Chiến Thiên

Chương 887: Trừng phạt




"Ông, ông....."

Tiếng vang kỳ dị từ trong cự đỉnh phát ra. Cho dù là có lực lượng của tông sư chân nhân áp chế, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời khống chế đám liệt hỏa mãnh liệt kia, chứ không thể hoàn toàn dập tắt bọn chúng.

Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không cho rằng, chỉ một chút phượng hoàng chi hỏa này đã có thể khiến cường giả cấp bậc tông sư bó tay không có cách nào.

Cửu U chân nhân làm như vậy, rõ ràng là nghiên cứu lai lịch và tác dụng của đám liệt hỏa này.

Dù sao, liệt hỏa mà ngay cả đến ngụy pháp khí đỉnh phong cũng có thể suýt nung chảy, thật sự là quá hiếm thấy trên thế gian này, khiến cho Cửu U chân nhân vừa thấy đã thích cũng chẳng có gì là lạ cả.

Tròng mắt vửa chuyển, Trịnh Hạo Thiên vẫy vẫy tay, liệt hỏa bên trong đỉnh lập tức sôi trào lên. Chúng hóa thành một con hỏa mãng ở giữa không trung, lao thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên. Tiếp đó, nó cuộn tròn lại trong lòng bàn tay Trịnh Hạo Thiên, biến thành một khối cầu nho nhỏ, cuối cùng tiêu tán vô tung vô ảnh.

Một ngọn lửa cổ quái, có thể đốt cháy lực lượng hắc ám, có thể hòa tan ngụy pháp khí, không ngờ bị hắn thu lại dễ dàng như vậy.

"Đây là Đại quang minh phù triện sao?" Hách Minh trợn tròn mắt, lạnh lùng hét lên.

Hổ Bá Thiên khẽ mấp máy miệng một cái. Kỳ thật, hắn cũng vừa mới từ trong chấn động tỉnh lại. Vị huynh đệ Trịnh Hạo Thiên này, mỗi một lần gặp mặt đều mang tới cho hắn kinh hỉ vô cùng. Mà thực lực của hắn cũng tăng lên quá nhanh, khiến mọi người truy đuổi đằng sau cũng phải có một cảm giác tuyệt vọng.

Bất quá, lúc này hắn cũng không có thời gian đâu mà cảm khái. Hắn khẽ cười nói: "Hách huynh, song phương chúng ta trước khi tỉ thí, tựa hồ không hề đặt ra quy định hạn chế nhỉ." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Hạo Thiên có thể dung hòa lực lượng của phù triện hỏa hệ và phù triện quang minh hệ làm một, đó chính là niềm kiêu ngạo và thành tựu của hắn, chẳng lẽ như vậy là không giữ lời sao?"

Trong mắt Hách Minh lóe lên hung quang, đang định lên tiếng thì Hách Liên Diệc đã nhẹ nhàng phất phất tay, nói: "Nhị sư đệ, không cần nói nữa. Trận này vi huynh thua."

Từ trên người hắn lập tức lóe lên năm vầng tinh mang, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

"Trịnh huynh, đây là năm kiện ngụy pháp khí, mời ngươi nhận lấy." Tuy miệng hắn nói có vẻ nhẹ nhàng như không, nhưng trong lòng cũng phải có chút đau lòng đó.

Tuy năm kiện ngụy pháp khí này đều là chiến lợi phẩm sau khi hắn giết chết cường giả dị tộc trong chiến trường, nhưng giá trị của chúng thật sự không thể đánh giá nổi. Cứ như vậy vô duyên vô cớ tặng không cho người khác, trong lòng đương nhiên là cực kỳ không nỡ. Nhưng hắn lại càng hiểu được, nếu như vào lúc này rồi mà vẫn còn do dự, thì đó mới chính là mất mặt xấu hổ đó.

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, phất ống tay áo, lập tức thu năm kiện ngụy pháp khí lại.

"Nếu như Hách Liên huynh đã khẳng khái đưa tặng, tiểu đệ còn từ chối thì thật là bất kính."

Cơ nhục trên mặt Hách Liên Diệc khẽ giật giật, nói: "Tạo nghệ trên phù triện chi đạo của Trịnh huynh đúng là cao hơn Hách Liên mỗ. Bất quá, Hách Liên mỗ nghe nói, Trịnh huynh trong vòng nửa năm đã tấn chức sáu sao. Hắc hắc, không biết Trịnh huynh có hứng thú cược một lần nữa không?"

"Hừ...."

