"Nơi này là nơi nào?"
Thân hình Trịnh Hạo Thiên bám sát theo cỗ chiến ý linh lực đang cuồn cuộn lao đi. Hắn vừa quẫy đuôi di chuyển, vừa thấp giọng hỏi tên ngư nhân thập giai xui xẻo trong tay.
Thập giai, ở trong đám ngư nhân bình thường đã là rất mạnh rồi.
Nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, thì chính là cường giả linh thể cường đại rồi.
Nhưng, ở trong tay Trịnh Hạo Thiên, tên ngư nhân thập giai này lại giống như một con kiến vậy, ngay cả giãy giụa một chút cũng không nổi.
Sau khi nghe được câu hỏi của Trịnh Hạo Thiên, hắn vội vàng nói: "Thiên Hạo đại nhân, nơi này là tử vong cấm địa, ngài ngàn vạn lần không thể tiến vào."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Tử vong cấm địa là cái gì?"
"Trong tộc có truyền thuyết, chỉ cần tiến vào khu vực đó, thì nhất định không thể sống sót trở ra. Mà trên thực tế lại đúng là như vậy. Bột hải thất tộc chúng ta hàng năm đều có người đi nhầm vào trong đó. Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa bao giờ nghe nói có người từ trong đó trở ra." Tên ngư nhân thập giai sợ hãi nói
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng cái đuôi của hắn vẫn không hề ngừng lại, tiếp tục bơi về phía trước.
Mặc kệ có là tử vong cấm địa cấm điếc gì gì, hắn đều phải tìm hiểu tới cùng.
Đây không chỉ là vì chiến ý linh lực đang bay về phương đó, mà còn bởi vì hắn đã cảm ứng được, phương hướng này chính là phương hướng có kiện Thông thiên sáo trang thứ sáu.
"Đại, đại , đại nhân, thật sự không thể tiến vào...." Tên ngư nhân thập giai run giọng nói.
Hắn là đệ tử hạch tâm trong thất tộc, cho nên mới có thể đi theo bên cạnh các vị ngư nhân linh giả, đồng thời biết được danh hào và tận mắt nhìn thấy trận pháp cường đại có uy lực tuyệt luân của hắn.
Nhưng cho dù là như thế, sau khi biết vị đại nhân này muốn tiến vào trong tử vong cấm địa, hắn vẫn không thể kiềm chế nổi, hoảng sợ kêu lên.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Tên ngư nhân thập giai này lập tức hai trắng dã, khí tuyệt bỏ mình.
Quan hệ giữa ngư nhân và nhân loại cũng không hòa thuận, thậm chí còn thường xuyên bộc phát chiến tranh kịch liệt.
Giết chết cường giả ngư nhân, hắn hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
Hơn nữa, hắn cũng không lo lắng hành vi của mình sẽ bị người khác phát hiện.
Chiến cuộc vừa rồi cực kỳ hỗn loạn, đặc biệt là khi đám ngư nhân nhảy vào trong bầy Tử Vong ngư, cũng không biết có bao nhiêu cường giả chết thê thảm, bị đám Mẫu Chỉ ngư thôn phệ đến một mẩu xương cũng không còn.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên bắt đi một vị linh giả ngư nhân, thì còn có thể bị người ta phát hiện, nhưng nếu chỉ là một tên ngư nhân thập giai, ở trong cuộc chiến vừa rồi cũng không thể coi là nhân vật trung tâm gì.
Thì có chết nhiều hơn nữa cũng không ai để tâm tới.
Cong ngón tay búng ra, Phong Chi Tinh lập tức xuất hiện. Hắn cung kính vái Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, nói: "Chủ nhân."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Ngươi có thể cảm ứng được phương hướng chiến ý linh lực bị triệu hoán sao?"
"Vâng, chủ nhân." Hai mắt Phong Chi Tinh ẩn ước tỏa sáng, nói: "Ở nơi đó khẳng định có thứ gì đó hấp thụ chiến ý linh lực."
"Hạo Thiên, ngươi làm sao vậy?" Mộng Yểm hóa thành một đám hắc vụ,xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên. Nó kinh ngạc nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Cứ để Phong Chi Tinh trực tiếp hấp thụ chỗ chiến ý linh lực đó là được mà."
Sau khi chiến ý linh lực xuất hiện trong chiến trường, nói chung đều dần dần tiêu tán. Trừ phi là hội tụ thành linh thể, nếu không ngay cả Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm cũng không thể nào lợi dụng được.
Nhưng Phong Chi Tinh lại khác. Hắn từng thôn phệ một chiến linh, cho nên rất mẫn cảm đối với lực lượng cùng loại. Hơn nữa còn có thể thôn phệ để gia tăng thực lực bản thân.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, nói: "Mộng Yểm, ta vừa mới có dự cảm, ở nơi đó hẳn là có kiện Thông Thiên sáo trang thứ sáu."
