng cười của hắn ngưng bặt, hắn ngước mắt nhìn sắc trời, “Nhưng đến đây cũng nên chấm dứt rồi.” Hắn vươn tay ra muốn bắt lấy ta, ta nghiêng người tránh thoát, không ngờ hắn lại túm được gương bạc nhỏ đeo trên cổ ta.
Khương Vũ nhanh tay dứt chiếc gương ra: “Khuy Tâm Kính.” Hắn cười lạnh một tiếng, thẳng tay ném gương bạc ra xa. Con ngươi ta co rụt lại, lập tức di chuyển muốn nhặt lại gương, nhưng đột nhiên thấy gáy chợt lạnh, đại não cảm nhận một sự đau đớn bén nhọn.
Chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, trước mắt ta tối sầm, hẳn là… bất tỉnh luôn rồi.
Chờ đến khi ta tỉnh lại. Bốn phía lóe ra ánh lửa đỏ rực, xung quanh đều là bùn đất, thoạt nhìn giống như một huyệt động nào đó ở dưới đất. Ta đứng dậy, xoa xoa gáy, đưa mắt nhìn bốn phía một lượt.
Đây là một huyệt động nhỏ, đá trên vách tường đất treo hai ba cái đèn, nơi này cũng coi như đủ sáng. Khi ta đi qua lối ra trong huyệt động lại bị một bình chướng vô hình chặn lại.
Là kết giới, khỏi cần nghĩ cũng biết được đây nhất định là kết giới do Khương Vũ bày ra…
Ta đây hẳn là… bị giam cầm rồi hả?
Hoang đường!
Lộ Chiêu Diêu ta hoành hành ngang ngược một đời, sau khi Lạc Minh Hiên chết, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bị người khác bắt giam ở cái nơi tối tăm này!
Tiểu Hồng Mao, ngươi càn rỡ quá rồi đấy!
Ta đưa tay chạm vào bề mặt kết giới, tụ lực muốn phá vỡ nó. Nhưng tất cả khí lực mà ta xuất ra đều bị kết giới này hút hết vào, không đạt được một chút hiệu quả nào. Lúc trước vì cứu Chỉ Yên cho nên đã đưa Lục Hợp kiếm trở về núi Trần Tắc mất rồi, ta…
“… A Vũ!” Đầu kia của lối đi tĩnh mịch truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có cả tiếng người nói ồn ào. Ta nhận ra giọng nói đó, là tên thân tín “Tiểu Nghị” luôn ở bên cạnh Khương Vũ. Chưa thấy mặt đâu nhưng đã nghe thấy tiếng hắn ta nói ầm ĩ, “Ngươi bắt nàng tới làm cái gì? Hiện tại Lệ Trần Lan đã đến đây rồi! Hắn ở phía trên đập vào kết giới, nếu kết giới này cũng bị phá giống như ở Giang thành thì hơn ngàn người bên trong, ngươi tính cho bọn họ trốn đi đâu?!”
“Kết giới này không rách được đâu.” Khương Vũ lười biếng đáp lại, có vẻ như mới tỉnh ngủ, “Ta hiện giờ đâu phải giống như lúc trước. Hơn nữa nữ nhân mà ta thích không nhanh chóng bắt về giam giữ, chẳng lẽ còn để cho người khác bắt đi mất hay sao?”
“Ngươi đã gặp qua Lộ Chiêu Diêu hồi nào? Sao tự dưng lại thích nàng được?” Hai người bọn họ vừa nói vừa đi đến phía trước kết giới giam giữ ta. Khương Vũ cười hì hì nhìn ta chào hỏi, Tiểu Nghị bên cạnh trưng ra bộ dạng tuyệt vọng không thể nói nổi, “Tình cảm của ngươi cũng rẻ quá nhỉ? Lúc trước còn kêu bọn ta đi bắt Cầm Chỉ Yên cơ mà!”
Ta ở bên trong kết giới khoanh tay, mặt lạnh nhìn bọn họ gây gổ.
Rốt cục, Tiểu Nghị giật cái mũ đang đội trên đầu ném “bịch” xuống đất, thở phì phò giậm chân hai cái: “Hừ! Ngươi làm quá mức rồi đó! Cái mạng này không bán được nữa rồi! Lão tử không làm nữa! Ta muốn quay về quê!”
Khương Vũ khoát tay áo một cái: “Ngươi đi đi, đi đi, ồn chết đi được.”
Tiểu Nghị quay phắt đầu bước đi, một đường liên tục rống lên chửi Tiểu Hồng Mao.
Thấy thế, ta nhướng mày, đúng là ta chưa từng lường trước đến hành động của Khương Vũ. Vẻ mặt hiện giờ của hắn khá vui vẻ hòa nhã, nhưng đối với những chuyện bốc đồng, hắn cũng có thể bốc đồng mà làm ra được. Nói thí dụ giống như bây giờ, hắn bắt giam ta.
“Ngươi bắt ta làm chi?” Ta hỏi hắn.
“Chẳng phải khi nãy đã nói rồi sao?” Khương Vũ bước tới xuyên thẳng qua kết giới, đi vào thạch thất này, hắn thản nhiên nhìn ta, “Ta thích nàng.”
