Chiêu Diêu

Chương 59:




Edit: Renzhen
Beta: Bozu
Môn chủ lệnh vừa hạ xuống, các sơn chủ nhận lệnh mà tiến hành.
Giờ Mão vừa hạ lệnh, giờ Thìn cả môn phái đều biết, giờ Thìn chưa qua, cả núi Trần Tắc đều đã đốt lửa, phát vàng mã, các môn đồ dựa theo phân công xếp hàng đi hóa vàng mã.
Đến trưa, trời nắng đẹp, ta trốn trong Trạc Trần Điện, nằm dưới cái bóng của cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Trần Tắc đâu đâu cũng là khói bay, đốt đến nỗi không khí ngột ngạt, trong lòng ta rất chi là vui sướng, cảm giác có một cái bàn tính đang ghi chép số tiền vào tài khoản của ta, lách tách đánh lên, một trận đánh giòn tan toàn thân ta đều rã rời.
Toàn thân sảng khoái!
Có tiền rồi, có tiền rồi!
Ta vui đến mức muốn lăn lộn ở trên cửa sổ, Chỉ Yên ở phía sau nhìn ta: “Vui đến vậy sao?”
“Ngươi chưa từng nghèo khổ.” Ta quay đầu lại hỏi nàng ấy, “Sau này không cần phải chạy đi hóa vàng mã nữa, ngươi không vui sao?”
“Ban đầu cảm thấy rất đáng ghét, nhưng sau này, nghĩ tới hóa vàng mã cho ngươi, cũng không thấy phiền nữa.” Chỉ Yên thốt ra những lời này thật là làm ta ấm lòng, “Ngươi đáng được có người đối xử tốt với mình.”
Nàng ấy đang ngồi cạnh bàn uống trà, ta quay đầu lại dán mắt vào nàng ấy một lúc, liền bay đến bên cạnh nàng ấy, tuy hiện tại không thể chạm vào, nhưng ta vẫn xoa xoa đầu nàng ấy: “Tiểu khả ái, chúng ta có duyên có phận, ngươi yên tâm, đợi sau này tỷ tỷ sống lại, chỉ cần có thịt thì tuyệt đối sẽ cho ngươi một khúc xương.”
Chỉ Yên liếc mắt nhìn ta: “Ta là chó ngươi nuôi sao?”
Cô nương này, ban đầu thấy ta giống như thấy Mặc Thanh, đều là sợ đến toàn thân run rẩy, hiện tại lại dám liếc xéo ta.
Chậc, đều là do ta chiều quen rồi.
“Ngươi hiểu cái gì, Lộ Chiêu Diêu ta cầm cục xương lại có thể là một cục xương bình thường sao?” Ta vươn tay, làm ra dáng vẻ nắm cằm của nàng, nhếch môi cười, “Ta cho, ngươi nhận hay không?”
Chỉ Yên cầm chén trà, sững người nhìn ta một lúc, lập tức e thẹn quay mặt: “Ấy, đại ma vương, ngươi thật đáng ghét! Ngươi thấy ai cũng chọc ghẹo!”
Ta nằm trên bàn không ngừng cười: “Tâm trạng tốt.”
“Cạch!” một tiếng, cửa Trạc Trần điện bị ai đó đẩy ra. Ta với Chỉ Yên cùng lúc nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Mặc Thanh một thân áo đen mặt lạnh đứng trước cửa.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, mặt hắn hướng vào trong phòng, càng làm cho vẻ mặt vừa lạnh vừa đen.
“Cầm Chỉ Yên“.
Cái tên này được gọi không một chút độ ấm, toàn thân Chỉ Yên run sợ, lập tức đứng lên. Tuy nhiên chỉ là giương mắt nhìn Mặc Thanh một lúc, lại nghe Mặc Thanh nói ba chữ: “Hóa vàng mã.”
