Chiến Thiên

Chương 91: Hiều lầm




Màn đêm càng lúc càng mờ mịt, mấy người Trịnh Hạo Thiên tạm thời ở lại trong phủ đệ của Tăng Cẩm Kha.

Có lẽ là bởi vì quan hệ thầy trò, cho nên Tăng Cẩm Kha sau khi nói với mấy người Trịnh Hạo Thiên vài câu liền tặng bọn họ yêu bài biểu hiện thân phận liệp sư cho bọn họ.

Trong tay Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa đều là yêu bài liệp sư sơ giai.

Tấm yêu bài này cũng là chất liệu gỗ, không khác tấm yêu bài thân phận liệp thủ, nhưng mà bề mặt thì được điêu khắc tinh tế hơn rất nhiều, ở chỗ trung tâm của yêu bài có khảm một tầng chữ vàng kim màu vàng nhạt, ghi rõ tên họ cũng quê quán của bọn họ. Phía sau yêu bài là một cái thiếp vàng viết 2 chữ to "Sơ giai".

Đây là chứng nhận liệp sư sơ giai mà hầu hết các liệp thủ đều mơ ước.

Khi hai người Dư Uy Hoa nhận yêu bài từ tay Tăng Cẩm Kha, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn vạn phần kích động.

Về phần Trịnh Hạo Thiên thì cũng có một tấm yêu bài gần giống như thế, chỉ khác một điều, chính là mặt sau của yêu bài là hai chữ "Trung giai".

Hậu viện Tăng phủ, ở trong một căn phòng lớn Dư Kiến Thăng cầm trong tay tấm yêu bài liệp sư trung giai, trong ánh nến nhẹ nhàng vuốt ve nó, miệng không ngừng than thở.

Nhưng mà lúc này thần sắc của hắn cũng phần kỳ lạ, ngoại trừ hưng phấn , còn có một tia lo lắng không làm sao có thể che dấu.

Ba huynh đệ Trịnh Hạo Thiên tuy rằng cũng đắm chìm trong vui sướng nhưng vẫn nhìn ra vẻ không yên lòng của Dư Kiến Thăng.

Tròng mắt Lâm Đình xoay chuyển, nói: "Dư thúc, chúng ta cũng đã trở thành liệp sư rồi, tại sao người con lo lắng?"

Dư Kiến Thăng cười khổ một tiếng, nói: "Ba người các ngươi tới đây thì nhiều nhất chỉ trở thành liệp sư sơ giai thôi. Nhưng biểu hiện hôm nay của Hạo Thiên thì vượt quá sức tưởng tượng rồi".

Lâm Đình giật mình, hắn trầm giọng nói: "Dư thúc, tột cùng là ngài đang lo lắng điều gì? Sư gia giờ đây đã là quán chủ của võ quán rồi, ông ấy coi trọng Hạo Thiên như thế, chẳng lẽ còn có người dám đối phó với chúng ta sao?"

Dư Kiến Thăng trầm ngâm một lát, lắc đầu thở dài nói: "Chính là vì sư phụ coi trọng, cho nên ta mới lo lắng đó".

Ba huynh đệ nhìn nhau, bọn không hiểu ý tứ của Dư Kiến Thăng.

"Cha, chẳng lẽ sư gia mún hại Hạo Thiên?" Dư Uy Hoa khó hiểu hỏi.

Dư Kiến Thăng trừng mắt nhìn hắn, nổi giận quát: "Sư gia của ngươi là bực nhân vật như thế nào? Sao lại hãm hại môn hạ đệ tử của mình, không được nói bậy bạ".

Trịnh Hạo Thiên linh cơ khẽ động: "Dư thúc, chẳng lẽ có liên quan đến đại hội vũ đấu?"

Dư Kiến Thăng thâm ý nhìn hắn, nói: "CHuyện này để cho ta thương lượng với Bảo Hoa huynh trước đã rồi tính sau". Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngày mai, chúng ta đi thăm Cừu phủ, trước tiên gặp Bảo Hoa đã".

Ba người Trịnh Hạo Thiên không dám hỏi nhiều, trước sau cáo từ rời đi.

