Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 32: Trở Về Căn Cứ




Sau thời gian hơn nửa ngày, ngoài hai nhóm Goblin mà họ gặp lần đầu tiên, họ chỉ gặp thêm năm con rải rác khác.
Trong một ngày, họ chỉ xử lý được mười lăm Goblin và thu hoạch được mười lăm viên đá nguyên năng thạch. Cuối cùng, số lượng Goblin được Tô Cẩm Nghị giết chết lúc đầu tiên là nhiều nhất.
Tám Goblin đầu tiên bị Tô Cẩm Nghị giết chết, vì vậy hệ thống của Tô Diệu, không thu hoạch được lượng năng lượng nào. Nhưng sau khi Tô Diệu thể hiện ra thực lực của mình cho anh họ thấy, thì những con Goblin gặp phải tiếp theo là do hắn tự mình giải quyết hết, và tất cả mang lại cho hắn một lượng năng lượng nhất định.
Chỉ có điều bọn chúng cung cấp trị số năng lượng có chút rất khó coi chính là..
Những con Goblin này có thể là do sự khác biệt giữa các cá thể và năng lượng do mỗi con cung cấp cũng dao động bởi một biên độ không ổn định. Con yếu nhất chỉ mang lại cho Tô Diệu 10 điểm năng lượng đầu vào, và con nhiều nhất cũng chỉ được hơn 30 điểm.
Vì vậy, tổng cộng bảy quái vật đã bị xóa sổ, và Tô Diệu chỉ thu hoạch được tổng cộng 117 điểm năng lượng.
Mặc dù Tô Diệu đã dự liệu từ lâu rằng những tấm bia đỡ đạn không cấp này chắc chắn sẽ không thể so sánh với năng lượng mà con cấp Quỷ Dạ Hành Quỷ mang lại lúc đó, nhưng điều này thực sự cũng quá là mất mặt rồi..
117 điểm năng lượng, cộng với 4 điểm còn lại trước đó, tổng cộng chỉ có 121 điểm. Với một chút năng lượng như vậy, không có bản vẽ mới nào có thể được tạo ra.
Tô Diệu nhịn không được bắt đầu nghĩ, nếu có thể lại đụng phải một cái cấp Quỷ Goblin thì tốt..
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Tô Cẩm Nghị liền dẫn Tô Diệu bắt đầu trở về đường cũ.
Hắn nói đừng nhìn thấy vẻ ngoài giống như không có nguy hiểm gì trong Hoang Nguyên này, nhưng nếu như trời tối mà còn ở lại chỗ này thì vẫn là tương đối phiền phức.
Khái niệm "Trời tối" ở đây không giống với thời gian trong thế giới thực bên ngoài. Có một bộ quy tắc vận hành thời gian của riêng nó.
Thông qua thăm dò và kết luận, mọi người có lẽ đã tìm ra những thay đổi về thời gian trên vùng đất hoang thông qua những thay đổi trên bầu trời. Ở đây cứ khoảng tám giờ, ngày và đêm sẽ xen kẽ. Khi những đám mây đen trên bầu trời mờ nhạt lộ ra một số đốm sáng tinh tế, điều đó có nghĩa là màn đêm sắp tới. Vào thời điểm đó, mọi người trong vùng đất hoang buộc phải là ở cạnh căn cứ gần nhất với họ.
Nếu như màn đêm hoàn toàn buông xuống mà còn ở lại bên ngoài, thì kế tiếp là sẽ rất khó phân biệt phương hướng. Bởi vì trong Hoang Nguyên đã không còn nguồn sáng nhân tạo cũng không có mặt trăng, ban đêm thật sự là tối om giơ tay lên cũng hoàn toàn không thấy được năm ngón.
Hơn nữa sẽ có nhiều Goblin lang thang vào ban đêm. Chúng sẽ sử dụng bóng tối để che giấu các cuộc tấn công lén lút. Mặc dù cũng không phải không có cách nào để đối phó với chúng, nhưng cứ như vậy bạn sẽ phải cảnh giác suốt đêm để chống lại các cuộc tấn công bất ngờ, không có khả năng buông lỏng nghỉ ngơi.
Vì lý do này, rất ít người sẽ ở lại hoạt động bên ngoài vào ban đêm.
Theo lộ trình trở về cứ điểm trước đó, Tô Cẩm Nghị đưa Tô Diệu trực tiếp đến nhà hàng trong cứ điểm.
Nói là nhà hàng, có điều nhìn qua kỳ thật cũng là một gian nhà ăn xây ở trong không gian Dị Thứ Nguyên.
Nhà hàng vào thời điểm ăn uống rất sống động. Có một dãy vừa to vừa dài trong hội trường, từ lối vào của nhà hàng cho đến cửa sổ của nơi gọi đồ.
Có những người lính chịu trách nhiệm duy trì sự cảnh giác, nhân viên trong các cơ sở và một nhóm trẻ nhỏ nhộn nhịp, có tinh thần cao -- có vẻ như họ chắc là những học sinh đã được đào tạo trong một lớp đào tạo xã hội.
Đằng sau cửa sổ nơi Tô Diệu đang đứng xếp hàng là một bác gái trông khá lão luyện.
Bác gái mặc áo trắng, đội mũ đầu bếp và đeo khẩu trang, đeo miếng vải trắng trên ngực và đeo găng tay cao su trên tay. Bác ấy lấy đĩa ăn tối từ bàn phía sau, thêm thức ăn và chuẩn bị thức ăn theo yêu cầu, tất cả trong một bước như một bộ kỹ năng hoàn chỉnh. Các combo.
Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm trong căng tin trường đại học và đơn vị làm việc ở kiếp trước, Tô Diệu có thể thấy trong nháy mắt rằng bác gái này không hề đơn giản, bác ấy có vẻ là một cựu nhân viên căng tin khó tính.
Kinh nghiệm của anh chàng xếp hàng phía trước Tô Diệu đã giúp hắn ta xác minh được điều này. Anh chàng này chỉ vào một miếng củ cải trước mặt bác gái. Không nói một lời, bác ấy quay xuống và đưa ra một muôi củ cải cộng với hai miếng thịt.
Có lẽ bác gái cảm thấy hơi bất thường trong màn trình diễn của mình, vì vậy vai bác ấy hơi trùng xuống, cổ tay khẽ di chuyển, và chiếc muôi lấy đồ ăn trong tay bác ấy rung lên. Chỉ một miếng thịt trong chiếc muôi bị bong ra ngay lập tức rơi xuống, và hai miếng lại trở thành một..
Hóa ra đó là "Rung muôi đại pháp" đã thất truyền từ lâu trong các truyền thuyết trên giang hồ, bác gái này quả nhiên không phải dễ đối phó.
Đến lượt Tô Diệu đi lên trước, bác gái giọng điệu khô cằn thúc giục "Động tác nhanh lên, chớ trì hoãn người phía sau mua cơm."
Tô Diệu bỏ qua món hầm củ cải trông giống như một cái hố, và chỉ vào một cái đĩa ở hàng sau được xếp ngay ngắn với thịt rán nhỏ "Cái này".
Hừ, bên trong cái đĩa này xếp đầy toàn bộ đều là thịt rán, cháu cũng không tin là bác một muôi này còn có thể không mang theo được miếng thịt nào?
Bác gái không nói hai lời, tay giơ cái muôi lên rồi hạ xuống. Đôi mắt của Tô Diệu mở to và quan sát rõ ràng rằng chiếc muôi trong tay bác gái đã không xúc vào bên trong đĩa thịt rán được xếp chỉnh tề kia.. Sau đó mang theo một muôi lớn đồ ăn chay ngoài ra thêm một chút thịt băm nhỏ đổ vào trong khay của hắn.
Tô Diệu sững sờ một lúc, và ngay lập tức bị sốc bởi trình độ của bác gái trước mặt.
Cái này mẹ nó.. Đã là phạm trù Siêu Năng Lực rồi à?
Bác gái không kiên nhẫn dùng muôi gõ gõ vào cạnh rìa bàn ăn, phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
"Nhanh lên, còn muốn cái gì?"
Tô Diệu lấy lại tinh thần, tiếp theo yên lặng chỉ vào một đĩa trứng gà.
Bác gái lắc đầu "Nguyên liệu nấu ăn có hạn, mỗi người một bữa chỉ có thể có một món ăn mặn. Người tiếp theo."
Tô Diệu có chút nhức cả bi hỏi "Trứng gà cũng coi như món ăn mặn?"
"Mọi thứ liên quan đến động vật đều được coi là món ăn mặn."
Tô Diệu "..."
Tiêu chuẩn của nhà hàng là hai món ăn mỗi người, một thịt và một món chay, cộng với một bát canh.
Mặc dù là một món canh, nhưng nó có vị như một chút muối và bột ngọt được thêm vào nước đun sôi, và đó là loại liều lượng mà bạn phải nếm rất cẩn thận mới phát hiện ra.
Về phần thức ăn nha..
* * * Cứ coi như là nói vậy, điều này khiến Tô Diệu hơi bắt đầu nhớ đến ngày đó ở căng tin thời đại học.
Nhưng hắn biết việc này cũng không có gì mà phải oán trách. Dù sao mọi người đến không gian Dị Thứ Nguyên đều không phải là để ngắm cảnh du lịch. Có thể có cơm ăn nóng hầm hập kia mang đến tận miệng thì cũng đã rất là cảm kích rồi. Nếu là còn kén chọn như vậy thật đúng là không biết tốt xấu.
Có điều nói thì nói vậy, khó ăn cũng thật sự là khó ăn..
Tô Cẩm Nghị ngồi đối diện bàn của hắn và đột nhiên hỏi khi ăn, "Em có nghĩ đây là bữa ăn khó nuốt nhất mà em từng ăn không?"
Tô Diệu suy nghĩ, cảm thấy không cần thiết nói dối với anh họ, thế là gật đầu biểu thị đồng ý.
Tô Cẩm Nghị ăn một miếng và nói với khuôn mặt không biểu cảm, "Rồi đến ngày mai cũng giờ này, em sẽ phát hiện ra rằng mình đã sai."
Tô Diệu "..."
Anh họ nói rằng dự định sẽ ở đây trong ba ngày. Thẻ tạm thời của Tô Diệu là sử dụng một lần. Nếu họ rời khỏi lối ra không gian, thẻ sẽ bị hủy bỏ, vì vậy họ cũng ở lại đây vào buổi tối.
Bên trong cứ điểm đám người thân mật đầy hứa hẹn đi rèn luyện như nhau chuẩn bị nhà khách. Vì để tiết kiệm chi tiêu, bọn hắn vẫn là hai người ở chung một gian phòng.
Đêm xuống chỉ có thể ở lại trong cứ điểm cũng không thể đi bất cứ chỗ nào khác. Vì vậy, khi trở về phòng vào ban đêm, Tô Cẩm Nghị bắt đầu hướng dẫn em trai mở khóa những tư thế mới.. À không, ý là kỹ năng mới.
Anh ấy muốn dạy Tô Diệu cách hấp thụ năng lượng được lưu trữ trong viên đá nguyên năng thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.