Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 81: Cảm Tạ Anh Chàng Hỏa Tiễn




Không chỉ có là các thí sinh trong tòa lâu đài sửng sốt, mà tất cả mọi người trước màn hình giám sát trong phòng điều khiển chính lúc này cũng khá kinh ngạc.
Tiểu tử này.. Lại thực sự muốn nhảy thẳng trực tiếp từ điểm đầu đến điểm cuối?
Ba mươi mét tương đương với chiều cao của mười tầng theo tiêu chuẩn chung của đô thị, chưa kể khoảng cách ngang bốn mươi mét.
Những đứa trẻ Dị Năng Giả ở giai đoạn này hầu như không thể có khả năng nhảy trực tiếp ở độ cao này.
Đúng quả thật là năng lực của các học viên Dị Năng Giả rất đa dạng, có một số học sinh có năng lực nhảy mạnh hoặc thậm chí có năng lực bay, nhưng thậm chí là như thế thì họ cũng không thể bay lên trong một hơi thở được.
Lý do rất đơn giản, bởi vì không đủ mạnh.
Bất kể năng lực mạnh đến đâu cũng phải cần được sự hỗ trợ của nguyên năng, nguyên năng cấp bậc càng cao, thi triển năng lực hiệu quả mới càng rõ rệt.
Đối với một đám trẻ tuổi Dị Năng Giả cấp F đến cấp E mà nói, thì bất luận là dạng năng lực gì mà muốn bay thẳng lên đều tương đối khó khăn.
Còn nữa, nếu quả thật có người thử làm như vậy, quái vật Thứ Nguyên và học viên khác trong đại sảnh phía dưới kia cũng đều không phải là người ăn chay.
Sẽ không có ai bàng quang chỉ đứng nhìn người khác bay lên mà bản thân họ cứ để yên như vậy, sẽ có rất nhiều Dị Năng Giả có kỹ năng đánh từ xa. Bất luận kẻ nào dám mạo hiểm nghĩ ra cái loại đầu cơ trục lợi này, đều phải chuẩn bị tâm lý cho tốt trước khi bị các loại kỹ năng Phong Thủy Hỏa Lôi thông đít.
Tốc độ ban đầu của Tô Diệu đã nhanh, nhưng với một cú đạp vào đầu cuối tấm cửa, tốc độ của hắn ta lại tăng lên. Khi ai đó hồi phục lại tinh thần, thì hắn đã bay được nửa chặng đường rồi.
Những học viên phía dưới này mới phản ứng lại, một số Dị Năng Giả tầm xa có thể ra tay đã vội vàng ném kỹ năng thức tỉnh lên không trung ngay tức thời, vài ngọn lửa gì đó trộn lẫn trong cuồng phong bay lên không trung đuổi sát theo Tô Diệu.
Nhưng trước đó mọi người đang hỗn chiến với quái vật Thứ Nguyên, cũng không phải là mỗi người ai cũng đều có thể rảnh tay. Mà người thuộc hệ đánh tầm xa có cơ hội xuất thủ lại không chiếm số lượng nhiều, coi như ngay cả hệ đánh tầm xa cũng chỉ có thể vội vàng tung ra một số kỹ năng nhỏ tức thời, cả sức mạnh và độ chính xác cũng chỉ tạm đạt yêu cầu.
Tô Diệu căn bản không có để ý tới ý đồ công kích đuổi theo dưới thân, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào chiếc vali đằng sau bức tường trống trên tầng ba.
Dòng nước giống như một mũi giáo xuyên qua không khí, hầu hết các kỹ năng thức tỉnh khác nhau đều chạm vào dòng nước và bị chặn lại giữa lưng chừng, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp Tô Diệu.
Tô Diệu nhảy qua hết một nửa căn phòng, đi thẳng lên bình đài tầng ba. Tốc độ của hắn nhanh chóng bị tiêu hao dưới tác dụng của trọng lực và lực cản không khí, khoảng cách càng ngày càng gần mục tiêu.