Lâm Đình vốn là định sau khí có tư cách liệp sư liền bẩm báo chuyện của mình và Uyển Ngọc với Dư Kiến Thăng. Nhưng nhìn nhìn thấy sắc mặt không tốt của Dư Kiến Thăng, thì thức thời ngậm miệng không nói ra nữa.

..........................

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày thứ hai, Dư Kiến Thăng mang theo ba tiểu tử rời khỏi Tăng phủ, đi về phía Cừu phủ.

Chủ trạch của bốn thế lực lớn lớn ở Biền Tây thành đều ở trong nội thành, nhưng mà Tằng phủ ở cách võ quán không xa, còn Cừu phủ thì ở xa hơn nhiều.

Khi bọn hắn đến trước cửa Cừu phủ, mặt trời đã lên cao.

Hào môn thâm trạch, quy củ sâm nghiêm.

Dư Kiến Thăng vượt qua chính môn, đi tới thiên môn, đưa thư tín ra, mặt tươi cười đưa thêm một xâu tiền mới có thể thuận lợi nhờ người báo tin.

Sau một lát, Lâm Bảo Hoa bước nhanh ra, sau khi hắn gặp mọi người, đôi mắt hơi sáng lên, bước tới mấy bước, cố giảm thấp âm thanh, nói: "Kiến Hoa, hôm qua các ngươi sao lại gây ra chuyện ồn ào như vậy".

Dư Kiến Thăng giật mình, cũng giảm thấp âm thanh nói: "Ngươi đã biết rồi?"

Lâm Bảo Hoa tức giận nói: "Một thiếu niên mười bốn tuổi tới chứng nhận liệp sư sơ giai, lại có thể chống lại một vị liệp sư cao giai trong thời gian ngắn, chuyện này muốn không gây ra oanh động cũng khó lắm". Hắn quay đầu, nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới, tấm tắc khen, nói: "Hạo Thiên, không ngờ tiểu tử ngươi lại che dấu sâu như vậy".

Bọn người Dư Kiến Thăng đều cảm thấy ngạc nhiên, thế mới biết sau khi trải qua đồn đãi, phiên bản so với sự thật có sự khác biệt. Không có người nào tin rằng Trịnh Hạo Thiên có thể đánh bại liệp sư cao giai, cho nên giờ đây phiên bản tin tức miêu tả thực lực yếu hơn rất nhiều.

Trịnh Hạo Thiên mày chau mặt ủ, nói: "Lâm thúc, ngài lại nói đùa rồi".

Lâm Bảo Hoa lắc đầu: "Trong đêm hôm qua, Cừu đại quản gia đã gặp ta hỏi về chuyện của các ngươi, ta thấy rằng hắn cũng có hứng thú đối với các ngươi".

Lông mày của Dư Kiến Thăng hơi nhăn lại, khẽ thở dài: "Chim đầu đàn phải đương đầu với nguy hiểm, phúc hay họa còn chưa biết được!".

Lâm Bảo Hoa chậm rãi gật đầu, hắn đang định nói chuyện, khóe mắt đột ngột đột ngột thấy một thân ảnh, vội vàng lui ra phía sau một bước nhường đường.

Từ thiên môn có năm người đi ra, đi đầu là một vị thiếu niên.

Diện mục của hắn anh tuấn, thân mặc cẩm bào, trên cổ tay trái có một chỗi ti tuyến có xâu những viên ngọc màu nâu mượt mà. Những hạt châu kia bóng lóang, tỏa ánh sáng lấp lánh khiến cho người ta mê muội.

Tuy nói mấy người Trịnh Hạo Thiên không có kiến thức về châu báu nhưng nhìn qua cũng biết vòng hạt châu này có giá trị vô cùng xa xỉ.

Sau lưng thiếu niên là bốn đại hán thân hình vạm vỡ đang dè dặt đi theo.

Lỗ tai của Trịnh Hạo Thiên đang dựng thẳng bống nhiên nhúc nhích, theo cước bộ cùng nhịp hô hấp của bọn họ, Trịnh Hạo Thiên có thể đoán được bọn họ đều là những liệp thủ đã tu luyện ra chân khí. Mà trong đó vị lớn tuổi nhất chính là một cường giả cấp bậc iệp sư.

Lâm Bảo Hoa hơi khom người, nói: "Nhị công tử".

Thiếu niên kia tùy ý liếc qua, sau đó thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi tới.

