Chiêu Diêu

Chương 68:




Hắn là ca ca của Tử Du, thế này thì thật có chút khó xử.
Nếu ta không gặp Tử Du, không biết duyên phận giữa huynh đệ bọn họ với ta, thì hôm nay ta đưa hắn cho Mặc Thanh xử trí cũng không có gì phải suy nghĩ.
Nhưng ta đã biết chuyện cũ, hiện giờ Lâm Tử Dự lại lên đến thân phận Trưởng Ám La Vệ, lúc thấy ta còn gọi hai tiếng Môn chủ thực cung kính; bên trong chuyện tạo phản chống lại Mặc Thanh e là cũng có ba phần tâm tư muốn báo thù cho ta đi.
Lại nói, khi ta ở Chợ Quỷ, Tử Du giúp đỡ ta rất nhiều…
Ta quay đầu, quẳng vấn đề phức tạp này cho Mặc Thanh: “Hắn là do ngươi cất nhắc lên, người hắn cảm thấy có lỗi nhất là ngươi, ngươi xem rồi quyết định đi.” Nói xong, ta cất bước đi ra, vốn định tính toán ra khu vực phía sau Vô Ác Điện. Nếu ta có thể vận pháp lực sửa chữa được thì cần phải tu chỉnh chỗ này lại cho tử tế, đợi Mặc Thanh xử lý vụ Lâm Tử Dự xong, ta có thể lập tức túm bàn tay nhỏ bé của Mặc Thanh trực tiếp đẩy cửa vào phòng rồi…
Nhưng ta không ngờ, ngay khi vừa bước chân đi một bước, dưới chân ta bỗng mềm nhũn, cảm giác vô lực khi ở trong trận pháp Tố Sơn khi trước thoáng chốc lại dâng lên. Thân thể ta không chịu sự khống chế của ý chí, sắp sửa đổ sấp xuống.
Mặc Thanh giật mình, ánh mắt chợt lóe. Cánh tay hắn mở rộng ôm ta vào trong ngực.
Ý, cái lồng ngực này thật sự là ấm áp nha......
Ta đưa tay sờ mó trên người hắn, nhưng mà một miếng đậu hũ còn chưa cắn được, ta chỉ kịp nghe một tiếng căng thẳng của Mặc Thanh: “Làm sao vậy?” đã “xoẹt” cái ly hồn.
Ta kinh ngạc!
Thế này là thế nào? Vì sao vẫn có thể ly hồn? Không phải ta đã hoàn hồn rồi hay sao, còn có thể sử dụng pháp thuật, đã uống máu Cầm Thiên Huyền...... Từ từ đã, chẳng lẽ là nhờ uống máu Cầm Thiên Huyền nên hiện tại ta mới có thể ở trong thân thể của chính mình và sử dụng pháp thuật sao?
Bây giờ cách lúc uống máu của hắn đã lâu cho nên tác dụng mà máu của hắn mang đến cũng hết?
Thế này chẳng phải bắt ta về sau cứ một hai canh giờ lại phải túm lấy người Cầm gia mà rút máu?
Ta còn chưa cân nhắc xem chuyện này sẽ dẫn đến kết cục thế nào, ánh nắng buổi sáng mỏng manh dừng trên người ta bỗng kéo tới cảm giác như xương cốt bốc cháy lan tràn trong hồn thể.
Thân thể kia của ta tức khắc mềm nhũn ngã vào lồng ngực Mặc Thanh. Ta không kịp xem thần sắc Mặc Thanh thế nào, chỉ cố nhịn đau đớn vội vàng bay vào bên trong, trốn sụp xuống trong cái bóng của Vô Ác Điện.
“Chiêu Diêu?” Trong giọng nói, Mặc Thanh vẫn che giấu cảm xúc như thói quen song hô hấp căng thẳng vẫn lộ ra rằng hắn đang khẩn trương.
“Môn chủ?” Lâm Tử Dự hơi hơi đứng lên, muốn đi qua nhìn ta trong lòng Mặc Thanh, lại bị Mặc Thanh gọi giật lại: “Cầm Chỉ Yên… Đến Thiên Trần Các đón Cầm Chỉ Yên về đây.” Hắn hạ lệnh cho Lâm Tử Dự, quyết đoán quyết tuyệt, “Ngay lập tức.”
Lâm Tử Dự rùng mình, nhưng vẫn như trước, nghe xong mệnh lệnh của Mặc Thanh thì cúi đầu lập tức biến mất.
Mặc Thanh ôm ngang thân thể ta đứng lên, tiện tay ném ra một cái kết giới xuống người Lạc Minh Hiên rồi quay người lại tiến sâu vào bên trong Vô Ác Điện.
Cho tới khi cũng đứng trong bóng râm giống như ta, hắn cởi hắc bào giao sa của mình cẩn thận bao bọc thân thể ta, che chắn mặt ta, không để ánh mặt trời chiếu đến được.
