Chiêu Diêu

Chương 51:




Edit: Gannie Chib
Beta: Bozu
Phía bên trên, từng phiến băng đan xen nhau tạo thành huyệt động. Không biết nơi này đã rét lạnh bao nhiêu năm, cũng không biết băng trên vách đá dựng đứng dày bao nhiêu lớp, tất cả nhìn qua đều tạo thành một cỗ màu lam thâm thúy.
Ta bước ra ngoài, chưa kịp thích ứng nên người có hơi cứng ngắc. Ta không biết việc cứng người này là do bị đóng băng quá lâu hay do ta đã chết. Vận khí trong cơ thể một vòng, ta nhận ra, cơ thể ta bây giờ sợ rằng đã yếu đi một nửa so với lúc còn sống.
Nhưng cũng không sao. Lạc Minh Hiên cũng vừa mới tỉnh. Hắn sợ là cũng không khá hơn so với ta, thậm chí có thể còn tệ hơn.
Ta bước từng bước, cảm giác càng lúc càng thích ứng với cái cơ thể này, càng đi về phía trước, bước chân càng lúc càng lớn, áo bào đỏ thâm ma sát với mặt đất phát thành tiếng, giống như lúc ta đi qua cửa Vô Ác Điện của Vạn Lục Môn ngày trước.
Thân ảnh ta chiếu lên bề mặt băng nát vụn, bầu trời lúc này tựa như hỗn độn, nhưng bên ngoài càng hỗn độn, ta lại càng thanh tĩnh suy tư.
Nay Lạc Minh Hiên đã tỉnh, kim quang đã quét qua hơn nửa nơi Tiên giới cai quản, thế nhưng không ai biết hắn ta đang ở đâu. Ta nghĩ đến việc Liễu Tô Nhược cùng mấy tên Tiên môn cố gắng mang hắn giấu đi. Nhưng mà...
Cho dù bọn chúng có thể lừa được trời cũng không thể lừa được ta.
Bởi vì phong ấn của ta vẫn còn ở trong ngực hắn, cho dù bọn chúng dùng thuật pháp làm Lạc Minh Hiền thức tỉnh, nhưng phong ấn của ta vẫn còn, không phải ta bọn chúng cũng đừng mong lấy ra.
Ta đứng lại, khẽ nhắm mắt để cho thần khí xuyên qua nơi động băng không biết sâu bao nhiêu này rồi kéo dài ra phía ngoài. Dần dần ta nhìn thấy núi đá cùng bùn đất, nhìn thấy rừng rậm gió tuyết và hồ nước đóng băng. Núi tuyết lớn làm sáng rõ cả một vùng, tiếp đó, cảnh sắc bốn phía lùi lại càng lúc càng nhanh thành một mảnh mơ hồ.
Thứ duy nhất còn rõ ràng chính là ma khí màu đen ngưng tụ thành một sợi dây dính lấy ngón tay của ta cùng trái tim của Lạc Minh Hiên.
Đó là phong ấn ta để lại cho hắn, là lời nguyền dành cho hắn.
Ta mở mắt ra: “Tìm được ngươi rồi!” Trong nháy mắt, di chuyển pháp thuật, bốn phía lạnh lẽo thoáng chốc rút đi, chút gió nhẹ ấm áp thổi qua mặt ta.
Ta đang đứng giữa không trung, phía dưới chính là Phượng Sơn. Minh Phượng Điện sắc vàng óng ánh vẫn làm ta nhức mắt như trước.
Ta từng cho là đời này kiếp này ta cũng không có cơ hội tới nơi này lần nào nữa. Có thể thấy ý trời cuối cùng cũng không theo ý ta.
Lạc Minh Hiên hiện đang ở dưới đó. Năm đó cũng như thế, hắn ở trong Minh Phượng điện chuẩn bị thành thân, không ai có thể ngờ đến việc Lộ Chiêu Diêu ta phá vỡ kết giới, xông vào phá hủy mọi thứ.