Đối với Lâm Bảo Hoa chào hỏi, hắn căn bản là không để ý tới. Ngược lại thì bốn vị bảo tiêu sau lưng hắn hướng về phía Lâm Bảo Hoa áy náy cười.

Bọn người Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu thân phận của người này.

Ở Cừu phủ, có thể khiến cho Lâm Bảo Hoa lấy lòng như vậy, cũng chỉ có công tử của Cừu gia mà thôi.

"Lâm thúc, người nọ là ai?" Dư Uy Hoa nhỏ giọng hỏi.

Lâm Bảo Hoa càng giảm thấp thanh âm xuống giảm , nói: "Hắn là Cừu Tư Vịnh, nhị công tử của Cừu phủ, sau này các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn".

Năm người bọn họ đều có thân phận liệp sư, mặc dù ở trong võ quán cũng được coi là hảo thủ một phương rồi. Đại Lâm thôn có mấy người bọn họ, đã có thực lực kiêu ngạo với những xóm xung quanh. Nhưng nếu so sánh bọn họ với Cừu gia thì chính là một trời một vực.

Nhị công tử Cừu gia đi ra ngoài, tùy tiện có một vị liệp sư đi theo bên người, loại đãi ngộ như vậy, mấy người Trịnh Hạo Thiên căn bản là không thể nào tưởng tượng được.

Cừu Tư Vịnh theo nhai đạo đi về phía bên ngoài, cước bộ của hắn càng đi càng chậm. Bỗng nhiên hắn đứng lại, xoay người, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía mấy người Lâm Bảo Hoa.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi người này thờ ơ làm như không nhìn thấy Lâm Bảo Hoa. Nhưng lúc này đôi mắt của hắn tỏa sáng lên nhìn về phía bọn họ, giống như là đứa bé tìm được đồ chơi mà mình thích nhất, hơn nữa còn nhanh chóng bước tới.

Khi hắn đi đến trước mặt mọi người, bọn họ đều nhận ra, sự chú ý của hắn chỉ tập trung vào một người là Trịnh Hạo Thiên.

Bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đề không rời khỏi người Trịnh Hạo Thiên.

"Ngươi, là ngươi..."

Cừu Tư Vịnh chỉ vào Trịnh Hạo Thiên hưng phấn kêu lên.

Lâm Bảo Hoa cùng Dư Kiến Thăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ âm thầm cảnh giác, chẳng lẽ ngay cả Nhị thiếu gia Cừu gia cũng biết đến sự việc của Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên nhìn thiếu niên trước mặt so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi, ôm quyền nói: "Tại hạ là Trịnh Hạo Thiên, hân hạnh được gặp Nhị thiếu gia".

Tuy rằng hắn không phải là người của Cừu phủ, nhưng Lâm thúc cũng đang đảm nhiệm chức vụ ở Cừu phủ, cho nên nếu không lầm vào tình thế bất đắc dĩ, hắn sẽ không đắc tội với người này.

"Trịnh Hạo Thiên, không sai, ngươi chính là Trịnh Hạo Thiên". Hai mắt của Cừu Tư Vịnh sáng ngời, nói: "Ngươi tới nơi này.... là tới để tìm người?"

Trong đôi mắt của Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia kinh ngạc: "Không sai, tại hạ tới đây là để tìm người".

Cừu Tư Vịnh cười hì hì, ánh mắt đảo tròn, dường như có phân kiên dè, hắn hừ một tiếng rồi nói: "Tất cả các ngươi đều lui ra".

Bốn vị bảo tiêu bên cạnh hắn đều ngẩn ra, cùng lúc đưa ánh mắt khó hiểu ném về phía Lâm Bảo Hoa.

Lâm Bảo Hoa vội vàng nói: "Đây là cháu của Lâm mỗ, các vị yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới Nhị thiếu gia".

Bốn người kia do dự một chút, nhưng mà thấy sắc mặt của Cừu Tư Vịnh càng lúc càng khó coi, đành phải cười khổ lui xuống.

Nơi này chính là nội thành của Biền Tây thành, lại là cửa lớn của Cừu phủ. Nếu có người muốn ở đây tổn thương tới Nhị công tử Cừu gia, trừ khi đó thật sự là một kẻ điên.