Có điều thật đáng tiếc.. Hắn trực quan cảm thấy rằng nó vẫn còn kém hơn một chút vậy.
Cứ theo đà này hắn có lẽ sẽ vẫn không thể đến được bình đài tầng ba mới đúng.
Thân giữa không trung hắn cũng không có chỗ nào để mượn lực, cho dù sức mạnh có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không có ích lợi gì.
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng không có việc gì mà phải không cam tâm, ít nhất thì hắn ta cũng đã cố gắng và nỗ lực hết mình, không được điểm cũng không sao, chỉ là có thể trượt vị trí thứ nhất trong vòng sơ loại mà thôi..
Tuy nhiên, vừa định bỏ cuộc thì đột nhiên nghe thấy phía dưới có tiếng hét lớn: "Đừng chạy!"
Tô Diệu cúi đầu nhìn xuống theo tiếng nói, lại là Hậu Tinh Đào.
Anh ta vốn dĩ là đã dẫn đầu để lên tầng hai một cách khó khăn, nhưng anh ta lại bị trì hoãn bởi những con quái vật Thứ Nguyên ở tầng hai.
Năng lực của Hậu Tinh Đào là Tốc độ hệ, anh ta là người phản ứng nhanh nhất khi nhìn thấy chuyển động của Tô Diệu.
Anh ta xuất hết thủ đoạn toàn thân đến bây giờ mới xông lên tầng thứ hai, nhìn thấy Tô Diệu muốn đi thẳng về đích ngay khi vừa vào cửa, hiển nhiên là không đồng ý.
Thế là Hậu Tinh Đào cũng không còn giữ lại chút gì, ngay lập tức chuyển sang động tác chân bật cao cự ly ngắn, tăng tốc độ tối đa, tạm thời bỏ rơi lũ quái vật xung quanh, và lợi dụng mép hàng rào trên tầng hai, như một đường thẳng tia chớp xuyên qua đại sảnh đuổi theo Tô Diệu trên không trung!
Tô Diệu thấy anh ta lao về phía mình, suy nghĩ của hắn quay ngoắt lại, trong mạch suy nghĩ ngay lập tức lóe sáng sinh động hẳn lên.
Lúc đầu hắn nghĩ nó không khả thi và định từ bỏ, nhưng hành động của Hậu Tinh Đào khiến hắn ta như nhìn thấy cơ hội một lần nữa!
Tô Diệu xoay vòng giữa không trung, hiện tại giày chiến chân phải của hắn dòng điện đang cuộn quanh, nguyên năng truyền vào, giáp chân xuất lực một hơi tăng vọt lên.
Bây giờ song phương hai người đều đang ở giữa không trung, Hậu Tinh Đào nhìn thấy trang bị áo giáp trên chân của Tô Diệu chỉ sau khi họ đã gần nhau một khoảng cách nhất định, không khỏi kinh hãi.
Đó là cái trang bị gì? Trong kho vũ khí trước đó chưa có nhìn thấy.
Hoặc là chẳng lẽ nói.. Đó là năng lực?
Hình như cũng chưa từng nghe nói qua cái loại năng lực này!
Tô Diệu xoay người lại, nhắm chuẩn ngay chính vào Hậu Tinh Đào đang lao về phía mình, co chân phải của hắn ta với luồng sét và sút, như thể cầu thủ ngôi sao đã tìm được góc sút tốt nhất, thực hiện một cú vô lê mạnh mẽ một kích tất trúng!
Lợi thế của Hậu Tinh Đào nằm ở tốc độ, nhưng bây giờ anh đã nhảy đến giữa không trung cũng không thể nào mượn lực để tránh được, dù cho có thân pháp nhanh thì cũng căn bản không phát huy ra được.