Mộng Yểm lặng đi một chút, nói: "Ngươi nói, hấp thụ chiến ý linh lực, là Thông Thiên sáo trang?"
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Rất có thể."
Thông Thiên sáo trang, chính là bảo vật mà Thông Thiên chân nhân tỉ mỉ luyện chế năm xưa.
Cho có lật khắp điển tịch cổ cuả nhân loại cũng không thể biết được nó rốt cuộc là do những bộ kiện nào hợp thành, lại càng không thể biết được, những bộ kiện đó rốt cuộc ẩn chứa năng lực thần bí khó lường nào.
Cho nên có thể nói, bộ kiện này có thể hấp thụ chiến ý linh lực cũng chẳng có gì là lạ.
Thân thể Mộng Yểm thoáng lay động một cái, nói: "Hừ, mặc kệ nó là thứ gì, chúng ta cũng phải đoạt tới tay." Hai mắt nó sáng ngời hữu thần, nói: "Thông Thiên sáo trang là của chúng ta, quyết không thể để rơi vào tay kẻ khác."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi xem sao."
Hắn quẫy đuôi một cái, chậm rãi bơi về phương hương triệu hóa chiến ý linh lực.
Bột hải thất tộc chính là bộ lạc ngư nhân sinh sống ở nơi này.
Chỉ là thực lực của bộ lạc này cũng không cường đại. Ít nhất là ở trong mắt Trịnh Hạo Thiên, thực lực bảy bộ lạc này cũng chỉ nhỉnh hơn một chút so với đại môn phái của Phiêu Miểu đại lục mà thôi.
Bất kỳ một siêu cấp đại môn phái nào cũng có thể dễ dàng san bằng nó.
Cho nên, đối với tử vong cấm địa trong miệng bọn hắn, Trịnh Hạo Thiên thật sự không cho là đúng. Tuy hắn cũng tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng tuyệt đối không cho rằng mình cũng bị vây khốn bên trong.
Sau khi di chuyển được một ngày, Trịnh Hạo Thiên cảm ứng thấy càng lúc càng mãnh liệt. Mà mấy bộ kiện kia của Thông Thiên sáo trang cũng thường xuyên phát ra những tia nhiệt lưu, tựa hồ đang không ngừng nhắc nhở Trịnh Hạo Thiên phương hướng tồn tại của bộ kiện kia. Bất quá, đến lúc này, chiến ý linh lực đã tiêu tán một phần rồi. Tuy bộ phận này không phải quá nhiều, nhưng nếu dựa vào cách nói của Phong Chi Tinh, thì cũng đủ để ngưng tụ ra một chiến linh nhỏ yếu nhất rồi.
Có lẽ, chiến linh mà bọn hắn gặp được lúc trước cũng chính là do chiến ý thất thoát ra ngoài, ngưng tụ mà thành.
Thực lực chiến linh kia tuy cường đại, nhưng rõ ràng trí tuệ rất thấp. Ở trong thế giới linh tinh, tình huống này quả thực rất khó tưởng tượng được.
Nhưng nếu như chiến ý linh lực ban đầu ngưng tụ ra không phải là hoàn chỉnh, mà lực lượng mỗi một lần hấp thụ cũng không hoàn chỉnh, thì đản sinh ra một quái thai như vậy cũng rất có thể rồi.
"Òa...."
Đột nhiên, một cỗ nhiệt khí từ trong nước biển phả vào mặt.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, không ngờ hắn đã đi tới một ngọn núi lửa khổng lồ.
Nhiệt độ ở nơi này đã đủ khiến tu luyện giả ngư nhân bình thường kinh hãi, không dám xam nhập rồi.
Bất quá, đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói, một chút nhiệt độ này vẫn còn chưa đủ.
Hắn khẽ cười, một tia lực lượng kỳ dị đã từ trong đan điền tràn ra. Ngay sau đó, ở xung quanh thân thể hắn đã xuất hiện một tầng quang quyển hồng sắc mỏng, tựa hồ bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy dược.
Đây không phải là lực lượng của Huyết Quang kích, mà là lực lượng của tàn phách phượng hoàng đang ngủ say.
Sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức chín sao, mức độ cường hãn thân thể của hắn đã gia tăng trên diện rộng, cho dù là khí tức phượng hoàng bên trong đan điền cũng có điều động một chút.
Đương nhiên, cái mà hắn có thể điều động chẳng qua chỉ là khí tức tàn phách phượng hoàng phun ra khi hô hấp mà thôi. Về phần hỏa diễm mà phượng hoàng khống chế thì thật sự không phải là thứ hắn có thể động vào.
