Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 34: Bí Ẩn Về Sự Biến Mất Của Tiền Quỹ Đen




Sau ba ngày trải nghiệm, Tô Diệu và anh họ trở về nhà, và đầu tiên đập vào mắt họ khi bước vào nhà là thấy cha hắn đang cau mày trên ghế sofa.
"A.. các con đã về rồi." Mẹ hắn xuất hiện ở cửa với một nụ cười trên khuôn mặt để nghênh đón, "Nhanh lên vào đi. Bọn con bảo rằng hôm nay sẽ về nên mẹ đặc biệt đã đi ra ngoài để mua thức ăn, hôm nay mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho các con.."
Sau ba ngày ở lại bên trong không gian Dị Thứ Nguyên, Tô Diệu quả thực luôn nhớ về tài nấu ăn của mẹ. Nhưng so với điều này, hắn còn tò mò hơn về tình huống của cha hắn bây giờ.
Như thường lệ, đáng lẽ bố hắn phải nhảy dựng lên từ ghế sofa để ra mở cánh cửa đón tiếp mới đúng, đừng nhìn thấy ông ấy bằng bụng bia, nhưng những lúc như thế này hành động của ông thường rất nhanh nhẹn như một con thỏ ra khỏi tổ.
Nhưng không phải là hôm nay.
Khi cha hắn hôm nay nghe thấy tiếng mở cửa, ông chỉ cố gắng hết sức để dựng thẳng lên cơ thể to lớn mà ông đang bị mắc kẹt trên ghế sofa, ngẩng đầu lên và siết chặt một biểu cảm giữa khóc và cười với họ, "Các con về rồi à."
Tô Diệu nhìn về phía cha hắn "Bố sao vậy ạ?"
"Bố không sao, bố ổn, rất ổn." Ông ấy nói và liếc nhìn mẹ hắn.
Nhưng biểu hiện của ông ấy rõ ràng không nói lên điều đó. Biểu hiện đó giống như.. như thể bạn đã làm tất cả bài tập về nhà mùa hè và bị một tên trộm đánh cắp ngay cả với cặp sách của bạn cũng không tha.
Đối với mẹ hắn mà nói khẳng định biết đây là chuyện gì, hơn nữa từ phản ứng của bố hắn, tám mươi phần trăm trong số chúng có liên quan đến bà. Vì vậy, Tô Diệu nhìn mẹ hắn "Bố có chuyện gì vậy ạ?"
"À? Đừng lo lắng bố con không có chuyện gì đâu."
Mẹ hắn khuôn mặt dịu dàng và nụ cười như gió mùa xuân.
"Chẳng qua là bố con dám lén lút giấu diếm với mẹ một hai năm tiền quỹ đen rốt cuộc lại bị mẹ tìm được mà thôi. Dù sao lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, a ha ha ha.."
Một đoạn sừng Ác Ma bắt đầu từ đỉnh đầu của mẹ hắn nhô ra ngoài.
À, là vậy ạ.
Tô Diệu thấu hiểu vỗ bả vai của bố hắn, để bày tỏ ra sự an ủi.
Ông ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, và thở dài nhàn nhạt, "Hai năm, Tô Diệu, hai năm đầy đủ. Tính từ năm con bắt đầu học cấp ba. Năm đó bố mang tâm tình thấp thỏm, thừa dịp lúc mẹ con không ở nhà, đã chôn giấu tài sản đầu tiên thuộc về bố với một bàn tay run rẩy.."
Góc độ của pose (tư thế) này giống như nhân vật nam chính đang đau buồn về chuyện tình yêu trong phim.
Tô Diệu gật đầu, biểu thị có thể hiểu được tâm tình của ông.
"Có thể kiên trì được đến hai năm trước mới bắt đầu giấu tiền quỹ đen, thì đã rất không dễ dàng rồi." Hắn nói.
Mẹ hắn xuất hiện lần nữa, cười ha hả xen vào "Cũng không. Chỉ có điều cha con hai năm trước đó giấu tiền quỹ đen tất cả cũng đều bị mẹ kiểm tra và tịch thu rồi."
Tô Diệu nhìn cha mình thông cảm hơn. Người sau đã nghiến răng và bắt đầu vỗ vào đùi, như muốn trút sự khó chịu của mình.
Hóa ra còn thảm hơn so với tưởng tượng sao?
Tô Diệu có một chút tò mò. "Vậy, bố đã giấu tiền riêng ở đâu trong hai năm qua?"
Dù sao ở chung một mái nhà, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, có thể lén lút giấu mẹ hắn một khoản tiền trong hai năm cũng rất không dễ dàng.
