Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 116: Trở Lại Trường




Trong tuần tiếp theo, Tô Diệu nhận thấy dường như tất cả mọi người ngoại trừ bản thân hắn đều quan tâm đến danh hiệu "Quán quân cấp tỉnh" hơn chính bản thân mình.
Cứ như thể việc hắn ta tham gia cuộc thi tuyển chọn này đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ xung quanh hắn vậy. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong đầu họ trước tiên đều là toát ra chữ "Quán quân".
Ngày đầu tiên hắn ta trở lại trường khi bước vào cổng trường, ngay cả ông Lưu ở cổng cũng đã nắm tay hắn và chúc mừng rất lâu.
Cũng ngay buổi sáng hôm đó, hắn lại được hiệu trưởng mời đến văn phòng. Khi Tô Diệu đến văn phòng, thấy Giang Hiểu Nguyệt cũng đang ở đó. Thầy hiệu trưởng đã rất vui mừng và khen ngợi hai người bọn hắn một phen, nói rằng bọn hắn là hình mẫu của tất cả học sinh và là niềm tự hào của toàn trường.
Điều này thì cũng thôi đi, nhưng Tô Diệu nghe giọng điệu của thầy hiệu trưởng cảm giác bề ngoài như có chút bành trướng.
Thầy hiệu trưởng cho rằng đây là cơ hội để trường vươn lên, sẵn sàng nhân cơ hội này để trở nên nổi tiếng, tập trung đào tạo những tài năng mũi nhọn trong nhiều lĩnh vực, xây dựng cầu nối cho môi trường trong và ngoài nước, phấn đấu vì tương lai của đất nước và môi trường hài hòa của xã hội quốc tế..
Ông ấy càng nói chuyện càng kích động và càng tỏ ra thái quá, Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt nhìn nhau, trong mắt đều nhìn ra vẻ bất lực.
Tô Diệu cho rằng vị hiệu trưởng này cũng rất thú vị, ông ta rõ ràng chỉ là một hiệu trưởng cấp ba, giọng điệu của ông ta nghe gần giống như một vị lãnh đạo quốc gia, như thể vận mệnh tương lai của thế giới đều nằm trong tay bọn hắn vậy.
Hắn đang thắc mắc rằng nếu là có ai đó lại cho thầy hiệu trưởng hai rương lọ dịch thể Năm X loại nào đó, thì sợ là thầy hiệu trưởng chuẩn bị thăng cấp ngay tại chỗ thành người điều hành quản lý Trái Đất mất..
Tuy nhiên, cuối cùng, thầy hiệu trưởng cũng không quên dặn dò các em không nên coi nhẹ việc học.
Coi như giành được chức vô địch và á quân thì dù gì hai người cũng vẫn là học sinh, việc học mới là công việc hiện tại. Nếu vì bành trướng quá mức mà dẫn đến việc học hành lãng phí thì được không bằng mất.
Chỉ một tuần sau khi Tô Diệu trở lại, vừa vặn đúng lúc là bài kiểm tra chung của ba trường trong thành phố.
Trường cũng rất coi trọng kỳ thi này, các giáo viên đều cho rằng kết quả kỳ thi lần này sẽ gắn với điểm tổng kết theo tỷ lệ phần trăm.
Uh nói cách khác, nó sẽ liên quan đến khối lượng bài tập trong kỳ nghỉ đông của bạn..
Các giáo viên ở trường trung học số hai thành Bắc thực sự là những giáo viên có kinh nghiệm, họ biết rằng họ nói chuyện với học sinh về lý tưởng của họ suốt ngày, và những chủ đề trống rỗng như kế hoạch tương lai là vô ích, tốt hơn là nên đề cập đến bài tập về nhà vào kỳ nghỉ đông mới là thực tế.
Không phải sao, các học sinh nghe xong lời này trước khi thi lập tức cả đám đều dồn hết sức lực ôm chân phật, cố gắng điều chỉnh để thể trạng tốt nhất và có kết quả tốt.
Tô Diệu khi trở về đã chỉ còn cách cuộc thi có một tuần. Trước đó toàn bộ học kỳ hắn đều quá bận rộn chuẩn bị cho việc thi đấu tuyển chọn, cũng không có tâm tư để ý gì đến những việc ở trên đây.
Có câu "Học cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi". Câu nói này có cái lý của nó, nếu quá lâu không cầm sách lên, chắc chắn bạn sẽ có những bước thụt lùi.
Sau khi kiểm tra kết thúc, bảng điểm được in ra và gửi cho từng học sinh.
Tô Diệu đang ngồi học bài và phân tích bảng điểm vừa nhận được thì Nguyệt Khả Tuệ đột nhiên xuất hiện.
"Tô Diệu, bạn vừa trở về có cần người hỗ trợ phụ đạo một chút không? Dù sao đã bỏ lỡ nhiều giờ lên lớp như vậy." Nguyệt Khả Tuệ nói, "Nếu như cần tớ có thể giúp một tay, lần kiểm tra này tớ thi cũng tạm nha."
Nguyệt Khả Tuệ thừa nhận rằng mặc dù động cơ của cô ấy thực sự là để giúp Tô Diệu, có thể cô cũng xác thực hơi có điểm khoe khoang như vậy.
Bởi vì cô ấy đã làm rất tốt trong bài kiểm tra này, cô ấy thực sự đã đạt được 602 điểm!
Theo thực lực bình thường, cô ấy không thể đạt được sáu trăm điểm.