Bỗng nhiên một thanh âm nặng nề như lôi đình ầm ầm vang lên trong tai mọi người.

"Hách Liên Diệc, ngươi đang diễn trò trước mặt ta, lén khiêu chiến hắn sao?"

Sắc mặt Hách Liên Diệc khẽ biến, vội vàng nói: "Chân nhân hiểu lầm rồi, vãn bối biết quy củ trong tộc, đồng tộc linh giả sáu sao trở lên không được phép lén tư đấu."

"Ngươi biết là tốt rồi." Cửu U chân nhân lạnh lùng nói: "Vậy ngươi muốn đánh cược cái gì?"

Hách Liên Diệc trầm giọng nói: "Vãn bối muốn cùng hắn so tài, xem ai có thể tiến vào cấp bậc chín sao trước."

"Chín sao? Hừ hừ, với tư chất và tiềm lực của các ngươi, cho dù không đi theo sát lục chi đạo thì cũng có thể trở thành tông sư." Cửu U chân nhân chậm rãi nói: "Chín sao, đối với linh giả có hi vọng trở thành tông sư khác mà nói, chính là một cửa ải nhất định phải vượt qua. Nhưng các ngươi lại có con đường khác để lựa chọn. Cho nên vụ đánh cược này không được phép diễn ra."

Thanh âm của hắn tuy bình thản, nhưng lại lộ ra một mùi vị uy hiếp, không thể kháng cự.

Trịnh Hạo Thiên cùng Hách Liên Diệc đều cúi đầu. Bọn hắn cũng không có lên tiếng không kháng.

Ở trong nhân tộc, tuy cũng có quan hệ cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, nhưng vẫn có một số quy tắc mà tất cả mọi người đều phải tuân theo.

Linh giả đồng tộc sáu sao trở lên, tuyệt đối không được lén thách đấu. Đây chính là quy định thép được lập ra để tránh việc cường giả trong nhân tộc tự sát hại lẫn nhau. Dưới tình huống ở trong doanh địa, hơn nữa còn có tông sư tọa trấn, thì linh giả sáu sao trở lên căn bản không dám làm liều.

Đương nhiên, nếu là gặp nhau ở đâu đó trong chiến trường, vì tranh đoạt trân bảo hiếm thấy, hoặc vì một số nguyên nhân mà phát sinh xung đột, thì đương nhiên có thể bỏ qua cái quy định này.

Bất quá, chiến trường linh gỉa thật sự là rộng lớn vô biên, muốn gặp được cừu gia sinh tử có thực lực tương đương trong chiến trường, thì xác suất thật sự là quá thấp.

Mà Cửu U chân nhân sở dĩ không cho phép hai người bọn hắn lập ước hẹn chín sao, cũng bởi vì bọn họ đều không phải là cường giả linh thể bình thường.

Luyện yêu linh gỉa bình thường muốn tấn chúc tông sư, thì trước tiên phải tấn chức chín sao trước, sau đó mới cơ hội để tiếp tục đột phá.

Nhưng hai người Trịnh Hạo Thiên lại là linh phù sư, hơn nữa còn là linh phù sư có tiềm lực không gì so sánh nổi.

Cho dù bọn họ không đi theo sát lục chi đao, thì vẫn có thể quay sang nghiên cứu phù triện chi đạo để tấn chức tông sư.

Nhưng một khi tấn chức tới chín sao, thì chẳng khác nào bước lên con đường tuyệt hậu, có muốn quay đầu, hối hận thì cũng không kịp nữa.

Hai người hôm nay tuy chỉ tỷ thí một trận, nhưng tiềm lực trên phù triện chi đạo của bọn hắn đều được triển hiện vô cùng rõ ràng rồi. Bất luận kẻ nào cũng có thể thấy được, nếu như bọn hắn lựa chọn phù triện chi đạo, thì khả năng tấn chức tông sư so với sát lục chi đạo còn lớn hơn một chút. Cho nên Cửu U chân nhân mới dứt khoát ngăn cấm bọn hắn thành lập đổ ước.

"Thế nào, các ngươi không phục lão phu?" Cửu U chân nhân chậm rãi nói.

Trịnh Hạo Thiên cùng Hách Liên Diệc vội vàng nói: "Vãn bối tâm phục khẩu phục."

Tuy trong lòng hai người bọn hắn một điểm cũng không phục, nhưng cho dù bọn hắn có mọc thêm một lá gan nữa, cũng không dám nói miệng.