“A, ồ, được.”Chỉ Yên vội vàng nhấc vạt váy, cúi đầu, cái gì cũng không nhìn vội vàng chạy khỏi.
Bỗng dưng dọa bạn chơi của ta chạy mất. Ta còn chưa kịp quan tâm hỏi han đến chuyện của nàng ấy và Liễu Thương Lĩnh. Ta tựa đầu trên bàn, nhìn sắc mặt không tốt của Mặc Thanh: “Một bình giấm chua.”Mặc Thanh không nhìn thấy ta, bước vào trong phòng, ngồi lên vị trí lúc nãy của Chỉ Yên, mặc khác cầm chén trà, rót nước vào, nhấp một ngụm: “Lộ Chiêu Diêu.” Hắn gọi tên ta, ta cũng nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng nhìn thấy môi của hắn động đậy, ta lại nhịn không được tiến lại gần, dán vào cánh môi của hắn, nhẹ nhàng cọ xát, ta cảm nhận được một chút ấm áp, cũng nghe được sau khi hắn ngừng lại, tiếng nói nhẹ nhàng:
“Ngươi đáng đánh...”
Ta nhếch mép cười, ta đáng đánh, nếu ngươi dám đánh, ta tự nguyện để ngươi đánh, chỉ là khẳng định ngươi không thể ra tay.
Ngồi ở trong phòng một lát, hắn quay về tẩm điện, ta cũng xuyên qua tường nhìn hắn, đêm qua hắn đã phê xong công văn, hôm nay người trong Vạn Lục môn nhận được lệnh Môn chủ, tất cả đi hóa vàng mã, cũng không có ai tới quấy nhiễu hắn. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, điều hòa khí tức.
Ánh sáng tỏa ra từ trên người hắn, ta mới phát hiện khí tức trong thân thể hắn hoàn toàn không mạnh mẽ giống như lúc trước nữa.
Thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với trước lúc lấy kiếm về.
Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc lấy kiếm giúp ta, trên người hắn luôn luôn có vết thương, sau đó là cuộc chiến mãnh liệt cứ thế kéo đến, xé rách núi Linh Đình, cùng ta chiến đấu với Lạc Minh Hiên, tấn công Phượng Hoàng lửa, mà hôm qua, lại phát tán hết thần thức, bố trí thuật Cửu Thiên, giăng khắp trời tìm ta.
Đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh này, luôn không biết quan tâm thân thể mình, bị thương cũng không nói ra.
Ta nhìn đến đau lòng, ngồi bên cạnh hắn, coi chừng hắn, cứ thế đợi đến khi trời tối, Chỉ Yên trở về, ta nhập vào thân thể nàng, vội vàng chạy đi tìm Mặc Thanh.
Bên ngoài tẩm điện của hắn không có ai cản ta, khi ta chạy vào trong, vừa đúng lúc hắn thu lại điều tức, trợn mắt nhìn ta, ta lười khách khí với hắn, bổ nhào về trước, đẩy hắn ngã nhào xuống giường, sau đó ôm lấy hắn, nắm cằm hắn hỏi: “Tiểu quái đản, hôm nay có nhớ ta không?”
Mặc Thanh bị ta xô đến ngây ngốc, dở khóc dở cười, có mấy phần chiều chuộng: “Nhớ.”
Ta nằm trên người hắn, tiếp tục hỏi: “Hôm nay ngươi thấy ta đùa giỡn Chỉ Yên, có phải ghen không?”
Hắn hơi nao núng, quay đầu, ho nhẹ, có chút không tự nhiên thừa nhận: “Ừ.”
“Đến Chỉ Yên cũng ghen, đúng là bình giấm to.” Ta cười hắn, cười đến khiến tai hắn ửng đỏ, ta mới nhéo tai hắn, đùa giỡn trong tay, “Chẳng qua vừa hay, ta thích ăn giấm.”
