Chiến Thiên

Chương 929: Về với cát bụi




Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, hắn thu liễm nụ cười trên mặt, nói: "Không sai, chính là Trịnh mỗ."

Trong mắt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc. Hắn không hề nhận ra tên đại linh giả ngư nhân này, thậm chí ngay cả nghe nói tới cũng chưa từng. Vậy mà đối phương lại có thể nói ra tên mình, điều này thật sự quá mức cổ quái.

Đại Linh giới rộng lớn khôn cùng, có trời mới biết có bao nhiêu đại lục, bao nhiêu vị cường giả tồn tại.

Cho dù là tông sư chân nhân của bổn tộc, cũng không có một ai dám nói, mình có thể nhận biết tất cả, lại càng không cần nói tới cường giả dị tộc.

Trịnh Hạo Thiên tuy đã có chút danh tiếng, nhưng hắn cũng không cho rằng mình lại cường đại hơn cả tông sư chân nhân.

Cho nên, sau khi thấy vị đại linh giả ngư nhân này nhận ra mình, hắn lại nổi lên lòng tò mò.

Hồ Từ Nhĩ nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, cảm ứng được linh lực mênh mông, sâu không lường được trên cơ thể hắn, liền thì thào cay đắng nói: "Ngươi, không ngờ đã đột phá cảnh giới đại linh giả rồi."

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Tại hạ đột phá chẳng lẽ khiến các hạ thất vọng lắm sao?"

Khóe miệng Hồ Từ Nhĩ giật giật mấy cái, nói: "Ngươi tấn chức linh giả mới được bao nhiêu thời gian, làm sao có thể tấn chức tới đại linh giả được chứ? Làm sao có thể?"

Tuy hắn đang đối diện với Trịnh Hạo Thiên, nhưng khi nói những lời này, lại có vẻ giống như nói chính bản thân mình, trong con người thậm chí còn lộ ra vẻ không thể tin tưởng nổi

Cho dù là Trịnh Hạo Thiên đang đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng không dám tin vào hai con mắt của mình nữa.

Thoáng nhíu mày lại, Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói: "Hồ Từ Nhĩ, ngươi nghe được tên Trịnh mỗ từ nơi nào? Hừ, trước kia chúng ta hình như chưa gặp nhau bao giờ mà."

Hồ Từ Nhĩ khẽ ngây người, ánh mắt lập tức khôi phục lại thần thái, hung tợn nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái rồi nhe răng cười, nói: "Tiểu tử, ngươi không trốn trong lãnh địa nhân tộc tu luyện cho tốt, mà lại xâm nhập vào lãnh địa của ngư nhân chúng ta, hơn nữa còn dám đón thiên lôi tấn chức ngay ở nơi này. Hừ, bổn tọa há có thể để ngươi sống sót rời đi."

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra vẻ cổ quái. Hắn cười khinh thường, nói: "Hồ Từ Nhĩ, rốt cuộc ngươi không cho ta sống sót trở về, hay là tại hạ không cho ngươi toàn mạng mà về?" Nguồn: http://truyenfull.vn

Hồ Từ Nhĩ này mặc dù cũng là một vị đại linh giả, nhưng rất rõ ràng một điều, hắn không phải là đại linh giả tấn chức từ linh giả chín sao, đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói, thật sự không thể tạo thành uy hiếp quá lớn.

Hồ Từ Nhĩ cười điên cuồng một tiếng, trên người hắn đột nhiên dâng lên chiến ý mênh mông vô cùng.

Tiếp đó hai chân hắn khẽ phát lực....

"Vù...."

Thân hình hắn bắn ngược về phía sau như bay, chỉ trong tích tắc đã chui vào trong đại hải mênh mông.

Ngụy pháp khí trường kiếm mà Hồ Từ Nhĩ sử dụng vẫn bị Trịnh Hạo Thiên nắm trong tay, song phương không thể nào phân cao thấp, lâm vào giằng co. Chỉ là vào giờ khắc này, hắn đã vứt bỏ kiện ngụy pháp khí này không một chút do dự.

Sau khi giả vờ chuẩn bị liều mạng, vị đại linh giả của ngư nhân nhất tộc này không ngờ lại quay người bỏ chạy.

Cái đuôi cá quẫy động, thân hình Hồ Từ Nhĩ lao đi như điên. Nước biển xung quanh chẳng những không tạo thành trở ngại cho hắn mà ngược lại, trong lúc đuôi cá quẫy động còn tạo thành động lực cực lớn cho hắn, khiến hắn chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở phương xa rồi.

Thân là đại linh giả, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, cũng không lập tức xé rách không gian bỏ chạy, mà trước tiên phát huy sở trường của mình tới cực hạn.

Sau nửa canh giờ, tốc độ của Hồ Từ Nhĩ rốt cuộc cũng chậm lại.