Ánh mắt Cừu Tư Vịnh nhìn về phía mấy người Dư Kiến Thăng, trong đôi mắt rõ ràng thể hiện sự không hoan ngênh.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày nói: "Nhị công tử, có chuyện gì ngài cứ nói đi, mấy người này đều là trưởng bối cùng hảo hữu của tại hạ, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra".

Khuôn mặt tuấn tú của Cừu Tư Vịnh vênh lên, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng trong khóe mắt lại ẩn chứa một tia sát khí sắc bén.

Sát khó đó cũng không phải là do hắn cùng người khác chém giết, hay là vào sinh ra tử mà có được. Mà là do hắn sống trong gia đình quyền quý, hàng ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người khác mà tạo thành ngạo khí này.

Quả thật là trong cả Cừu phủ, thậm chí là trong cả Biền Tây thành người dám chống đối hắn gần như không có, mặc dù không phải là không có, nhưng số lượng này ít ỏi vô cùng.

Một tên tiểu bối vô danh cũng dám chất vấn quyết định của hắn, cho dù hắn trực tiếp giết chết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên vì sợ quan phủ nên không dám giết người, nhưng người của Cừu gia tuyệt đối là không thèm để ý tới thế lực quan phủ.

Sắc mặt của Lâm Bảo Hoa trắng bệch, trong lòng cũng thầm kêu khổ, cái tên tiểu tổ tông này thật là không biết trời cao đất rộng, dám chống đối với tiểu sát tinh kia, giờ đây phải làm sao cho phải?

Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sắc mặt của Cừu Tư Vịnh sau khi biến đổi vài lần, cũng không thẹn quá hóa giận mà ngược lại lộ vẻ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, điều tiểu đệ muốn hỏi là một việc riêng tư, quả thật không thể để lộ ra ngoài, kính xin Trịnh huynh thứ lỗi".

Lâm Bảo Hoa há to miệng, hắn cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Tên kia lại có thể chủ động xưng huynh gọi đệ với Trịnh Hạo Thiên, thật sự đây là tiểu bá vương Cừu Tư Vịnh trong ấn tượng của hắn sao?

Trịnh Hạo Thiên chần chừ một chút, quay đầu nhìn lại.

Lâm Bảo Hoa vội vàng nói: "Hạo Thiên, cháu cùng Nhị công tử từ từ trò chuyện, chúng ta chờ ở phía sau, không cần vội".

Cừu Tư Vịnh cười ha hả nói: "Lâm hộ vệ, ta cùng với Trịnh huynh vừa quen mà đã như bạn cũ nhiều năm không gặp, lát nữa ta cùng hán đi tới đấu thú trường xem hùng lang chiến đấu, ngươi thay ta mời những người bạn này nhập phủ chiêu đã nha".

Lâm Bảo Hoa cung kính đáp ứng , trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Cừu Tư Vịnh phân phó như vậy, đó tức là đã xem mấy người Dư Kiến Thăng là khách của hắn.

Khách nhân của Nhị công tử Cừu phủ, so sánh với việc là khách của Lâm Bảo Hoa, đó chính là hai sự đãi ngộ khác nhau một trời một vực.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn có trăm mối nghi vấn không thể nào lý giải. Cho dù Cừu phủ muốn lôi kéo Trịnh Hạo Thiên, cũng không cần phải phí công sức như vậy chứ? Liên tưởng đến việc ngày trước Cừu quản gia báo tin cho bọn họ về Tiết Quý Lệ, trong nội tâm Lâm Bảo Hoa có phần thấp thỏm không yên.

Cừu Tư Vịnh không chút khách khí kéo Trịnh Hạo Thiên vào một cỗ xe lớn trên nhai đạo cửa Bắc.

Hắn thoải mái dựa lưng rồi nói: "Quy củ của Cừu phủ quả thật là quá nghiêm khắc rồi, kẻ dưới đi ra ngoài nhất định phải đi qua Thiên môn, không thể ra vào bằng cửa chính. Hắc hắc, nhưng mà thật may là có cái quy củ này, nếu không hôm nay đệ không thể gặp huynh rồi".

Trịnh Hạo Thiên ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì không ngừng kháng nghị.