Ánh mắt Mặc Thanh hơi động, ta dùng tay trỏ đè lên miệng hắn: “Khi nào ta mới lấy lại được thân thể đây.” Mỗi ngày đều chỉ có thể bổ nhào vào, không thể làm việc, cũng thật khiến người ta sốt ruột.
“Vẫn chưa có tin tức từ Ám La Vệ.” Nhắc tới việc này, sắc mặt Mặc Thanh cứng lại, hắn ngồi dậy nói, “Trận pháp trước Tố Sơn không dễ đối phó. Hai ngày nữa, khi cần thiết, có lẽ đích thân ta phải đi một chuyến.”
Nghe câu này, ta có chút lo lắng đụng vào lưng hắn.
Hắn nắm lấy cánh tay lộn xộn của ta: “Ta không sao, không cần lo lắng.””Ngươi cũng quá xem nhẹ thân thể của bản thân mình, thuật Cửu Thiên có thể dùng lung tung sao?” Nhắc đến việc này, ta có chút tức giận, “Không tìm được ta trở về, thần thức của ngươi tiêu tán hết, ngươi tính làm như thế nào?”
“Nếu không tìm được ngươi trở về, thần thức tiêu tán hết cũng được.”
Ta lặng yên: “Sợ như vậy sao?”
Mặc Thanh ôm chặt lấy ta: “Ừ, rất sợ.”
Ta không nhẫn tâm quở trách hắn nữa, ngồi với hắn một lúc, Mặc Thanh chợt đắn đo mở miệng: “Vả lại, ta cho rằng, ta biến mất, có một phần là vì bản thân không muốn nhìn thấy ta nữa.”
Câu này có ý gì? Ta có chút ngây người: “Vì sao?”
“Lạc Minh Hiên từng đề cập qua với ngươi, ngươi sinh ra ở đâu?”
“A” ta nhớ lại, “Hắn nói tộc người của ta là bị cha ngươi – Ma vương giam giữ trong sơn cốc, vì để bảo vệ ngươi bị phong ấn, vì vậy chúng ta sinh ra đã là ma, đều là do Ma vương nguyền rủa. Ngươi cho rằng ta sẽ vì điều này mà trách ngươi?”
Khóe môi Mặc Thanh căng thẳng: “Là vì ta, ngươi mới bị Lạc Minh Hiên hại như vậy, còn khiến người thân của ngươi...”
“A, đúng, còn có một mối quan hệ như thế.” Ta nói ra câu này, mạnh mẽ đứng dậy, nghiêm túc nhìn Mặc Thanh, “Ngươi đó, Lệ Trần Lan, tại vì ngươi nên ta mới bị hại cho thê thảm!”
Mặc Thanh sửng sốt, có lẽ do ta nói câu này quá nghiêm túc, cũng có lẽ do trong lòng hắn cứ luôn sợ ta sẽ trách hắn, vì vậy ngẩng đầu nhìn ta một lúc, trong mắt xuất hiện mấy phần áy náy và đau lòng: “Chiêu Diêu... xin...”
Không để hắn nói ra chữ “lỗi”, ta đã ôm lấy hắn.
“Được.”
Ta thuận thế vỗ lên lưng hắn: “Có phải ngươi ngốc không, lại còn có thể hỏi ta những câu như vậy.” Ta sờ sờ đầu của hắn, an ủi: “Mấy đời tổ tiên của ta bị phụ thân ngươi sắp xếp nhiệm vụ bảo vệ ngươi, nhưng tổ tiên của ta không có ai gặp được ngươi, thậm chí ông ngoại của ta cũng chưa từng trông thấy. Mà ta lại có thể hoàn thành nhiệm vụ mà tất cả bọn họ đều không làm được, nếu ông ngoại của ta biết sẽ ngưỡng mộ ta còn không kịp đấy. Ta biết bọn họ sẽ nói gì...”