Từ đó, Liễu Tô Nhược hận ta thấu xương, Tiên môn gọi ta là nữ ma đầu tội ác tày trời tàn nhẫn nhất thế gian.
Ta nghe thấy lại càng vui mừng, càng mắng chửi ta độc ác càng nói rõ bọn chúng không có lực phản kháng, chỉ là một lũ bại tướng dưới tay ta.Trên tay không có kiếm, ta ngưng khí thành hình, một thanh ma kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay. Nắm chặt đuôi kiếm, ta giơ lên, một giây sau, trường kiếm bổ xuống, ma khí tràn đến đâm mạnh vào kết giới đầy kim quang kia. Ta cảm thấy khí lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, kinh mạch trong cơ thể như có cao nhân trợ giúp ta điểm từng huyệt, từng chút một đả thông kinh mạch của ta.
Khí tức trong cơ thể lưu chuyển càng lúc càng thuận, mỗi lúc một nhanh. Mặt ta trầm xuống: “PHÁ!” Kết giới Tiên môn tựa như ngọc lưu ly đồng loạt vỡ vụn tạo thành một trận mưa tuyết vàng kim rơi xuống.
Ta bay thẳng vào Minh Phượng điện từ trong trận tuyết dày đặc này, bên trong lập tức có ba người vội vã chạy ra - Liễu Tô Nhược, Thiên Cơ đạo nhân còn có Thiên Tuyên Môn chủ.
Thấy ta, bọn họ giật mình, vô cùng kinh ngạc chỉ biết ngơ ngác nhìn ta chằm chằm, không tên nào nhớ đến việc phải xuất pháp khí trong tay ra, so với mấy năm trước, hình dạng của ta bây giờ thay đổi quá nhiều.
Ta nhíu mày: “Thế nào, những năm này Lệ Trần Lan không đánh một trận nào cùng các ngươi sao?”
Nghe ta nói bọn chúng dường như tìm lại được phản ứng, đồng loạt lẩm bẩm “Lộ Chiêu Diêu... Làm sao có thể...” Cả người Liễu Tô Nhược run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta chằm chằm, tròng mắt như có ngàn vạn con rắn độc muốn bò ra: “Lộ Chiêu Diêu!”
Ả gằn tên ta nhiều lần, đồng thời xuất pháp khí ra mạnh mẽ hướng đến ngực ta mà đâm, thư kiếm trên trời đồng loạt bay xuống.
Ta cười lạnh, di chuyển ma khí, hắc kiếm trong tay hóa thành dây thừng, phóng lên trời khuấy đảo toàn bộ kiếm đang phóng tới từ sau lưng. Ta không tránh mà đánh tới trước mặt Liễu Tô Nhược. Ả vì muốn Lạc Minh Hiên sống lại mà mang một thân tàn tạ đầy sơ hở gầm thét đánh về phía ta. Khí tức quanh thân ta chấn động trực tiếp đánh ả bay xa ba trượng.
Tám thanh thư kiếm còn lại của ả bị ma khí của ta kéo bay ở sau lưng ta, như tám cái đuôi giương lên giữa không trung.
Trước mắt ả, ta cười tàn nhẫn như ác quỷ dưới Địa ngục.
“Trả lại cho ngươi.”
Ả trừng mắt.
Bốn chữ này cực kì quen thuộc đối với ả.
Lần thứ nhất là ở trong hôn lễ, ả đánh lén ta, ta đem thư kiếm đâm vào người ả. Lần thứ hai là ở Giám Tâm môn khi ta đang dùng thân thể của Chỉ Yên, ả cũng đánh lén ta lại bị ta quăng kiếm trở về. Lần này không cần ả động thủ, tự ta đến.
Ma khí di chuyển thư kiếm, đồng loạt bắn về phía Liễu Tô Nhược.