Thật ra… Thân thể ta bị phơi nắng cũng không có vấn đề gì. Nhưng Mặc Thanh lại không biết, hắn cho rằng ta là quỷ, nên ngay cả thân thể cũng không thể phơi nắng …
Hắn sợ bản thân chỉ sơ sẩy một chút, không chú ý cẩn thận liền làm thương tổn ta. Hắn sợ ta biến mất. Bởi vì, ta ở trước mặt hắn biến mất nhiều lần lắm rồi.
Đối với Mặc Thanh mà nói, Lộ Chiêu Diêu nhất định là người khiến hắn có cảm giác cực kỳ không an toàn.
Cho nên hắn bảo hộ ta cẩn thận như vậy, chỉ đụng vào ta thôi cũng hết sức thận trọng.
Hắn sợ hãi.
Hiện tại Mặc Thanh đã là Sát Thần trong mắt bao người, một thân sát khí làm kẻ khác kinh sợ, nói một câu, động một đầu ngón tay là khiến khắp thiên hạ run rẩy. Đối với ta, Mặc Thanh vẫn là Mặc Thanh, ta chỉ biết sự yếu đuối ngày xưa, cùng toàn bộ ôn nhu bây giờ của hắn.
Trong bóng râm, ta bay tới phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn.
Mặc Thanh như vậy…
Khiến ta yêu, cũng khiến ta đau lòng.
Trong ánh mặt trời, thân hình Lâm Tử Dự hiện ra, trên tay hắn cắp hai người, một là Thập Thất, một là Chỉ Yên.
Vừa chạm đất, Thập Thất quay đầu liền cho hắn một đấm, Lâm Tử Dự lui lại, khó khăn lắm mới tránh thoát.
Thập Thất bẻ tay răng rắc: “Đám Ám La Vệ hồi nãy bị ta đánh đều gọi ngươi là lão Đại, ngươi với mấy kẻ kia là cùng một giuộc đi. Môn chủ bảo ta đánh bọn họ, ngươi là một trong số đó, tất nhiên cũng phải bị đánh! Ngươi đừng nghĩ kéo ta đến chỗ khác thì sẽ không bị ta đánh nhé.”
Đứa nhỏ Thập Thất này, vẫn luôn cố chấp như vậy.
Nhưng Lâm Tử Dự này đúng là có chút bản lĩnh, có thể tránh thoát nắm đấm của Thập Thất, còn có thể dùng thuật di chuyển mang Thập Thất đi. Nghĩ lại, trong trận Vô Ác Điện lần đó khi ta vẫn còn trong thân thể của Chỉ Yên, hẳn là hắn không sử dụng toàn lực, bằng không sợ là ta cũng không thể toàn thân trở ra dễ dàng như vậy.
Thập Thất không thấy được những điều ấy, hết đạp lại đấm Lâm Tử Dự. Lâm Tử Dự không đánh trả, từ đầu tới cuối chỉ lui lại tránh.
Mặc Thanh cũng không thèm bận tâm, hô một tiếng: “Cầm Chỉ Yên.”
Chỉ Yên đang xem cuộc chiến bên kia, nghe Mặc Thanh gọi một tiếng, nhất thời cả người run lên, khẩn trương quay đầu lại đáp: “Có.....”
“Lộ Chiêu Diêu ở đâu?”
Chỉ Yên liếc mắt một cái liền trông thấy ta đang ôm thắt lưng Mặc Thanh từ đằng sau: “A...... Thật dọa người...... Đang ôm ngài từ phía sau......”
Nha đầu kia, ta đang ôm ấp Mặc Thanh tràn đầy ôn nhu lưu luyến thế này mà từ miệng nàng đi ra liền biến thành dọa người, đúng là cái đồ không hiểu lãng mạn là gì.
Nàng trả lời xong rồi mới kịp phản ứng: “Ớ...... Thân thể của ngươi, sao lại...... Chẳng phải lúc trước đã tốt rồi sao?”
“Không biết như thế nào lại thành ra thế này.” Ta buông Mặc Thanh ra, bĩu môi, “Có lẽ là do thân thể và hồn phách tách rời quá lâu nên vẫn còn một chút vấn đề, đợi lát nữa ta thử lại xem sao.”
“Đại Ma Vương nói...... Thân thể có chút vấn đề, chờ chút sẽ thử lại.” Chỉ Yên hướng Mặc Thanh truyền lại lời của ta. Thập Thất đang ở bên kia đánh nhau nghe được, lập tức dừng động tác: “Môn chủ làm sao vậy?” Không đánh Lâm Tử Dự nữa, nàng dùng vài bước vọt tới bên này, ánh sáng quanh thân Mặc Thanh lóe lên, bắn ra một lực đẩy mạnh mẽ, buộc Thập Thất phải lùi lại ba bước.
“Đừng đụng vào.” Mặc Thanh lạnh giọng cảnh cáo.
Trước nghe hắn nói về chuyện Thập Thất muốn giết hắn, giọng điệu hoàn toàn lạnh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ, còn mang theo chút đùa cợt, nhưng hiện tại là mệnh lệnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm túc.