Ta buông hắn ra, nhấc tay hắn lên làm bầu rượu, hôn vào lòng bàn tay hắn, ho hai tiếng, hắng giọng diễn vai ông ngoại: “Hư, tiểu nha đầu nhà ngươi, không có tí bản lãnh, chỉ là may mắn hơn người ta.”
Mặc Thanh bật cười.
Ta nhìn nụ cười hiếm có của hắn, cũng cười theo.
Thân phận của hắn khiến từ nhỏ hắn đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Nguyền rủa tộc của ta là người phụ thân chưa từng thấy mặt của hắn, hại ta và ông ngoại tưởng hại hắn là Kim Tiên. Ta không có lý do gì để thêm cho hắn một gánh nặng khác.
“Mặc Thanh, ta là người được trời định phải bảo vệ ngươi, mà ta vừa hay cũng muốn bảo vệ ngươi, đây cũng xem như ta và ngươi có duyên, không phải lỗi của ngươi.”
Hắn ngồi ở trên giường, đưa tay ra vén mái tóc tản mác ra sau tai cho ta: “Chiêu Diêu, ngươi là tất cả của ta.”
Ta yên lặng, ngây ngốc cười: “Miệng của ngươi thật ngọt, ta cũng muốn yêu thương.”Giờ tý vừa qua, ta rời hồn, cái gọi là trước lạ sau quen, Chỉ Yên lại hồi hồn lần nữa, té từ trên đùi Mặc Thanh xuống, chỉ gật đầu hai cái, vội vội vàng vàng chạy về phòng.
Mặc Thanh cũng bắt đầu ngồi lại điều tức.
Ta nhàn rỗi nhàm chán, cũng bay về phòng, nói với Chỉ Yên mấy câu về chuyện giữa nàng ấy và Liễu Thương Lĩnh.
Ta hỏi nàng ấy định làm gì, bây giờ Liễu Nguy đã chết, Liễu Tô Nhược cũng biến mất, Kiếm Tâm môn cũng gần như bị hủy gần hết trong trận chiến với Mặc Thanh.
Người giang hồ không biết ta ở trong thân thể Chỉ Yên, bọn họ chỉ biết đây là nữ tử của Cầm Du ngày trước, nương nhờ vào Vạn Lục môn, trở thành đệ tử đắc lực của Vạn Lục môn, sau đó cùng với Lệ Trần Lan hủy đi Kiếm Tâm môn, còn giết Liễu Nguy.
Chỉ Yên rủ đôi mắt xuống, thần sắc không còn xốc nổi như trước: “Thuận theo tự nhiên thôi, mấy ngày này ngươi không thấy, Thương Lĩnh ca ca cũng tỉnh rồi, hắn biết được tất cả những chuyện đã xảy ra, cũng biết bản thân bị Liễu Tô Nhược điều khiển, hắn định trở về Kiếm Tâm môn.”
“Còn ngươi?” Ta hỏi nàng ấy, “Muốn đi cùng hắn hay là ở lại Vạn Lục môn?”
Khóe miệng Chỉ Yên cười nhiễm mấy phần chua xót: “Cho dù Thương Lĩnh ca ca muốn ta đi cùng với hắn, ta cũng không đi, huống hồ, hiện giờ hắn đã không còn nói như vậy nữa.” Nàng ấy dừng một lúc, “Đại ma vương, có lẽ trên thế gian này, thật sự có số kiếp, cho dù là ta hay là hắn, đều không thể quay trở lại. Trong cuộc đời sau này của chúng ta, nên xem như người xa lạ. Không còn tổn thương nhau nữa, chính là một chút nhân từ cuối cùng đối với nhau.”
Nói đến đây, Chỉ Yên thích khóc như vậy, mà lúc này lại không hề khóc. Nàng ấy bình tĩnh nói hết câu chuyện, biểu hiện rất điềm tĩnh.