Ta muốn mạng của ả, bởi vì ả biết cách làm cho Lạc Minh Hiên sống lại. Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào cơ thể thể ả thì đột nhiên kim quang lóe lên bao lấy Liễu Tô Nhược, thư kiếm đâm vào kim quang bị tê liệt toàn bộ biến thành mấy trăm thanh sắt vụn.
Mặt ta lạnh lùng nhìn qua. Một công tử văn nhã áo trắng hơn tuyết đứng trên bậc thang Minh Phượng điện nhìn xuống ta:
“Lộ Chiêu Diêu, ngươi thật là ma tính khó thuần.”
Ma tính khó thuần?
Lạc Minh Hiên nói lời này, không cảm thấy châm chọc sao?”Không dám làm Kim Tiên hao tâm.” Ta khẽ vuốt ma kiếm trong tay để cho máu của ta dính vào mũi kiếm, thi triển huyết tế thuật, nhìn hắc kiếm sáng hơn, ta giơ kiếm chỉ Lạc Minh Hiên: “Nay liền đưa ngươi về nơi an nghỉ.”
Thân hình vừa động, ma kiếm liền nhắm thẳng tim Lạc Minh Hiên mà đến. Ầm vang một tiếng, mũi kiếm bị kim quang trước người hắn ngăn cản. Ta cong tay còn lại, dùng móng xé rách kim ấn trước ngực hắn. Thân hình Lạc Minh Hiên chợt lóe, nhất thời chuyển đến phía sau ta, tiên ấn trên tay không khách khí mà đánh vào lưng ta.
Đầu ta không xoay, dùng kiếm che lưng, một giây ngắn đánh hắn văng ra xa.
Ta định xoay người muốn dồn sức tái chiến, bên cạnh chợt có hai đạo tiên khí bắn tới, lửa giận trong ta bộc phát: “Kẻ nào dám cản ta?”
Ta quát khẽ một tiếng, ma khí bị tẩy sạch, lúc này chợt thấy tiên khí dưới chân dày đặc, có hai đạo tiên khí từ hướng khác bắn tới hóa thành xiềng xích bao lấy hai tay ta.
Nơi này còn có hai người?
Đúng rồi. Hôm đó đại hội tiên môn, có năm môn phái ủng hộ Lạc Minh Tiên sống lại. Nơi này có Liễu Tô Nhược, lão đầu cùng tên cường tráng, không lý nào hai tên khác không ở đây.
Ta vừa thoáng nghĩ đến việc này, trận pháp dưới chân bỗng chốc phát kim quang làm ta chói mắt. Chớp mắt một cái lại có hai đạo xiềng xích sột soạt bay tới trói lấy tay chân ta, khóa chặt tứ chi ta.
Toàn bộ mọi chuyện như trở về một năm nào đó.
Ta vừa mới ra ngoài, ở trước Phượng Sơn tìm kiếm Lạc Minh Hiên, nào ngờ lại bị hắn lấy pháp trận pháp này vây khóa, ta thống khổ gào thét ở trong trận pháp, giãy giụa cầu xin, nhưng không cách nào thoát được.
Lúc ấy Lạc Minh Hiên cũng đứng đằng xa lạnh lùng nhìn ta như thế, hắn cao cao tại thượng nhìn xuống ta như muốn tuyên án tử hình.
Ta cắn chặt răng, chỉ cảm thấy máu giận sôi trào không cách nào dập tắt.
“Lạc Minh Hiên, ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta sao?”
“Ngay từ lúc đầu ta nên giết ngươi” Hắn ở ngoài trận pháp, vẻ mặt tiên giả lạnh lùng “Chứ không nên để cho người làm loạn đến bây giờ“.
“Ha ha ha!” Ta cảm thấy vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, mặc cho hai tay bị trận pháp khóa chặt ta cũng không thể nhịn được mà cười lớn: “Ha ha ha! Lạc Minh Hiên! Lời này của ngươi có phải đã nói ngược rồi không?” Ta ngừng lại hỏi hắn:
“Lần đầu tiên gặp, người đáng lẽ phải chết không phải là ngươi sao?”
