Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 50: Giả Vờ Bị Ốm




Hoa khôi cái gì chứ cũng đều là do Trương Tường bịt mắt lừa người. Nhưng khi cậu ta nhắc đến như thế, Tô Diệu giống như quả thật có chút nhớ tới cái tên Giang Hiểu Nguyệt này.
Bởi vì nữ sinh này quả thực tương đối làm người khác chú ý.
Vào ngày đầu tiên bọn họ nhập học trung học, tên của Giang Hiểu Nguyệt lần đầu tiên lọt vào tầm ngắm của mọi người, bởi vì thành tích thi của cô ấy đứng đầu trong số những học sinh nhập học năm nay.
Trên thực tế, xét từ khía cạnh tính cách, Giang Hiểu Nguyệt có vẻ không phải là nhân vật bắt mắt cho lắm, cô ấy thuộc tuýp con gái ít nói, luôn thích chọn vị trí trong góc nhất khi chọn chỗ ngồi.
Cô ấy rất ít nói và đối xử công bằng với người khác, chỉ là cô ấy không có sở thích gì đặc biệt, cô ấy không đi chơi với bạn cùng lớp, không tích cực tham gia các hoạt động của lớp, thậm chí cô ấy còn hiếm khi tham gia vào các chủ đề của người khác.
Nếu đặt trên người khác, tính cách của cô ấy có lẽ là loại người không thể nhớ mặt đặt tên cho buổi họp lớp mười năm sau.
Nhưng Giang Hiểu Nguyệt thì không.
Thực ra, sự thật rất đơn giản, những học sinh đạt điểm cao thời đi học dường như là người có ngoại hình bắt mắt bẩm sinh, và ngay cả khí chất hào quang của mọt sách cũng có thể cộng điểm cho vẻ ngoài của bạn trong mắt người khác.
Nói thí dụ như bạn vốn dĩ có thể là tám mươi điểm giá trị nhan sắc, thành tích mà tốt có lẽ có thể tăng đến max điểm, còn nếu quá kém thì khả năng sẽ trực tiếp rớt xuống ngay dưới mức vạch đạt tiêu chuẩn.
Mà Giang Hiểu Nguyệt không chỉ có điểm cao, hơn nữa mà còn trong ba ngày xuất hiện tên ở hai phía trên bảng thông báo màn hình lớn của thao trường, nguyên do là hàng loạt các loại giải thưởng linh ta linh tinh. Nào là quán quân cuộc thi nói tiếng Anh, thi sáng tác tiếng Anh, thi Thư pháp, vân vân và mây mây..
Khó trách khi ngay cả Tô Diệu cũng có cái tên này trong trí nhớ.
Trong ký ức, cô ấy cũng đã tham gia một bữa tiệc được tổ chức trong trường vào năm đầu cấp ba. Tô Diệu nhớ Giang Hiểu Nguyệt đã mang đến một buổi biểu diễn piano, cô ấy lên sân khấu một mình, ngồi xuống và chơi một cách im lặng, rồi đứng dậy cúi chào sau khi kết thúc rút lui trong tiếng vỗ tay như sấm của giáo viên học sinh toàn trường.
Dù không nói một lời nào trong suốt quá trình, cô vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả -- đặc biệt là các chàng trai.
Có điều
"Cô ấy là đệ nhất Dị Năng Giả trong trường học chúng ta?" Tô Diệu hỏi.
Tô Diệu lục trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm ra manh mối về Giang Hiểu Nguyệt. Chỉ có là cô ấy cũng xinh đẹp, thành tích rất tốt, lắm tài nghệ. Nhưng Dị Năng Giả? Thực sự là không nhớ.
"Cậu không biết bởi vì trước đây cậu không quan tâm đến nó." Trương Tường nói, "Khi bọn tớ học năm hai trung học, cô ấy đã tham gia một cuộc thi. Đó là một cuộc thi quy mô nhỏ do thành Lâm Giang tổ chức. Bọn tớ đã đến xem nó ở Huy Thành trong kỳ nghỉ hè. Trận đó cấp bậc cũng ngang nhau. Dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên cô ấy động thủ ở nơi công cộng.."
"Vì vậy cô ấy đã lấy được chức vô địch?" Tô Diệu hỏi.
"Nào chỉ là chức vô địch? Cô ấy đơn giản là giống như một cái xe ủi đất, đều là đẩy ngang một đường xuống!"
Trương Tường bất ngờ phấn khích khi nói điều đó, giống như một kẻ hâm mộ khi nói về thần tượng của mình.
"Lúc đó, bình luận viên đánh giá rất cao, cho rằng cô ấy sẽ là ngôi sao mới của tỉnh ta trong hai năm tới. Khi đó, có chuyên gia đã dự đoán cô ấy có thể tham gia đội tuyển của tỉnh năm nay.."
Nghe được điều này Ngô Dật Tranh lại tranh cãi "Thần mẹ nó chuyên gia quyền uy, bóp dái đồng đội cũng có thể tính là quyền uy à?"
"Cái gì? Cậu không phục?"
"Nếu như cậu nói cốt truyện đoán trước rồi lại bị đảo ngược lại, thì có lẽ tính là quyền uy đi.."
Giang Hiểu Nguyệt à..
Tô Diệu âm thầm ghi nhớ lại.
Vì đã động thủ thi đấu công khai qua nên chắc hẳn là có ghi hình, Tô Diệu quyết định tối nay quay về sẽ tìm video trận đấu để xem, ít nhất cũng hiểu được thực lực tiềm ẩn của đối thủ.