“Tiểu nha đầu trưởng thành rồi.” Ta nói ra sáu chữ này, cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Đó là cuộc sống của nàng ấy, do nàng ấy quyết định, ta chỉ có thể nói: “Ta không biết những chỗ khác như nào, chỉ cần một ngày còn Vạn Lục môn, đây chính là chỗ dung thân của ngươi.”
Nghe ta nói câu này, hốc mắt Chỉ Yên lại đỏ ửng, nàng ấy rời hồn ra, ôm lấy ta: “Đại ma vương, cảm ơn vì để ta gặp được ngươi.”
Ta vỗ vỗ lưng nàng ấy, không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đã có người tìm tới Trạc Trần điện.
Ta nhìn người ngoài cửa, nhíu mày, đúng là Liễu Thương Lĩnh mang theo hành lý đến, trên người hắn vẫn đang bị thương, nhưng thần trí đã trấn tĩnh, đi đứng đàng hoàng, không hề có vấn đề gì.
Hắn... muốn rời khỏi?
Hắn đứng bên ngoài điện đợi Chỉ Yên, bên ngoài có người đến truyền tin, Chỉ Yên tỉnh dậy.
Thật ra, lúc Liễu Thương Lĩnh vừa xuất hiện nàng ấy đã sớm tỉnh. Nàng ấy ngồi trong phòng chải đầu, sắp xếp lại xiêm y, lại ngồi trước gương rất lâu, giống như không muốn đi ra ngoài. Nhưng thời gian từ từ trôi qua, người bên ngoài không hối thúc, Chỉ Yên lại đứng lên. Nàng ấy đứng trước gương tập cười, bước ra ngoài cửa.
“Thương Lĩnh ca ca.” Bộ dạng giống như lúc trước nàng ấy hay chào hỏi Liễu Thương Lĩnh.
Liễu Thương Lĩnh ngây người một lúc: “Chỉ Yên.”
Kêu tên nàng xong thì hắn trầm mặc, một lúc lâu, gió buổi sáng thổi qua đỉnh núi, thổi những đám mây trên bầu trời, cuối cùng Liễu Thương Lĩnh mới lại mở miệng: “Ta phải trở về Cẩm Châu thành, Kiếm Tâm môn... không thể không có người.”
Chỉ Yên gật đầu: “Thương Lĩnh ca ca bảo trọng. Ngày khác....” Nàng ấy dừng một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn về Liễu Thương Lĩnh cười ấm áp, “Ngày nào đó, nguyện được nhìn thấy Kiếm Tâm môn gióng lên lá cờ, tiên phong không đổi một lần nữa, là tấm gương cho người đời.”
Liễu Thương Lĩnh nhìn những sợi tóc của Chỉ Yên bị gió thổi loạn, khóe môi khẽ run, nắm chặt quyền, phút chốc quay đầu đi: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Một hồi cáo biệt chia ly thật bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi giống như hai người bằng hữu có giao tình cực kỳ bình thường. Đại khái ai cũng không thể nghĩ được phía sau bọn họ từng có hận thù, rối rắm phức tạp.
Nhìn Liễu Thương Lĩnh ngự kiếm rời đi, thân ảnh dần dần biến thành một điểm mơ hồ, cho đến cuối cùng không còn thấy được nữa.
Trong lòng bọn họ thực ra đều rất rõ, trải qua nhiều việc như vậy, bọn họ cũng không thể ở bên nhau được nữa. Chỉ Yên nói đúng, sau này không gặp lại nữa, chính là sự nhân từ cuối cùng dành cho nhau.
Ta bay đến bên cạnh Chỉ Yên, nàng ấy nhìn về phương xa, khóe miệng vẫn còn nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn khóc, nước mắt tí tách rơi xuống đất: “Người đi về phương xa, không hỏi khi nào trở về, chỉ hỏi người kiếp sau”
“Đại ma vương, ta hỏi kiếp sau còn có thể gặp lại hắn không?”
Ta không trả lời được, ai cũng không thể trả lời được cho nàng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.