Lạc Minh Hiên thản nhiên không lên tiếng. Bốn phía đều bị ma khí của ta làm cho chấn động bụi bặm, bốn tên tiên môn Đạo trưởng nghe ta nói thì đưa mắt nhìn nhau.
Liễu Tô Nhược che lồng ngực đi đến sau lưng Lạc Minh Hiên: “Lộ Chiêu Diêu, đời này của ta đều do ngươi một tay hủy hoại. Trước kia cứ cho là ngươi đã chết nên bỏ qua, nay ngươi chết đi sống lại đã thế còn tự vác xác đến cửa, ta lập tức muốn róc thịt bẻ xương ngươi để thỏa mối hận nhiều năm trong lòng ta.”Ả nghiến răng nghiến lợi mà nói, ta ở trong trận pháp nhìn ả cười càn rỡ: “Ngươi cứ đến đây”
Lạc Minh Hiên ngăn lại: “Tô Nhược.”
Liễu Tô Nhược quay đầu nhìn hắn: “Minh Hiên, ta đây một thân bị thương, nửa phần tẩu hỏa nhập ma đều là do ả ban tặng, không tự mình chính tay đâm ả lòng ta sẽ dằn vặt mãi không thôi.”
“Ồ.” Ta cười, “Bọn tiên môn các ngươi cũng có sạch sẽ mấy đâu.” Ta giật giật tay muốn chỉ Liễu Tô Nhược nhưng động tác lại bị một tên Chưởng môn khóa lại, ta liếc hắn một cái, “Lạc Minh Hiên, ma là kẻ ác, tại sao ngươi lại không giết ả trước để răn đe? Thể hiện thanh danh Kim Tiên chí công vô tư của ngươi.”
“Ngươi! Tiện nhân!” Liễu Tô Nhược nghe vậy, không để ý đến việc Lạc Minh Hiên đang ngăn cản, cầm hùng kiếm còn sót lại lao tới chỗ ta, miệng gào thét căm thù.
Ta giương mắt lạnh lùng nhìn ả bước vào pháp trận, nhất thời nhếch khóe miệng cười một tiếng: “Ngoan lắm.”
Ma khí lập tức nổi lên quanh thân ta, bốn tên Chưởng môn tiên môn dùng hết toàn lực nắm lấy khóa xích như thể muốn phanh thây ta ra. Cho dù hôm nay ta có lâm vào tình cảnh chật vật như thế nào đi nữa, bọn chúng cũng đừng mong làm gì được ta.
Bởi vì ta chính là đến để liều mạng còn bọn chúng thì không dám liều cái mạng mà đấu với ta.
Liễu Tô Nhược đánh tới, mũi kiếm của ả vừa đâm vào tim ta, ma khí quanh thân ta liền ngưng tụ thành những sợi dây mà đánh ra làm gãy kiếm trên tay ả, đồng thời nắm lấy cổ ả mà kéo đến che trước ta. Ma khí chuyển động trên cổ và trên người ả, lúc nào cũng có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén mà cắt ả thành từng đoạn.
“Lạc Minh Hiên.” Ta gọi hắn một tiếng, liền điều khiển ma khí vạch một đường ở trên cổ Liễu Tô Nhược: “Ta biết ngươi muốn làm gì. Ngủ say mới tỉnh nên nội tức còn chưa đủ“. Ta cười: “Ngươi định giữ sức, dùng mấy cái khóa này làm hao tổn năng lượng của ta, thừa dịp ta suy yếu liền động thủ giết ta lần nữa. Có đúng không?”
Ta dùng ma khí không ngừng làm Liễu Tô Nhược bị thương, lần nào cũng đổi được những lời mắng độc ác của ả. Đám tiên môn đạo chưởng phía ngoài mười phần lửa giận không ngừng muốn ta dừng tay lại. Ta chỉ nhìn Lạc Minh Hiên: “Ta không có nhiều tinh lực để lãng phí trên người kẻ khác như vậy. Ngươi bảo bọn chúng thu khóa, dẹp pháp trận sau đó lặng lẽ mà cút đi. Ta muốn giết ngươi, ngươi muốn giết ta. Chuyện của ta và ngươi không được phép có kẻ khác tham dự. Nếu không...”