Nếu như có thể thì hắn tuyệt đối không muốn cùng vị thiếu niên tôn quý này có nửa điểm quan hệ.

Chỉ cần nhìn thái độ của Lâm thúc đối với hắn là biết người này ở Cừu phủ có địa vị như thế nào, hầu hạ một vị quý công tử buồn vui thất thường cũng không phải là việc mà Trịnh Hạo Thiên muốn làm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Dù sao Cừu Tư Vịnh cũng còn nhỏ tuổi, không thể nhìn ra phía sau nụ cười của Trịnh Hạo Thiên đang mỉm cười che dấu sự thờ ơ. Hắn hơi khom người xuống, giảm thấp âm thanh, nói khẽ: "Thành thật nói cho ta biết, huynh có quan hệ gì với tỷ tỷ của ta?"

Nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cứng đờ.

Cho dù vị công tử thiếu niên này nói lời 'kinh động lòng người' như thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không khiến cho Trịnh Hạo Thiên chấn động tới như vậy.

Tỷ tỷ của hắn?

Mình quen biêt tỷ tỷ của hắn sao?

Há hốc mồm, Trịnh Hạo Thiên đang định đang định, trong đầu đột nhiên lóe lên một khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ với thanh âm động lòng người.....

Hai mắt của hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, kinh hô: "Là ngươi..."

Cừu Tư Vịnh sửng sốt hồi lâu, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng nói: "Huynh giờ giờ mới nhận ra ta à?"

Trịnh Hạo Thiên không ngừng cười khổ, cuối cùng hắn cũng đã nhớ ra rồi.

Ngày trước ở trong rừng, sau khi hắn bắn chết Bành Gia Long, hắn đã từng gặp một nam một nữ, hơn nữa còn vung lang nha bổng, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của thiếu niên kia.

Mà thiếu niên trước mắt này lại chính là kẻ đó.

Trịnh Hạo Thiên lúng túng cười, nói: "Trí nhớ của Cừu công tử thật tốt, chũng ta chỉ gặp nhau có một lần mà nhớ kỹ như vậy".

Cừu Tư Vịnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như ngươi suýt bị người ta đập thành thịt băm thì nhất định ngươi cũng sẽ không quên việc này".

Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, nụ cười trên mặt càng thêm lúng túng.

Đúng như Cừu Tư Vịnh nói, đổi là hắn như vậy, nhất định Trịnh Hạo Thiên cũng sẽ không thể nào hòa nhã với kẻ kia.

Cừu Tư Vịnh thở hổn hển vài tiếng, mắt của hắn bỗng đảo một vòng, sau đó lại tiếp tục giảm thấp âm thanh, hỏi: "Bổn công tử lòng dạ bao dung, chỉ cần ngươi nói rõ quan hệ của ngươi cùng tỷ tỷ ta, như vậy ta có thể bỏ qua chuyện cũ".

Trịnh Hạo Thiên lại há hốc mồm một lần nữa, ánh mắt cổ quái tới cực điểm.

Mặc dù hắn đã gặp đại tiểu thư Cừu gia ba lần, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt thì chỉ nghe thấy tiếng người, không thấy bóng dáng. Lần thứ hai gặp mặt thì chỉ nhìn thoáng qua, mà lần thứ ba gặp mặt thì....

Không hiểu tại sao, Trịnh Hạo Thiên cảm thấy sống lưng có chút khác thường, hắn cố gắng hết sức hồi tưởng lại cảm giác lúc ôn ngọc mềm mại ở trong lòng, lại nghĩ tới khuôn mặt như lê hoa đái vũ, trống ngực lập tức lộp bộp nện liên hồi.

Vị đại tiểu thư không hiểu tại sao bị mình đụng bị thương, chỉ sợ rằng trong lòng hận muốn chết.

Nếu nói không có chút liên quan nào thì ngay cả mình cũng không tin.

Thật ra, hắn đoán cũng không sai, nếu như tại Vạn Bảo Hiên Cừu đại tiểu thư không phải là đã gặp qua hắn, hơn nữa phát hiện uy năng của nhẫn bạch ngọc trên người hắn, thì sớm đã hạ lệnh băm hắn thành vạn mảnh rồi.