Thập Thất bị một thân sát khí của hắn hù dọa phải lui từng bước. Có lẽ nàng cũng biết rõ mình không biết nặng nhẹ, vừa rồi quá kích động mà lao tới. Nàng thành thật lui ba bước thì dừng lại. Thật ra nha đầu này cũng giống Mặc Thanh, sợ đến gần làm ta bị thương.
Thập Thất có chút tủi thân, cũng thực sốt ruột: “Vậy rốt cuộc là làm sao? Lúc trước Môn chủ đi còn vui vẻ, tươi roi rói cơ mà.”
Vui vẻ với tươi roi rói là kiểu mô tả gì?
Ta là con cá ngươi mới chộp được ở trong khe suối hả?
“Sao bây giờ lại như thế chứ?” Nàng lấy lại khí thế, trừng mắt nhìn Mặc Thanh, “Tên xấu xí nhiều chuyện kia! Ngươi nói đi! Có phải ngươi thừa dịp ta không có ở đây mà bắt nạt Môn chủ của ta không?!”
Mặc Thanh không buồn phản ứng.
Ta ở bên cạnh day day trán, nói với Chỉ Yên: “Mau chóng cho tu sửa Vô Ác Điện đi, ta không chịu được ánh nắng mặt trời, đặt thân thể ta vào chỗ râm mát, ta nghỉ ngơi một chút lại nhập hồn.”
Chỉ Yên truyền lại ý của ta, Thập Thất vừa nghe, cũng không náo loạn nữa, xoay người đi khiêng đá.
Mặc Thanh lại điều khiển Kiếm Vạn Quân, chỉ thấy Kiếm Vạn Quân vừa khởi động, những viên ngói gạch đá bị vỡ nát bốn phía đều bay hết lên không trung, dưới sức mạnh mà Kiếm Vạn Quân phóng ra, chúng tự động tụ hợp lại, đá chồng lên đá, cột cao dựng lên, gạch đá đổ xuống chỉ một lát sau đã trở về vị trí vốn có của chúng.
Kiếm Vạn Quân có sức mạnh của vạn quân, phá hủy được vạn vật, cũng có thể hồi sinh lại vạn vật. Một lát sau, lúc Thập Thất khiêng một đống đá trở lại, ngay cả biển tên của Vô Ác Điện cũng sửa sang đẹp đẽ rồi.
Thập Thất nhìn Vô Ác Điện nguy nga, đống đá rơi xuống mặt đất, trơ mắt nhìn Mặc Thanh ôm ta vào trong đại điện. Bộ dạng có chút cô đơn.
Vào bên trong, Mặc Thanh đặt ta xuống giường trong tẩm điện của hắn.
Ta ở bên cạnh xoa xoa tay, vững vàng, lại tiến lên nằm vào thân thể của chính mình. Giống như lần trước, cảm nhận cảm giác đau đớn khi kinh mạch nối lại một lần nữa, chỉ chốc lát sau, ta mở hai mắt ra.
Lại hoàn hồn rồi.
Mặc Thanh đứng một bên chăm chú theo dõi ta, tay ta sờ sờ lưng hắn: “Đừng sợ, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, về sau nhất định sẽ tốt thôi.” Đáp hai chân xuống đất, ta đứng dậy, Mặc Thanh đỡ lấy ta, ta lại đẩy hắn ra, nhưng cũng chỉ đi được hai bước rồi vội duỗi tay ra vịn chặt Mặc Thanh.
Trong phòng thoáng im lặng, ta nhìn về phía Chỉ Yên: “Ngươi cho ra một ít máu đi.”
Chỉ Yên ngẩn người: “Hả?”
“Lấy máu.”
Chỉ Yên hoảng sợ nhìn chằm chằm ta: “Đại...... Đại Ma Vương, tuy rằng ta rất thích ngươi, nhưng ta...... ta còn chưa muốn chết.”
“Ai bắt ngươi chết, chích máu ra một chén nhỏ là được rồi.”
Ta cắn răng, thân thể này, nếu đúng như ta đoán, cần dựa vào máu người Cầm gia bọn họ mới có thể tiếp tục hoạt động.
Vậy phải làm sao đây!
Sau này, thời điểm ta và Mặc Thanh làm ‘chính sự’, chẳng lẽ còn phải có Chỉ Yên ở ngoài cửa coi chừng giùm sao. Chẳng may giữa chừng ta không được, còn phải kêu Chỉ Yên đi vào, dâng một ly máu cho ta uống, sau đó lại làm tiếp?
Cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng hoang đường!
Ta đường đường là Lộ Chiêu Diêu, tại sao phải chịu cuộc sống mất hết tự do tự chủ như thế! Còn ra thể thống gì nữa! Hạ thấp hết cả uy vũ!
Phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết mới được!
Ta nhìn máu từ đầu ngón tay Chỉ Yên nhỏ xuống được non nửa chén, liền cầm lên uống sạch. Híp mắt lại cân nhắc, xem ra, đêm nay ta phải đi tới Chợ Quỷ rồi, dù sao với những chuyện về quỷ thì chỉ có hỏi những con quỷ ở đó mới rõ ràng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.