Ta cắt một đường trên cằm Liễu Tô Nhược: “Ta sẽ giúp ngươi giết phu nhân đã nhập ma này đi. Ngươi thấy thế nào?” Ta hỏi: “Người tu tiên các ngươi có bao giờ tò mò việc tim của kẻ nhập ma có màu gì hay không? Có muốn ta moi tim ả ra cho các ngươi xem thử?”
Ma khí ngưng tụ thành sợi dây chậm rãi đâm vào tim Liễu Tô Nhược.
Liễu tô Nhược la lớn: “Lộ Chiêu Diêu! Ngươi muốn giết cứ giết, ta đã từng chết! Ta không sợ ngươi! Lộ Chiêu Diêu, ta không sợ ngươi!”
“A...” Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt dịu dàng ấm áp. “Ta cực kì thích bộ dạng đến chết vẫn kiên cường này của các ngươi.”Dây thừng đâm vào người ả, máu tươi bắn ra, Liễu Tô Nhược thà chết cũng cắn chặt răng không kêu một tiếng. Ta muốn ả phải kêu lên vì thể ta để cho ma khí vờn nhẹ như bơi trên mặt ả: “Hay là ngươi muốn ta lột da ngươi ra trước?” Những lời này rõ ràng đâm trúng nội tâm của ả, ả liền kêu lên đau đớn. Cuối cùng Lạc Minh Hiên cũng mở miệng: “Dừng tay. Thả nàng ấy ra. Ta thu lại trận pháp.”
Lạc Minh Hiên, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, bộ dạng ngụy quân tử đó vẫn duy trì rất tốt.
“Khóa!” Ta lạnh giọng. Ống khóa màu vàng kim vây khốn tứ chi ta lập tức được thu về, đám tiên môn đạo chưởng phẫn hận nhìn ta chằm chằm. Ta bước từng bước một ra bên ngoài trận pháp.
Liễu Tô Nhược cảm động đến lệ rơi đầy mặt: “Minh Hiên...”
Rìa pháp trận ngày càng gần, ta chăm chú nhìn thẳng vào Lạc Minh Hiên, cuối cùng, ta từng bước từng bước rời khỏi pháp trận.
“Quân tử nhất ngôn.” Ta nói, đồng thời điều khiển ma khí ném Liễu Tô Nhược ra ngoài.
Cùng với cái quăng Liễu Tô Nhược trong nháy mắt đó, thân ảnh Lạc Minh Hiên bỗng chốc di động, ánh sáng trong mắt ta ngưng đọng, nháy mắt cùng hắn đánh hai chiêu. Ta cũng không ngờ vào lúc này, bốn tên chưởng môn thối tha kia lại phóng khóa xích ra, lần này đám khóa xích ấy hợp lại thành một quấn lấy eo của ta, cứng rắng kéo ta vào trong pháp trận.
Ta lăn một vòng ở giữa pháp trận, quỳ một chân trên đất chống đỡ thân thể, không nhịn được cười mỉa: “Lạc Minh Hiên, lúc trước ngươi muốn giết ta, ta vốn sinh ra là ma cho nên sẽ vô cùng tà cực kì ác, ta đã từng chịu oan ức, nhưng bây giờ cũng rất thư thái.” Ta theo dõi hắn, khóe miệng còn mang theo ý cười, “Nếu chính đạo trong thiên hạ đều có bộ dạng như các ngươi, vậy ta làm ma cũng chẳng ngại gì.”
“Ngươi nói chí phải, nếu ngươi là chính đạo, ta nhất định sẽ đối địch với cả chính đạo.”