Tô Diệu như có điều suy nghĩ "Ừm, quá lâu không đọc sách quả thực cũng hơi thụt lùi. Lần này mình chỉ được 629 điểm thôi, môn ngữ Văn đúng là vẫn còn chậm.."
Nụ cười ngọt ngào của Nguyệt Khả Tuệ đông cứng hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Chỉ được" 629 điểm..
Chỉ được..
Tô Diệu cũng không nhận thấy sự khác thường của cô, tiếp tục phân tích. "Nói mới nhớ, thành tích môn toán không đặc biệt tốt. Có một sai sót ở mức độ thấp trong phần chứng minh của câu hỏi cuối cùng. Nếu không, trình độ này của bài kiểm tra có thể đạt max điểm.."
Nguyệt Khả Tuệ "..."
Đỉnh đầu tiểu cô nương dường như toát ra cái hình "Mũi tên cắm trên đầu", nhận tổn thương phải chịu đã tăng gấp đôi.
Tô Diệu vẫn đang phân tích thành tích của mình, Nguyệt Khả Tuệ im lặng bỏ đi.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình vừa rồi dương dương tự đắc thật ngốc nghếch..
Nhưng trong số những người bạn xung quanh Tô Diệu, cô ấy là người duy nhất quan tâm đến điểm số thành tích.
Như Trương Tường, Ngô Dật Tranh và Triệu Siêu tổ đội ba người cá ướp muối này, dù sao họ chỉ có điểm rất thấp trong bài kiểm tra, họ đã quen với điều đó từ lâu.
Trương Tường đã mô tả một cách sinh động cảm giác trực quan của mình khi nhận được bài kiểm tra như một con cá ướp muối.
Họ nghĩ rằng họ là người Anh khi họ làm bài kiểm tra ngữ Văn, và họ nghĩ rằng họ là người Trung Quốc khi họ làm bài kiểm tra tiếng Anh.
Thẳng cho đến bài kiểm tra toán cuối cùng, họ sẽ nhận ra rằng, ồ, hóa ra mình là người ngoài hành tinh..
Nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng không quan trọng, dù sao thi rớt cũng không phải một lần hai lần. Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, thói quen trở thành tự nhiên.
Người ta khi ôn tập đọc sách đều hơi nhìn tự nhiên là đã hiểu, nhưng mấy người bọn họ không giống thế, bọn họ đều hơi nhìn tự nhiên là nghĩ thoáng hơn..
Sau khi kiểm tra, Tô Diệu cuối cùng cũng được nhàn hạ vài ngày.
Bên trong hệ thống vẫn còn rất nhiều năng lượng chưa dùng đến tích lũy góp nhặt được trong cuộc thi lần này, nhưng bây giờ hắn tạm thời cũng không dùng đến. Bởi vì các bản vẽ mới được hiển thị trong hệ thống ít nhất nguyên năng cần phải đạt đến cấp E mới có thể sử dụng được, trước đó lại nhiều năng lượng như vậy cũng chỉ là làm cảnh mà thôi.
Bây giờ nguyên năng của hắn tạm thời cũng là không thiếu, dù sao lần này thi đấu xong cuộc thi tuyển chọn hắn đã có một nắm lớn đá nguyên năng thạch.
Phẩm chất đá nguyên năng thạch của Thủy Quỷ và Dã Lang Rừng Rậm cao hơn nhiều so với phẩm chất đá nguyên năng thạch của Goblin trước đó, chưa kể hắn còn có trong tay viên đá nguyên năng thạch cấp Quỷ của Lãnh Chúa Chồn Đêm.
Chỉ là nguyên năng mà cơ thể con người có thể hấp thụ mỗi ngày là có hạn, đặc biệt là giới hạn trên của thanh mana cấp F hiện đang ở mức thấp, cho nên hắn ta không thể hấp thụ hết bao nhiêu viên đá trong một lần thở.
Nhưng vì đã có đá trong tay nên không có gì phải lo lắng, nếu may mắn, Tô Diệu ước tính rằng những viên đá nguyên năng mà hắn thu hoạch được lần này có thể đủ để hắn thăng lên cấp E trong một hơi trước giải Liên đấu quốc gia.
Đến lúc đó các trang bị mới trong hệ thống cũng sẽ được mở khóa, và tỷ lệ chiến thắng trong cuộc thi quốc gia cũng sẽ tăng theo.
Mặc dù tuyển chọn cấp tỉnh Tô Diệu đã đánh bại nhiều kẻ thù mạnh và giành được danh hiệu vô địch cấp tỉnh, nhưng hắn ta không coi thường trận đấu của giải Liên đấu quốc gia.
Dựa theo dự đoán của anh họ hắn Tô Cẩm Nghị, thì năm nay không chừng còn có thể có thí sinh cấp D xuất hiện. Ở giai đoạn này, nếu thật sự đối đầu với một thí sinh cấp D nào đó có dị năng mạnh, Tô Diệu cảm thấy mình thật sự có thể không giành được thắng lợi.
Đương nhiên, mục tiêu của hắn ta sẽ không thay đổi.
Giải vô địch cấp tỉnh chỉ là bàn đạp trung chuyển, là một mục tiêu nhỏ mang tính giai đoạn, tiếp theo hắn nhắm đến là chức vô địch quốc gia.
Trước đó, có một chuyện quan trọng khác Tô Diệu tự nhiên cũng không quên.
Đó là ai đó vẫn còn nợ hắn ta một bữa thịt nướng đấy..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.