Ở Biền Tây thành, vị trí Cừu phủ cao thế nào ai chẳng biết, cho dù là cử chỉ vô tâm, Cừu phủ cũng không để yên cho kẻ kinh nhục.

Nhưng mà thế lực sau lưng Vạn Bảo Hiên thật sự quá lớn, Cừu đại tiểu thư đã phát hiện nhẫn bạch ngọc trong tay hắn, tất nhiên cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Trông thấy trên mặt Trịnh Hạo Thiên có nét cổ quái, trí tưởng tượng của Cừu Tư Vịnh lại càng thăng hoa.

Trong lòng của hắn đã nhận định, giữa hai người kia khẳng định là có bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Đương nhiên, sở dĩ hắn khẳng định như vậy cũng có liên quan tới biểu hiện của Cừu đại tiểu thư.

Việc mà tỷ tỷ khóc vì một nam nhân, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước tới nay. Điều này khắc sâu trong tâm trí Cừu Tư Vịnh, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Nhưng mà, mặc cho tiểu gia hỏa này nghĩ nát óc, thì tuyệt đối cũng sẽ không tưởng tượng ra được rằng: Cừu đại tiểu thư cũng không phải khóc bởi vì Trịnh Hạo Thiên rời đi, mà là chóp mũi bị đụng, tuyến lệ bị thương khiến cho nước mặt chảy ra.

Điều này cũng không phải là do nàng thiếu kiên cường, mà là do thể chất của con người như vậy, cho dù là một liệp vương bị thương ở chỗ đó, cũng khó tránh khỏi việc bị mất mặt.

Nháy nháy con mắt mấy cái, Cừu Tư Vịnh đứng lên, rồi tiến tới ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thiên, thấp giọng nói: "Hai người có quan hệ thế nào vậy? Hắc hắc, có phải ngươi yếu mến nàng rồi không, nói thật cho ta biết, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng".

Trong nội tâm Trịnh Hạo Thiên run lên, tuổi của hắn tuy không lớn, nhưng lại hiểu rằng việc hiểu lầm này ngàn vạn lần không thể phát sinh, nếu không: không chỉ bản thân hắn gặp tai họa, mà còn liên lụy tới cả Đại Lâm thôn.

Hắn vội vàng nghiêm nét mặt nói: "Cừu công tử, ngài hiểu lầm rồi, ta cùng lệnh tỷ chẳng qua chỉ gặp mặt hai lần mà thôi".

"Hai lần?" Cừu Tư Vịnh trợn tròn tròng mắt, hắn năm nay chỉ vẹn vẹn có mười một tuổi, là ở độ tuổi hiếu kỳ nhất, đối với vấn đề tình cảm cũng chỉ xem qua trong sách chút ít. Sau khi nghe lời của Trịnh Hạo Thiên, mắt hắn sáng lên, nói: "Chẳng lẽ các ngươi vừa gặp đã yêu?"

Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười, nói: "Lệnh tỷ căn bản là không biết đến tính danh của tại hạ, lần trước gặp chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm thôi, mong thông cảm".

Cừu Tư Vịnh hừ hừ vài tiếng, vẻ mặt hiện ra hai chữ: Không tin.

Ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: Chuyện này là do Trịnh Hạo Thiên không dám nói ra, nếu như Trịnh Hạo Thiên tiết lộ, tỷ tỷ lại báo mình bẻm mép thể nào cũng bị kéo tai.

Trong xe không khí trở nên trầm mặc một cách quỷ dị.

Hai người đêu yên lặng, trong đầu đều có suy nghĩ . Một người thì nghĩ phải làm sao để thoát khỏi đối phương mà không để lộ sự tình, một kẻ thì nghĩ làm sao hỏi ra những bí mật kia.

Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, ngoài xe một người cung kính nói: "Công tử, đã tới đấu thú trường".

Cừu Tư Vịnh đáp lời, cười nói: "Trịnh huynh, chúng ta hôm nay vừa quen đã thân, huynh cùng ta đến đấu thú trường xem hùng lang đánh nhau nhé?"

Trịnh Hạo Thiên thầm nghĩ trong lòng, quỷ mới cùng tiểu mao tử như ngươi vừa quen đã thân.