Tiếng nói vừa dứt, ma khí quanh thân ta mãnh liệt bắn ra. Nếu không thoát được những thứ chướng ngại này, vậy ta sẽ phá hủy toàn bộ. Trận chiến này của ta và Lạc Minh Hiên kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản!
Ta cắt đứt ngón cái, vẽ ra một tà trận ở giữa kim quang pháp trận, máu chảy xuống, ma khí hoành hành, trực tiếp ngưng kết thành một con hắc long cực lớn từ pháp trong trận, hoành hành trên mặt đất, đảo qua pháp trận trực tiếp giao đấu cùng bốn tên đạo sĩ.
Ta phá vỡ xiềng xích trên eo, trong tay ngưng tụ kiếm lần nữa, kiên quyết liều mạng xông đến mà chém Lạc Minh Hiên. Ma khí đụng kim quang, năng lượng xuất ra chấn động phân nửa Minh Phượng điện.
Kiếm quang tiếp xúc trong nháy mắt, Lạc Minh Hiên mở miệng: “Ta từng cho là có thể dạy ngươi hướng thiện.” Đầu ta trong thoáng chốc xuất hiện cảnh hắn trọng thương ở khe suối, nói từng câu từng chữ cho ta biết, con người sinh ra vốn không thể tự quyết định được thân phận của mình. “Nhưng ngươi tật xấu không đổi, lại còn cứu con của Ma vương, thành lập Vạn Lục Môn“.
“Ồ. Đúng vậy.” Ta khinh thường nhìn hắn, “Ta xấu xa thế đấy. Ngươi có bất mãn gì sao?”
Tiên ấn trong tay hắn đột nhiên sang chói. Đúng lúc này, Ma long cùng bốn tên chưởng môn phía dưới đang giao chiến cũng kiệt sức mà tan biến, nội tức của ta trống rỗng, ma kiếm trong tay nhất thời mất đi liền bị hắn đánh trúng một chưởng vào lồng ngực, trực tiếp rơi từ trên không trung xuống đập mạnh vào tảng đá lớn.Ta chống người vào phần lõm của tảng đá đứng dậy, quệt máu trên khóe miệng, cười lạnh: “Ngươi cứu người chính là thiện, ta cứu người lại là ác? Ngươi thành lập môn phái thì là đúng, ta lập phái riêng thì là sai? Tín ngưỡng của ngươi thì gọi là giữ vững, còn tín ngưỡng của ta thì gọi là tính xấu không đổi. Đạo lý ở đâu ra?” Ta cùng hắn tranh luận, sẵn tiện tranh thủ thời cơ điều chỉnh khí tức.
Khuôn mặt Lạc Minh Hiên ngưng trọng: “Ngươi có biết vì sao ngươi sinh ra đã là ma không?”
Ta không hiểu vì sao hắn lại chọn lúc này mà đặt ra cái vấn đề như thế. Cơ bản là vấn đề này cũng chả hề quan trọng gì đối với ta, song ta cũng vui vẻ để cho hắn làm mất thời gian, địch nhân chết bởi nói nhiều, ta tĩnh tâm mà trị thương.
“Ngươi vốn sống ở nơi bị Ma vương phong ấn. Hàng ngàn năm trước, Ma vương biết mình sức đã tận, không tránh khỏi việc khó giữ được huyết mạch nên liền phong ấn di tử ở phía trong rặng núi. Để bảo hộ di tử, Ma vương đã hạ phong ấn xuống trận pháp. Từ đó, toàn bộ núi non thôn dân xung quanh đều bị ma khí lây nhiễm. Trẻ con vừa sinh ra đã là ma. Bọn họ không thể ra ngoài, người ngoài cũng không thể tiến vào. Ma vương vì muốn bảo hộ di tử của mình mà đã nguyền rủa toàn bộ nơi đó, làm cho thôn dân nơi đó đời đời kiếp kiếp bảo hộ cho hậu nhân của hắn.” Ta lẳng lặng nhìn Lạc Minh Hiên, nghe hắn nói, “Nơi đó chính là cố hương của ngươi.”