Mẹ hắn mỉm cười "Về việc này bố con kể ra thì cũng rất là thông minh. Trong góc thảm phòng khách nhà chúng ta, có một tấm ván gỗ bị bong ra. Nhấc tấm đó lên thì có thể giấu tiền ở phía dưới."
Tô Diệu nhìn cha mình với một con mắt khác "Đẳng cấp vậy cơ à? Thế không phải là giống trong phim điệp viên sao? Giấu như vậy thế sao mẹ lại tìm được ạ?"
"Mẹ đã không tìm thấy nó." Mẹ hắn nhìn cha hắn đắc thắng, "Mẹ chỉ nói với bố con "Tiền riêng của ông đã bị tôi tìm thấy rồi. Chẳng có tính thách thức gì cả, lần sau phải đổi chỗ khác mà giấu." Sau đó cha con liền vội vàng chạy tới chỗ giấu để bỏ ra xem, Ha Ha! "
Tô Diệu nheo mắt nhìn cha mình, cái cảm giác ngưỡng mộ nể phục vừa mới xong đã ngay lập tức rơi xuống đáy.
Bố hắn vỗ đùi với sự khó chịu hơn nữa, và cơn đau khiến ông ấy xít xoa qua kẽ răng.
Thế là cha hắn vẫn rầu rĩ không vui cho tới tận lúc ăn cơm tối, miệng lẩm bẩm cũng không biết là đang bày tỏ sự bất mãn hay là đau khổ vì tiếc số tiền riêng cất giấu được trong hai năm.
Mẹ hắn ngược lại dường như có tâm trạng đặc biệt tốt, nấu ăn trong bếp trong khi vẫn ngân nga một giai điệu nhỏ.
Việc đầu tiên Tô Diệu làm khi bước vào cửa là đi tắm.
Sau khi chạy xung quanh không gian Dị Thứ Nguyên trong ba ngày, hắn ta toàn thân đều cảm thấy bẩn thỉu. Cũng không biết đó có phải là do một hiệu ứng tâm lý hay không. Cho đến bây giờ, mũi hắn ta dường như vẫn tràn ngập mùi lạ nồng tanh như máu của con Goblin.
Lần tắm rửa này Tô Diệu đã phá lệ tắm cực kỳ nghiêm túc, dầu gội đầu sữa tắm phân biệt từng cái một tắm đi gội lại ba lần liền, phí hết bao nhiêu sức lực cuối cùng mới đem được cái mùi lạ kia từ trong lỗ mũi đuổi ra ngoài.
Sau khi tắm xong, vừa kịp lúc ăn cơm. Mẹ hắn đã dọn ra một bàn đầy những món ăn xa hoa, và mùi thơm tràn ngập tất cả các phòng trong nhà.
Mẹ hắn gắp mấy miếng thịt bò vào trong bát của Tô Diệu" Con trai cực khổ rồi, ăn nhiều chút thịt bò để bồi bổ. "
Tiếp theo lại vớt miếng xương sườn từ trong bát canh nóng hầm hập vừa hầm xong bỏ vào bát Tô Cẩm Nghị" Cháu cũng ăn nhiều một chút. Sự việc của em Diệu thật là đã làm phiền cháu rồi, chờ cho em ấy thi đậu lại mời cháu đi ra ngoài ăn một bữa nữa nhé. "
Tô Cẩm Nghị nâng bát lên đón lấy" Đều là việc cháu phải làm thôi. Dì cứ để đó cháu tự mình lấy ạ. "
Sau đó, mẹ hắn đã gắp một vài cái đỗ đũa vào bát bố hắn" Ông ăn cái này là được rồi ".
Cha hắn"? "
Bố hắn ho hai tiếng, làm ra cái kiểu biểu cảm" Tôi chính là thích ăn đỗ đũa đấy cũng chả thèm tính toán với bà làm gì ", đồng thời bắt đầu nói sang chuyện khác.
Ông bắt đầu hỏi về tiến trình và tình trạng học thêm của Tô Diệu.
Sau một lúc trò chuyện với Tô Cẩm Nghị, ông ấy nói không chính xác còn có thể là nói lung tung rồi vớt cá gắp miếng thịt ăn..
" Tô Diệu rất có thiên phú. "Tô Cẩm Nghị nghiêm trang nói," Em ấy không có bất cứ vấn đề gì. "
Cha hắn nhãn tình sáng lên" Thật sao? "
Tô Cẩm Nghị là một thiên tài được cả gia tộc công nhận. Nếu anh ấy có thể nghiêm túc nói" Rất có thiên phú ", vậy thì chắc chắn là sẽ không có nói dối.