Anh đành phải nặng nề nâng cánh tay lên co vào trước người, tâm lý tính toán trước tiên tạm ngăn lại một sút này, sau đó lấy thủ pháp nhanh như sét đánh chụp mạnh vào mắt cá chân Tô Diệu. Chỉ cần một chụp này mà trúng, thì Tô Diệu không thể không cùng mình cùng nhau rơi xuống một chỗ trên đại sảnh.
Ý tưởng là hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc là anh ấy không bao giờ có được cơ hội để xuất thủ.
Chân phải của Tô Diệu được bọc trong giày chiến hợp kim đá mạnh vào cánh tay của Hậu Tinh Đào.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hậu Tinh Đào nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó như tiếng nứt gãy trên tay mình.
Cơn đau thoáng qua ập đến với anh, như có vô số mũi kim nhọn khuấy động dây thần kinh đau của anh. Nhưng rồi cơn đau biến mất, sau đó kéo theo tất cả các giác quan khác trên cánh tay anh.
Hậu Tinh Đào nhận ra rằng bản thân mình không còn cảm giác được bàn tay của chính mình nữa, chỉ thấy cánh tay của mình mềm nhũn ra như sợi mì phất phới tung bay trong dòng nước chảy xiết.
Thân thể của anh chịu một đòn nặng nề mà rơi xuống, mà Tô Diệu -- ngược lại vừa đá anh, cũng mượn lực phản lực từ anh, một lần nữa tăng tốc hướng tới bình đài tầng ba.
Hậu Tinh Đào không cảm nhận được sức nặng của mình nữa, anh rơi xuống, nhìn bóng lưng xa xăm trước mặt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Thứ sức mạnh quái đản gì vậy!
Tên kia là quái vật à?
Nhưng mà anh không biết là, điều này kỳ thật vẫn là nhân nhượng dưới chân của Tô Diệu.
Giày chiến xuất lực tối đa chừng 4.2 tấn, nếu như là một đá toàn lực thì coi như Dị Năng Giả cũng chắc chắc phải chết lăn quay ngay tại chỗ.
Chỉ là một cuộc thi mà thôi, không quan trọng sống chết, đương nhiên Tô Diệu không muốn đá chết Hậu Tinh Đào nên vẫn cố ý giữ sức.
Nhưng ngay cả khi có bảo lưu, lực lượng này là đủ.
Tô Diệu sử dụng Hậu Tinh Đào làm bàn đạp, mượn lực nhảy lên, bay thẳng đến đích như một tên lửa. Hắn thân ở giữa không trung, giơ cánh tay phải lên triệu hồi ra giáp tay, đấm vỡ bức tường rỗng bằng một cú đấm. Lăn người ngay tại chỗ và vững vàng tiếp đất trên bình đài tầng ba.
Chiếc vali kia chỉ cách hắn một sải tay.
Hắn thành công rồi.
Tô Diệu thành công đoạt lấy cái vali trước mặt mọi người, lúc này ngay cả Hậu Tinh Vân gần nhất vẫn đang bị mắc kẹt trước mặt sinh vật cấp Quỷ, nhất thời không qua được.
Điều này cũng nằm trong kế hoạch của Tô Diệu.
Nếu như tất cả quái vật trong tòa lâu đài đều bị quét dọn sạch sẽ, thì như vậy các học viên Dị Năng Giả chắc chắn sẽ không để hắn ta bỏ trốn với vật phẩm nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ hắn ta đã vượt qua tất cả các chướng ngại vật trực tiếp nhảy lên tầng cao nhất, những con quái vật Thứ Nguyên đó thay vào đó lại trở thành trợ thủ của hắn. Các học viên khác đang ẩu đả với một số lượng lớn quái vật, chẳng có ai rảnh rỗi để mà đuổi theo hắn ta.
Mặc dù biết rằng đối phương không phải là cố ý, nhưng vừa nãy nếu không có Hậu Tinh Đào xen ngang thò một chân vào để giúp đỡ, thì xem ra hắn quả thật đúng là lên không nổi.
Cảm tạ Hậu Tinh Đào anh chàng hỏa tiễn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.