“Trăm năm trước, ta đã biết đến sự tồn tại của loại phong ấn này. Vì muốn trừ khử di tử của Ma vương nên ta một mình tiến đến để phá vỡ phong ấn. Nào ngờ lại bị phong ấn đánh trọng thương, rơi xuống vách đá. Vì ngươi cứu ta nên ta cho là có thể khiến cho ngươi một lòng hướng thiện. Nào ngờ khi rời núi, việc đầu tiên ngươi làm chính là cứu hắn.” Lạc Minh Hiên nói.
“Ta bị phong ấn của Ma vương gây thương tích, nhiều năm không thể khỏi hẳn. Ta tra được tung tích di tử của Ma vương, liền triệu tập Thập đại tiên môn cùng hợp lực diệt trừ mầm họa. Nhưng ngươi vì cứu mầm họa này mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn đả thương mấy trăm người của Tiên môn, sau đó lại thành lập Vạn Lục Môn, tàn sát nhân sĩ Tiên môn. Cuối cùng lại vì tên Lệ Trần Lan này mà lâm vào tình cảnh như hôm nay... Đây chính là thiên tính của ngươi.”
À, thì ra đây là thân thế của ta.
Nhưng vậy thì sao?
Trước ta, nhiều thế hệ chính là vì bảo vệ Mặc Thanh mà được sinh ra. Nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy được cái người mà mình cần bảo vệ. Ngược lại là ta, vừa xuống núi ngoài ý muốn mà đi bảo vệ hắn.
Lạc Minh Hiên quy kết việc này là do thiên tính của ta.
Không hề sai. Ta cảm thấy cực kì đúng. Đây chính là ý trời. Ý trời muốn ta cứu Mặc Thanh, để cho ta bảo vệ hắn, gắn bó với hắn đến ngày hôm nay.
Về phần thiên tính của ta. Rất đơn giản. Chỉ có tám chữ - có thù báo thù, có oán báo oán.
Ta muốn ngươi chết, ngươi đừng mong sống sót.
Trường kiếm trong tay Lạc Minh Hiên bỗng nhiên được tuốt ra khỏi vỏ - Thiên Pháp Phượng Minh Kiếm lộ diện, kim quang của phượng vũ đốt cháy mắt người. Thần kiếm chém xuống, trừ sạch yêu ma, quét sạch tà khí. Hắn đứng trên lập trường của mình thất vọng mắng ta: “Đã là ma, cuối cùng cũng là ma.”Hắn phi thân lên cao, Phượng Minh Kiếm phát ra âm thanh chấn động trời đất. Ta vội đưa kiếm lên đỡ, ma kiếm trước ngực lập tức bị hắn chém thành ma khí mà tan đi. Ta hành thuật, nháy mắt liền nhảy lên đỉnh Minh Phượng điện. Lạc Minh Hiên đuổi theo sát, không cho ta có thời gian nghỉ ngơi. Ta khó khăn lắm mới chống chọi được một chiêu của hắn nhưng lại không đỡ được một chưởng của hắn.
Ta bị một chưởng này đánh bay ra xa mấy trượng, khó khăn lắm mới ngừng lại được ở con suối trước điện.
Ta ho khan một tiếng, máu tanh lập tức phun ra khỏi miệng.
Lạc Minh Hiên không đuổi tới. Hắn đứng trên đỉnh điện xa xa, miệng khẽ buông ra hai từ: “Phục Ma.”
Chỗ vừa mới bị Lạc Minh Hiên đánh trúng, nhất thời truyền tới đau đớn khó chịu, đâm thẳng đến tim làm ta vô lực.
Hỏng bét...
Hẳn là trúng Phục Ma ấn của hắn.
Ấn này sẽ không ngừng phá nát ma khí tích tụ trong cơ thể ta, nếu không có lực mạnh hơn công phá, ấn sẽ mãi ở trong cơ thể ta khiến cho ta vĩnh viễn không thể nào sử dụng ma khí được nữa.