Tô Cẩm Nghị gật đầu xác nhận" Vâng, hơn nữa còn không chỉ có như thế này thôi đâu. Thông qua ba ngày ở chung này cháu phát hiện ra em ấy so sự tưởng tượng của cháu còn ưu tú hơn. Cháu cảm thấy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì một năm sau em ấy hẳn là có thể giống như cháu, được nhận vào học viện Siêu Năng thủ đô. "
Tô Diệu tí thì bị miếng gan heo nghẹn ở bên trong cổ họng.
Ông anh họ quá là tin tưởng vào hắn rồi?
Bố mẹ hắn cũng hơi ngạc nhiên. Điều này cũng khó trách, sau tất cả, nó là nơi được gọi là học viện Siêu Năng số một của toàn quốc, đó cũng không phải là nơi mà Dị Năng Giả bình thường muốn vào là có thể vào được.
Nếu thật sự có thể chen chân vào được học viện Siêu Năng thủ đô, thì cái đó cơ bản sẽ tương đương là tiến vào trong két sắt rồi, đời này khẳng định là sẽ phát đạt.
" Cháu nghiêm túc chứ? "Cha hắn biểu thị hoài nghi.
Không phải là ông ấy không tin vào Tô Cẩm Nghị, mà là ông ấy thực sự rất coi trọng đến vấn đề này.
Hơn nữa bạn cũng rất khó mà phán đoán thông qua biểu cảm khuôn mặt của Tô Cẩm Nghị lúc nào là nghiêm túc và lúc nào là đang nói đùa..
* * * À không đúng, đây không phải là lúc anh ấy đùa giỡn, làm phiền rồi.
Tô Cẩm Nghị nhẹ gật đầu, dùng giọng điệu không có chút rung động nào nói" Vâng, nghiêm túc. Cháu sẽ ở học viện Siêu Năng thủ đô chờ em ấy. "
Cha hắn con mắt tỏa sáng, khó nén nổi trong mắt sự vui mừng, tựa như sự uể oải ngay trước đó của việc" Tiền quỹ đen bị tịch thu "cũng đã bị ném lên tận chín tầng mây.
Ông ấy suýt thì trực tiếp vỗ bàn đứng dậy tại chỗ, lấy ra rượu ngon cất giữ nhiều năm" Cửu Lương Dịch "(rượu đắt tiền do Trung Quốc sản xuất) cùng với Tô Cẩm Nghị không say không nghỉ. Tô Cẩm Nghị một mực từ chối nói mình không được uống rượu, lúc này mới coi như thôi.
Sau khi ăn xong trở lại phòng ngủ, Tô Diệu bất đắc dĩ nói" Anh à, anh nói việc đó.. Có phải hay không hơi quá? Em hiện tại vẫn còn trong giai đoạn "Cố gắng thi đậu Siêu Năng hệ", phấn đấu chính là vì cái loại đạt tiêu chuẩn kia. Kết quả là anh cũng trông cậy vào em rằng em sẽ thi được max điểm rồi hả? "
" Anh nói rồi, em không có vấn đề. "Tô Cẩm Nghị nghiêm túc nói," Chỉ cần chính bản thân em tự nguyện cố gắng thôi. "
" Ặc.. Thôi được rồi. "
Tô Diệu cảm thấy rằng hắn ta đã quá quen với sự tự tin không thể giải thích được của anh họ đối với mình rồi. Và một khi hắn ta đã quen với điều đó, hắn dường như coi đó là điều hiển nhiên?
" Vậy chúng ta bước tiếp theo là làm gì nữa? "Hắn hỏi.
Tô Cẩm Nghị trước đây cũng đã nói rồi, nội dung của các môn học văn hóa sẽ do hắn tự học trong tương lai và kinh nghiệm thực chiến cũng đã được trải nghiệm qua. Vì vậy tiếp theo là phải làm gì?
" Tiếp theo, em phải học chiến pháp. "Tô Cẩm Nghị nói," Mặc dù nhà trường sẽ không tổ chức cho các học sinh Dị Năng Giả học các chiến pháp một cách thống nhất trước khi vào trường đại học, nhưng muốn vượt qua bài kiểm tra Siêu Năng, ít nhất vẫn cần phải thành thạo các chiến pháp cơ bản vẫn ắt là không thể thiếu. "
Tô Diệu nhẹ gật đầu" Vậy ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu? "
" Ừm, ngày mai sẽ bắt đầu. Có điều anh không phải là người dạy. "
" Hả? "Tô Diệu sững sờ," Đó là ai? "
" Một người trình độ chiến pháp còn giỏi hơn cả anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.