Hắn phóng thích thần niệm ra, nhưng đã không tìm được tung tích Trịnh Hạo Thiên nữa.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu bối nhân tộc, dám giết linh giả tộc ta. Hừ đại danh của ngươi đã sớm bị cường giả các tộc biết tới rồi. Bổn tọa nhất định sẽ thông bẩm tung tích của ngươi lên tông sư tộc ta. Nếu để bọn hắn biết ngươi đã tấn chức đại linh giả, nhất định bọn hắn sẽ đuổi giết ngươi bằng mọi giá." Cơ nhục trên mặt hắn không kiềm chế được mà khẽ giật giật: "Ta muốn ngươi phải bỏ mạng ở đây, vĩnh viễn không bao giờ trở về được lãnh địa nhân tộc...."

"Ố ồ, thì ra là thế...."

Bỗng nhiên, một thanh âm rất nhỏ xuyên thấu qua gợn nước, truyền vào trong tai hắn.

Đạo thanh âm này cũng không lớn, có thể nói là rất nhỏ, nhưng khi rơi vào trong tay Hồ Từ Nhĩ, lại chẳng nào sấm đánh ngang tai cả.

Hắn hoảng sợ quay đầu lại, ở phía trước hắn không xa, có một vùng u ám, đen tối.

Lúc này, khu vực âm u phảng phất như bị sương mù bao phủ đó lại dần dần sáng lên.

Ở nơi đó, một thân ảnh mà hắn phi thường quen thuộc đã chậm rãi hiện ra.

"Trịnh, Trịnh Hạo Thiên...." Hồ Từ Nhĩ trợn mắt líu lưỡi, kêu lên: "Không thể nào, ngươi làm sao lại nhanh hơn cả ta?"

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ngươi bơi, còn ta xé rách không gian truyền tống mà tới, đương nhiên là phải nhanh hơn ngươi rồi."

"Ngươi bói bậy." Hồ Từ Nhĩ lạnh lùng quát: "Bổn tọa thay đổi phương hướng mấy lần, đến ngay cả mình cũng không biết mục đích ở nơi nào, ngươi căn bản không thể nào khóa mục tiêu từ trước được."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm khen, đúng là gừng càng già càng cay, tên này không dễ lừa chút nào.

Hắn có thể đuổi theo Hồ Từ Nhĩ kỳ thật cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Khả năng nắm giữ không gian của Huyết Quang kích đã đạt tới một trình độ tinh diệu mà đại linh giả bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Những người khác không thể xé rách không gian, truy tung trong cự ly ngắn, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại có thể làm không chút khó khăn nào.

Hơn nữa, ở trên người Trịnh Hạo Thiên còn có Thông Thiên sáo trang, cho dù hắn có hóa thân thành ngư nhân, sử dụng Thông Thiên sáo trang thì cũng có thể bắt kịp Hồ Từ Nhĩ trong thời gian ngắn.

Có thể nói, với thực lực của Trịnh Hạo Thiên hiện giờ, chỉ cần bị hắn tập trung, thì toàn bộ cường giả dưới chân nhân đều không thể chạy thoát nổi.

Bất quá, điều này không thể nói rõ ra được.

Hắn khoanh tay trước ngực, trêu tức: "Nếu như ta nói bậy thì làm sao đuổi kịp ngươi?"

Nhìn bộ dáng cười khinh khỉnh của Trịnh Hạo Thiên, Hồ Từ Nhĩ lập tức nghẹn họng. Trong con ngươi hắn chợt lóe lên hung quang, nói: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi không trở về nhân tộc còn đuổi theo ta làm gì. Hừ, lão phu đã tiến giai đại linh giả hơn trăm năm, dễ đối phó lắm sao?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đại linh giả đương nhiên không dễ đối phó, nhưng nếu thả ngươi rời đi, thì tiếp theo tìm ta kiếm chuyện, chỉ sợ chính là tông sư chân nhân của quý tộc rồi." Nụ cười trên mặt hắn đột nhiên thu liễm, lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: "Đối phó ngươi, so với đối phó tông sư chân nhân thì dễ dàng hơn nhiều lắm."

Lời còn chưa dứt, thân hình Trịnh Hạo Thiên lay động một cái, đã mạnh mẽ xông tới.

Thậm chí ngay đến cả quang minh cự kiếm và Đại quang minh phù triện hắn cũng không dùng tới, mà cứ như vậy dùng nắm tay đánh ra.

Trong mắt Hồ Từ Nhĩ lộ ra một vẻ kinh hãi. Đối với thân thể mạnh mẽ của Trịnh Hạo Thiên, hắn đã đích thân nghiệm chứng rồi. Cho dù là ngụy pháp khí cũng không thể phá vỡ phòng ngự nhục thể của hắn. Đối diện với một kẻ hung mãnh như vậy, hắn đương nhiên không thể dễ dàng nghạnh kháng được.

Cái đuôi cá khẽ phát lực một cái, thân hình hắn đã ẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong nước biển, dễ dàng tránh được đòn công kích của Trịnh Hạo Thiên.

Tiếp đó, trên người hắn chợt bùng lên một vầng quang mang cực đại.

Thủy Quang tráo, đây không phải là loại Thủy Quang tráo vớ vẩn, luyện chế nửa vời mà chính là một kiện Thủy Quang tráo cường đại nhất, có thể bảo hộ cả một tiểu tộc sinh sống bình an.