Khi đang nói chuyện, họ đã bị kẹp giữa đám đông trong lớp học lớn, chen lấn ra khỏi cầu thang và đến thao trường.
Các học sinh đã sớm đến nơi quy định trên thao trường của mỗi lớp để tập trung lại và xếp thành một hàng dài theo thông lệ, chiếc loa phát thanh cực lớn trên thao trường ngay lập tức phát ra một bản nhạc dạo đầu sôi động và du dương, sau đó một cô gái trẻ thanh âm ngọt ngào cất tiếng chương trình phát thanh tập thể dục nhịp điệu theo đài.
"Thật là phiền phức."
Trương Tường tay chân khẽ đung đưa theo nhịp, không giống như thể dục theo đài mà giống như một ông già phơi nắng.
"Tại sao chúng ta phải làm cái việc này? Thật lãng phí thời gian" Cậu ta lẩm bẩm, "Với thời gian này, mọi người hãy nhanh chóng làm thêm một vài câu hỏi giữa các môn, không thơm sao?"
Tuy nhiên, cậu ta chỉ nói vậy, rõ ràng là anh ta cũng sẽ không dùng nó để giải quyết vấn đề ngay cả khi anh ấy có thời gian này.
"Mà này, không phải cậu trước đây thường hay giả vờ bị ốm để trốn tập thể dục sao?" Tô Diệu hỏi, "Sao vậy hình như lâu rồi cậu không làm vậy?
Hắn nhớ rằng Trương Tường hiếm khi xuống thể dục theo đài khi học năm nhất cấp ba. Anh chàng này luôn là một người kỳ cựu trong các bài tập thoát hiểm.
Trước hết, cậu ta sẽ không bao giờ xuống khi thầy chủ nhiệm đi vắng, khi thầy chủ nhiệm ở đó, anh ta cũng tùy theo tâm trạng của mình, nào là sốt, đau đầu, nôn và buồn nôn đều đã giả vờ qua.
Tô Diệu thậm chí còn nhớ tới Trương Tường đã từng than thở bất mãn chửi bậy, nói nếu như bản thân là em gái thì có phải tốt không, như thế có thể thường lấy lý do nói cơ thể đang không thoải mái, để tránh khỏi phải mỗi ngày tìm cách nghĩ ra ý tưởng mới. Không biết đã làm chết vô ích bao nhiêu tế bào não..
" Đù má, đừng có nhắc đến nữa. "
Trương Tường lắc cánh tay tượng trưng, đây được tính là bài tập mở rộng lồng ngực, chửi rủa nói:" Lần trước tớ giả ốm, đã bị Lão Vương bên cạnh bắt gặp, thầy ấy muốn đưa tớ đến văn phòng của thầy để đo nhiệt độ.
Lúc ấy tớ mắt thấy không ổn sắp bị lộ tẩy, linh cơ khẽ động lợi dụng lúc Lão Vương không chú ý đem nhiệt kế lấy ra và đặt lên bóng đèn bàn của thầy một lúc.
Kết quả là tớ đã không cẩn thận không khống chế được độ nóng, và đo được nhiệt độ cơ thể lên đến hơn 40 độ. Lúc đó, Lão Vương suýt gọi xe cấp cứu và kéo tớ đi.. "
Tô Diệu"? "
Mặc dù đã cảm khái rất nhiều lần, nhưng hắn hiện tại vẫn là không nhịn được muốn nói một câu đúng là một nhân tài.
Rõ ràng hắn là người xuyên qua thế giới cùng hệ thống, nhưng hiện tại không khỏi cảm thấy cuộc sống của con hàng này đơn giản đặc sắc hơn hắn..
" Kỳ thật, thể dục theo đài cũng không có hại gì. "Tô Diệu cười nói.
Lúc trước thời còn học sinh khi đó cũng không hiểu, có thể càng về sau thì càng phát ra hiện, mỗi ngày đúng giờ đi ra hóng gió một chút, làm cái gì đó kỳ thật rất có chỗ tốt.
Nhất là sau này nếu cậu đang làm một số công việc dễ bị bụng to và dễ rụng tóc, cậu sẽ rất nhớ những ngày thể dục theo đài thời gian thật là tốt đẹp..
Không nghĩ tới vậy mà Trương Tường lại phụ họa gật gật đầu" Đúng vậy, vẫn là có chỗ tốt.
Cậu nhìn tớ trước đó có não bổ qua, không phải chúng ta ở đây là toàn dân yêu cầu tập thể dục theo đài nha. Sau này vạn nhất nếu có gián điệp bên ngoài ẩn nấp trên máy bay và băng qua biên giới, chúng ta sẽ trực tiếp đem toàn bộ người trong chuyến bay lôi ra ngoài, yêu cầu bọn họ lần lượt tập thể dục theo đài!
Nhưng phàm là những ai ở nguyên chỗ một mặt cứ thế lờ đờ ẻo lả, tình trạng không tập cho rõ ràng được, mù mờ ** khua tay, trực tiếp còng tay tất cả đưa đi! "
Tô Diệu"..."
Không nói những cái khác, hắn vẫn là bội phục bộ não của Trương Tường.
Giống như thể dục qua đài, điều mà mọi người đều phải làm hàng ngày, cậu ta cũng có thể nảy ra những ý tưởng mà người bình thường không thể nghĩ ra. Chúa mới biết mạch não của cậu ấy trông như thế nào.
Mà lại không biết tại sao, anh ta thậm chí còn cảm thấy rằng việc sử dụng thủ thuật này để bắt gián điệp có thể thực sự có tác dụng thần kỳ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.