Nếu là một kẻ hay a dua nịnh nọt, nghe Tiểu công tử Cừu gia nói như vậy chỉ sợ là thân thể bay bổng như lên tiên. Nhưng Trịnh Hạo Thiên thì không hề ưa như vậy, nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến chức vụ của Lâm thúc tại Cừu gia thì hắn đã sớm bỏ đi.

Nhưng mà lúc này Cừu Tư Vịnh ân cần mới hắn, hắn không thể làm gì khác là theo Cừu Tư Vịnh xuống xe.

Xe dừng ở trước một phòng ốc rất lớn, tòa phòng ốc chừng sáu tầng, ở Biền Tây thành nội cũng coi như là hiếm thấy rồi.

Trịnh Hạo Thiên ngưng thần xem xét, trong lòng thầm giật mình.

Cái đấu thú trường này tuyệt không đơn giản, mà ngay cả hơn mười người đón tiếp khách ở bên ngoài thấp nhất cũng có tiêu chuẩn liệp thủ.

Một vị trung niên hán tử phúc hậu từ bên trong đi ra, từ xa kêu lớn: "Cừu công tử, lão nhân gia ngài đã đến".

Đôi mắt của Trịnh Hạo Thiên trợn trừng lên.

Lão nhân gia?

Một tiểu hài tử mà cũng có thể gọi là lão nhân gia sao? Đây là đang khen tặng hay mắng chửi người ta vậy?

Nhưng mà, Cừu Tư Vịnh hiển nhiên không bài xích loại xưng hô này, hừ mũi một tiếng rồi nói: "Lúc này đấu thú đã chuẩn bị xong hết rồi chứ? Không có gạt ta chứ".

Trung niên nhân kia trơ mặt ra, nước miếng tung tóe: "Tiểu nhân nào dám lừa gạt lão nhân gia ngài! ! Trong đấu thú trường lúc này có một con Cuồng Bạo Hùng vương, để nó giữa bầy sói, tuyệt đối ngài thấy sẽ yêu thích".

Trịnh Hạo Thiên lại hít vào một ngụm lương khí, Cuồng Bạo Hùng vương chính là bá chủ thực sự trong Hùng Lang sơn. Nghe nói mỗi đầu Cuồng Bạo Hùng vương trưởng thành đều có thực lực liệp vương. Vậy mà đấu thú trường này lại có thể bắt sống một Cuồng Bạo Hùng vương, thực lực của bọn họ thật là đáng sợ.

Vẻ mặt Cừu Tư Vịnh khinh thường, nói: "Nói hươu nói vượn, chỉ bằng các ngươi mà cũng có thể bắt được Cuồng Bạo Hùng vương ư?"

Trung niên nhân kia lúng túng cười nói: "Lão nhân gia ngài quả là tầm nhìn sâu xa, điều gì cũng không thể gạt ngài. Nhưng mà trong thân thể đầu hắc hùng này quả thật có huyết mạch của Cuồng Bạo Hùng vương, hơn nữa một khi bị kích thích cũng sẽ cuồng hóa, tóm lại là sẽ không khiến ngài thất vọng".

Cừu Tư Vịnh hừ một tiếng, nói: "Đây là do ngươi nói đó, nếu làm ta thất vọng cẩn thận ta lột da ngươi".

Trung niên nhân kia gật đầu liên tục, cúi đầu nói: "Vâng vâng, nếu lão nhân gia mất hứng, tiểu nhân sẽ tự lột da làm cầu cho ngài đá".

Khóe miệng của Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch, trong lòng thầm than. Cùng một loại gạo mà lại nuôi lớn hằng trăm dạng người, thì ra trong Biền Tây thành màu mỡ này cũng có những kẻ như vậy tồn tại.

Người trong rừng núi sẽ không luồn cúi như vậy, cũng không tự hạ thấp giá trị con người của bản thân.

Cừu Tư Vịnh lúc này mới hài lòng gật đầu, mời Trịnh Hạo Thiên đi vào.

Trung niên nhân kia kinh ngạc nhìn Trịnh Hạo Thiên, lại không thể đoán ra lai lịch của hắn, nhưng trông thấy thái độ của hắn của Cừu Tư Vịnh đối với hắn, tất nhiên là không dám chậm trễ.

Đoàn người tiến nhập phòng ốc, vòng mấy vòng thì trước mặt đột ngột sáng lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.