Nó nhanh chóng bành trướng lên, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ không gian mấy trượng.

Phạm vi này đối với Thủy Quang tráo mà nói cũng không tính là lớn, bất quá ở trong phạm vi này, nó lại có thể phát huy năng lực phòng ngự tới cực hạn.

Trịnh Hạo Thiên lại đánh ra một quyền, mạnh mẽ giáng xuống Thủy Quang tráo.

Thủy Quang tráo lập tức vỡ tan, bất quá khi Trịnh Hạo Thiên còn chưa kịp nhảy vào trong thì nó đã tự động khôi phục lại như cũ rồi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ồ lên một tiếng. Ngư nhân nhất tộc đúng là khó chơi, tên nào tên nấy bảo vật chật túi. Chỉ là, với thực lực của hắn hiện giờ, như thế nào lại để một kiện Thủy Quang tráo nho nhỏ ngăn trở.

Trên trán đột nhiên nứt ra, một con mắt sâu thẳm thoáng hiện, bắn ra một đạo quang mang mỹ lệ.

Tam mục thần công, chính bản thân nó đã có khí tức của ngư nhân, cho nên có lực lượng khắc chế Thủy Quang tráo cực lớn.

Dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên, đạo tam mục thần công này chỉ vận dụng tới một thành chân khí mà thôi. Nhưng uy thế lúc này cũng không giống bình thường rồi.

"Ầm...."

Trên Thủy Quang tráo toác ra một cái lỗ hổng cực lớn, cho dù là thần binh có cường đại hơn nữa, cũng không thể chữa trị trong nháy mắt được.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên vừa lóe lên, đã tiến vào bên trong.

Nhưng ở trong Thủy Quang tráo, Hồ Từ Nhĩ lại nhe răng cười lạnh, tựa như đã sớm dự liệu được điều này.

"Hắc hắc, Trịnh Hạo Thiên, không ngờ ngươi lại tiến vào trong Thủy Quang tráo. Chẳng lẽ ngươi không biết thứ này ngoại trừ năng lực phòng ngự ra, còn có thể làm suy yếu lực lượng của tất cả cường giả không thuộc ngư nhân nhất tộc sao?" Hắn vung tay lên, lỗ hổng trên Thủy Quang tráo lập tức biến mất, mà không khí bên trong Thủy Quang tráo cũng trở nên cổ quái, kỳ dị.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn phát hiện, thân thể của mình đã bị một lực lượng khó hiểu nào đó trói buộc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tác chiến với người khác trong hoàn cảnh thế này, hắn có thể phát huy ra một nửa chiến lực cũng phải cảm tạ trời đất rồi.

Bất quá, hắn lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Hồ Từ Nhĩ, nếu nó vô dụng đối với ngư nhân thì ta sẽ biến thành ngư nhân."

Hồ Từ Nhĩ khẽ ngây người, bất giác thốt lên: "Cái gì?"

Trịnh Hạo Thiên phất tay một cái, quang mang trên người chợt lóe, bộc phát ra quang mang chói mắt.

Tiếp đó, hình thể nhân loại của Trịnh Hạo Thiên đã biến mất không thấy đâu nữa, mà thay vào đó lại là một tên đại linh giả ngư nhân, trên người tràn ngập chiến ý, không ngừng quẫy đuôi, như cười như không nhìn đối phương.

Hai mắt Hồ Từ Nhĩ lập tức trợn tròn lên, hắn thất thanh kêu lên: "Ngư nhân biến thân, ngay cả biến thân ngư nhân mà ngươi cũng có..."

Trịnh Hạo Thiên cười lớn một tiếng, không thèm nói thêm, thân hình lao vụt tới như điện xẹt.

Sau khi hóa thân thành ngư nhân, cái cảm giác trói buộc mãnh liệt kia lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Không chỉ như vậy, thân thể hắn ngược lại còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vô luận là động tác hay là điều động chân khí linh lực, tựa hồ đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Một quyền đánh ra, bên trong quyền phong bén nhọn không ngờ còn ẩn ước mang theo một tia thân ảnh Huyết Quang kích.

"Ầm ầm âm...."

Vô tận sóng nước không ngừng lan ra từ giữa hai vị đại linh giả ngư nhân. Chỉ là, dưới sự thủ hộ của Thủy Quang tráo, vô luận bọn hắn có đấu đến long trời lở dất ra sao, cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn.

"Giết...."

Trịnh Hạo Thiên quát lớn một tiếng, toàn bộ cánh tay của hắn liền biến thành Huyết Quang kích, xẹt qua cổ Hồ Từ Nhĩ như một tia chớp.

Vị đại linh giả ngư nhân cường đại mà xui xẻo này trợn tròn hai mắt, tận mắt nhìn thấy thân thể mình đổ xuống, rơi vào trong nước biển đục ngầu.

Linh thể của hắn muốn bỏ chạy, nhưng cũng bị một thanh loan đao quỷ dị chém trúng, cứ như vậy tiêu tán đi.

Đường đường một đại linh giả ngư nhân, cứ như vậy trở về với cát bụi trong biển cả mênh mông...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.