Có lẽ, phải tới khi hắn tấn chức tông sư, mới có thể vận dụng phượng hoàng chi hỏa tự nhiên được. Nhưng hiện tại tuyệt đối không thể.
Tầng quang quyển hồng sắc vừa hình thành một cái, sóng nhiệt xung quanh lập tức không thể tạo thành ảnh hưởng cho Trịnh Hạo Thiên nữa. Không chỉ như vậy, tầng quang quyển hồng sắc này còn không ngừng hút nhiệt lưu xung quanh vào bên trong, cuồn cuộn truyền vào trong người tàn phách phượng hòang.
Trong đan điền, tàn phách phượng hoàng ngủ say quanh năm khẽ rùng mình một cái, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm nghĩ, tên gia hỏa này thật tiêu diêu tự tại, ngủ thật thoải mái a.
Càng tới gần ngọn núi lửa kia, nhiệt độ xung quanh lại càng lúc càng trở nên khủng bố. Bất quá, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh gnạc chính là, dưới sự chuy luyện của những cơn sóng nhiệt, chiến ý linh lực chẳng những không tiêu tán đi, mà ngược lại còn càng trở nên tinh túy.
Cỗ lực lượng đó đang khiến Phong Chi Tinh thèm nhỏ dãi.
Nếu như không có Trịnh Hạo Thiên trấn áp, hắn đã sớm nhào tới, thôn phệ sạch sẽ đám chiến ý linh lực này rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cuối cùng, Trịnh Hạo Thiên đã đi tới miệng núi lửa. Hắn thoáng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tiến vào bên trong.
Nhiệt độ nơi này tuy đáng sợ, nhưng hắn lại có phượng hoàng tàn phách hộ thân, cho dù có gặp phải phượng hoàng niết bàn chi hỏa chân chính thì cũng không lo mất mạng.
Một khi đã vậy, hắn còn phải sợ hãi cái gì đây.
"Phanh, phanh, phanh...."
Bỗng nhiên, từ trong trung tâm núi lửa truyền ra một cỗ lực lượng thần kỳ. Sau khi cảm n*ng được cỗ lực lượng này, trái tim Trịnh Hạo Thiên liền nhảy thót lên.
Không chỉ như vậy, từ trong năm bộ kiện Thông Thiên sáo trang đều phóng thích ra những tia nhiệt lưu cường đại, không ngừng lưu chuyển trong cơ thể hắn, tựa hồ đang hoan hỉ nhảy nhót vậy.
Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi, hắn cố gắng đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống.
Đã đến nước này rồi thì tuyệt đối không thể lùi bước được.
Cẩn thận đi tới, phương hướng của hắn và chiến ý linh lực cũng giống nhau, chỉ là giữ một khoảng cách không quá ngắn mà thôi.
Với khoảng cách này, hắn có thể ứng phó tất cả mọi chuyện xảy ra.
Hơn nữa, có Phong Chi Tinh chỉ đường, hắn càng không thể lạc hướng được.
"Phanh, phanh, phanh...."
Thanh âm tim đập càng lúc càng lớn, tần suất càng lúc càng nhanh. không hiểu sao, Trịnh Hạo Thiên cũng kích động, trong lòng tràn ngập tò mò và chờ mong đối với thứ mà mình sắp đối mặt.
Đột nhiên, thanh âm của Phong Chi Tinh vang lên: "Chủ nhân, chiến ý linh lực đang nhanh chóng suy giảm."
Ở trong thanh âm của hắn lộ ra một vẻ tiếc nuối không thể che giấu. Đám chiến ý linh lực này cũng là thứ mà hắn khát cầu. Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân lại càng không thể vi phạm, cho nên hắn mới có thể gắng gượng bỏ qua.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, tốc độ di chuyển thoáng nhanh hơn một chút
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì, lại có thể thôn phệ chiến ý linh lực giống như Phong Chi Tinh.
Sau khi cua một vòng lớn, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng đi tới khu vực trung tâm núi lửa.
Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nhìn thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên.
Ở trong một vùng nham thạch nóng chảy đỏ rực, có một vật thể khổng lồ giống như trái tim.
Lúc này, nó đang bị một đám chiến ý linh lực vây quanh. Mà cứ mỗi một lần co bóp, nó đều sinh ra lực lượng khổng lồ. Cỗ lực lượng đó nhanh chóng dung hợp với chiến ý linh lực xung quanh, rồi một lần nữa chui vào trong cơ thể nó.
Chỉ sau chốc lát, chiến ý linh lực xung quanh đã bị nó thôn phệ hơn phân nửa.
Mà lúc này, từ trong mặt nạ Thông Thiên cũng truyền tới một tia tin tức thần bí, khiến Trịnh Hạo Thiên biết được lai lịch của nó...