Đối với ta trước kia mà nói, cậy mạnh công phá cũng không sao, nhưng bây giờ không được, ta không đủ sức cũng không có thời gian...
Ta cắn răng chịu đau, vừa ngẩng đầu liền thấy thân ảnh vàng kim bay thoáng qua tới trước mặt, Phượng Minh kiếm cùng giọng nói âm lãnh của hắn thẳng hướng đâm vào tim ta: “Lộ Chiêu Diêu. Để ta xem lần này còn ai có thể đến bảo vệ ngươi?”
Không có, từ khi ông ngoại bất ngờ qua đời, thì vĩnh viễn chỉ còn có một người...
“Có ta.”
Gió bên tai lay động, bóng đen lướt thoáng qua bên người.
Ta ngẩng đầu, một chiếc áo bào đen đang chắn trước mặt ta, gió nhẹ làm tay áo hắn phớt qua mặt ta, mũi kiếm của Lạc Minh Hiên dừng cách tim ta một tấc, tay Mặc Thanh hờ hững nắm cổ Lạc Minh Hiên, khinh thường nói:
“Có ta tới bảo vệ Lộ Chiêu Diêu.”
Vân đạm phong khinh, tựa như từ nơi xa xôi mà tới, lại như hồng thủy cuộn trào ra tự đáy lòng.
Thân ảnh của hắn như chống cả bầu trời bao la trên đầu ta. Cứu lúc ta nguy hiểm, bảo vệ ta lúc gian nguy. Đến lúc này ta không thể nào không tin vào số mệnh.
Thì ra tất cả đều là ý trời. Trên đời thật sự còn có một người có thể cứu từ tính mạng cho đến tâm hồn ta.
Chớp mắt một cái, gương mặt Lạc Minh Hiên phía dưới còn đang ngạc nhiên, ma khí trong tay Mặc Thanh lớn mạnh. Chỉ nghe “Bùm!” một tiếng, dường như muốn nổ tung đầu của Lạc Minh Hiên. Ta ngưng thần, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của Lạc Minh Hiên lại xuất hiện trên bậc thang của Minh Phượng điện, cách xa mười trượng.
Bóng người trong tay Mặc Thanh dần dần hóa thành một cỗ kim quang rồi biến mất.
Hắn ta lau máu trên mặt: “Ma vương...” Không để cho hắn kịp nói hết câu, Mặc Thanh không chút đạo lý mà phóng nội lực ra chấn động bốn phía.
Áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, đập nát phần còn lại của Minh Phượng điện, phảng phất như có tức giận ngập trời, ngoại trừ ta và hắn đứng chỗ này còn lại đều bị hủy diệt kể cả Lạc Minh Hiên.
Nứt đá, vỡ núi.
Một trận long trời lở đất. Không biết Lạc Minh Hiên ở đâu, bốn tên đạo sĩ nơi nào, trong nháy mắt đã không còn quan trọng nữa, chỉ còn có ta cùng hắn ở tại chỗ này, an ổn một cách quỷ dị.
Ta ôm ngực, cảm giác tim đập đau đớn như muốn xé rách lồng ngực.
Bốn phía hỗn loạn, hắn xoay người bước tới phía ta hai bước, sau đó lại chậm rãi từ tốn ngồi xổm xuống, đưa bàn tay đã nhuộm đầy máu của Lạc Minh Hiên lên như muốn chạm vào mặt ta nhưng lại sợ một phát đánh tan ta đi nên chỉ có ngón tay dừng trên mặt ta, như chuồn chuồn lướt nước. Hắn dù có năng lực hủy thiên diệt địa cũng sẽ bởi vì sợ mà trở nên cẩn thận.
Giờ phút này trong mắt của hắn dường như càng kinh tâm động phách, sơn băng địa liệt.
“Lộ Chiêu Diêu.”
“Ừ.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “Là ta.”
Thiên địa rộng lớn, vũ trụ mênh mông, giờ phút này cũng yên tĩnh không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.