Tên này với Mặc Thanh hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Mặc dù từ trước đến nay ta chưa từng nghe thấy ba từ này thốt ra từ miệng của Mặc Thanh, nhưng tuy hắn trầm mặc giấu kín những lời này cho đến chết, hắn vẫn có thể hành động quên mình để nói cho ta biết tâm ý của hắn.
Còn Khương Vũ lại hời hợt phun thẳng ra. Không biết có bao nhiêu phần thật lòng, mà ta cũng chẳng cần biết. Vì vậy ta cũng tùy tiện trả lời:
“Được rồi, ta biết, ta không thích ngươi. Vừa rồi nghe nói Mặc Thanh đang ở bên ngoài, không khiến ngươi phải khó xử làm gì, mau chóng thu lại kết giới, ta phải đi rồi.”
Khương Vũ không bận tâm đến thái độ lạnh lùng của ta, ngược lại còn cười một tiếng, đi tới bên giường mà ngồi xuống, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lộ Chiêu Diêu, nàng hàn huyên với ta một chút đi. Nàng không muốn biết vì sao ta đột nhiên thích nàng à?”
“Không muốn.”
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến Mặc Thanh đang ở bên ngoài lòng như lửa đốt muốn tìm ta, ta đã cảm thấy chậm trễ một khắc ở đây cũng vạn phần gian nan rồi.
Khương Vũ đĩnh đạc ngồi ở trên giường: “Nàng không muốn biết ta cũng phải nói cho nàng biết.” Hắn đưa mắt nhìn ta chăm chú, “Nàng có tin, trên cõi đời này sẽ có một người vì nàng mà sinh ra không?”
Ta sửng sốt, vì ta mà sinh?
“Cha mẹ ngươi là..” Ta nhìn Khương Vũ hỏi thăm, muốn biết cha mẹ hắn vì sao phải vì ta mà sinh ra hắn.
Sau một hồi nhìn ta chòng chọc, Khương Vũ bất chợt đứng dậy, tiến về phía ta. Từng bước từng bước đến gần, nguyên cái đầu tóc đỏ của hắn thật nhức mắt. Ta không khỏi lui về sau một bước.
Khương Vũ đứng trước thân thể ta. Trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ta: “Ừm, đôi mắt này vẫn xinh đẹp giống như năm đó.”
Lời của hắn làm ta hơi ngẩn ra, năm đó… Là “năm đó” ấy à?
“Lúc Vạn Lục môn cử đại binh đi tấn công Cẩm Châu thành, Cầm Thiên Huyền vì muốn giải nguy cho Cẩm Châu thành nên cùng người của Thiên Trần các đánh vào phía sau Vạn Lục môn, sau lại bị Vạn Lục môn bắt được. Môn chủ Lộ Chiêu Diêu giữ Cầm Thiên Huyền ở trong địa lao, ngắm nghía một ngày rồi mới thả Cầm Thiên Huyền ra…” Khương Vũ chỉ chỉ bốn phía, “Có phải tình cảnh ngày hôm nay cũng có vài phần tương tự so với ngày đó hay không?”
Ta đã nói rồi mà, làm bậy làm bạ sớm muộn gì cũng phải trả giá!
Cầm Thiên Huyền kia tu đạo Bồ Tát, nam nữ ăn hết, cho nên sau lưng mới có một Khương Vũ điên cuồng thầm mến thế này! Thì ra đây là nguyên nhân cho tất cả mọi việc, Khương Vũ như con thiêu thân lao vào lửa để báo thù cho Cầm Thiên Huyền!
Ta vô cùng đau đớn: “Hành động làm ra với Cầm Thiên Huyền năm đó, thật sự là do ta nhất thời…” Ta cân nhắc, không biết nên dùng từ nào cho thích hợp, là ta “xúc động?”, “háo sắc?” hay là “bị quỷ ám?”
Nhưng dù có giải thích như thế nào thì ta cũng đã mắc lỗi rồi…
Khương Vũ nhếch miệng cười một tiếng, thoải mái mở miệng: “Khẩn trương làm gì, bởi vì nàng cho nên ta mới từ trong lòng của Cầm Thiên Huyền ra ngoài thế gian này đó.”
Hả? Không phải ngươi là người thầm mến Cầm Thiên Huyền à? Hắn từ trong lòng của Cầm Thiên Huyền đi ra? Ta chớp mắt sửng sốt…
“Ồ… Chẳng lẽ…”
“Đúng.” Khương Vũ gật đầu, “Ta chính là tâm ma của Cầm Thiên Huyền.”
“…”
Mẹ nó, nói đi nói lại thì rốt cuộc làm bậy làm bạ vẫn cứ phải trả giá!
Ta hận không thể quay lại quá khứ để túm lấy Lộ Chiêu Diêu bị ma xui quỷ khiến kia mà dùng sức tát cho hai cái.
Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!! Lộ Chiêu Diêu ngươi biết nhìn mặt người khác như thế; ấy vậy mà Mặc Thanh có đôi mắt xinh đẹp như thế kia lại không nhìn, tự dưng đi bắt một kẻ tu đạo Bồ Tát đến nhìn làm cái gì!
Giờ thì hay rồi! Sau nhiều năm như vậy mà vẫn phải ăn thiệt thòi vì hành động háo sắc năm đó!
Đúng là trời đất luân hồi, không bỏ qua ai bao giờ!
Bị tâm ma của người ta bắt lại, bẽ mặt không để đâu cho hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.