"Hừ." Cửu U chân nhân tức giận hừ một tiếng, nói: "Các ngươi miệng nói phục, nhưng trong lòng thật sự phục sao?"

"Ông....."

Cự đỉnh lại một lần nữa ngân vang. Tiếp đó phía trên cự đỉnh chợt tỏa ra vô số quang minh, từng đạo từng đạo quang minh từ trên thân đỉnh chiếu sáng khắp nơi, chói mắt rực rỡ vô cùng.

"Tôn nghiêm tông sư không thể bị khiêu khích. Các ngươi dám nghi ngờ phán quyết của lão phu, thật là nực cười." Cửu U chân nhân nổi giận, nói: "Niệm tình các ngươi là nhân tài hiếm thấy, lão phu sẽ không lấy tính mạng các ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hừ...."

Cùng tới tiếng quát giận dữ, cự đỉnh chớp động quang mang đột nhiên bay về phía hai người bọn Trịnh Hạo Thiên.

Hai người Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đại biến. Bọn hắn đang định tránh né, thì đột phát hiện một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện, trói chặt bọn hắn lại.

Tuy bọn hắn có rất nhiều thủ đoạn, tin tưởng có thể giãy thoát ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng càng hiểu được, nếu thật sự làm như vậy, thì sợ rằng càng khiến Cửu U chân nhân tức giận thêm.

Không cần nghĩ ngợi, bọn hắn cùng vận khởi chân khí linh lực, hướng về phía trước mặt mà đánh tới.

Tông sư có thân phận bậc nào chứ. Nếu đã nói không lấy mạng bọn hắn thì đương nhiên là không lấy mạng.

Cho nên tuy hai người Trịnh Hạo Thiên vẫn lộ vẻ sợ hãi trên mặt, nhưng trong lòng lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.

"Oanh...."

Hai nắm đấm hung hăng oanh lên phía trên cự đỉnh. Nhưng khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, khi chân khí linh lực của bọn hắn oanh kích lên cự đỉnh, thì quang mang trên đỉnh lập tức tiêu tán, lộ ra hai bức đồ án hoàn toàn bất đồng.

Hai người bọn hắn quay sang nhìn nhau, đây là tội sống khó tha sao? Không khỏi quá đơn giản rồi.

"Đây, trên đó...." Thiết Huyễn Hỏa biến sắc, đột nhiên kinh hô: "Đây là bản đồ địa hình của Vô Biên Chi Hải và Tử Vong Sa Mạc."

Ánh mắt mọi người lập tức chiếu thẳng về phía cự đỉnh. Lúc này, ở trên thân cự đỉnh, đúng là hai bức bản đồ này.

"Hừ, Trịnh Hạo Thiên, ngươi vừa mới đánh một quyền vào Vô Biên Chi Hải, Hách Liên Diệc, ngươi lại đánh vào Tử Vong Sa Mạc." Cửu U chân nhân lạnh lùng nói: "Lão phu cho các ngươi ba tháng thời gian chuẩn bị. Sau ba tháng, các ngươi phải tiến vào hai cấm địa này. Trong một năm không được phép đi ra."

Sắc mặt hai người Trịnh Hạo Thiên có chút cổ quái. Thế bọn họ mới biết, thì ra tội sống khó tha lại là trừng phạt như vậy."

Bất quá, khiển trách như vậy đối với linh giả sáu sao bình thường mà nói, có lẽ còn là một cuộc khảo nghiệm sinh tử. Nhưng đối với hai người bọn hắn mà nói, so với thí luyện bình thường cũng chẳng khác nhau là bao.

Cửu U chân nhân làm như vậy, chẳng qua là không muốn hai người bọn hắn chạm trán mà thôi.

"Vâng, vãn bối tuân mệnh."

Hai người lần lượt xác nhận. Vô luận bọn hắn có cam tâm tình nguyện hay không, thì dưới áp lực của Cửu U chân nhân, bọn hắn đều không còn con đường lựa chọn nào khác.

"Được rồi, tỷ thí hôm nay chấm dứt, các ngươi có thể lui xuống." Thanh âm Cửu U chân nhân chậm rãi rời xa: "Trong ba tháng này, lão phu không hy vọng trong doanh địa lại xảy ra phân tranh. Nếu các ngươi muốn thử nghiệm giới hạn của lão phu, thì cứ thử xem."

Tất cả mọi người đều khom người cúi đầu, cho đến khi thanh âm kia hoàn toàn biến mất, mới bắt đầu giải tán.

Cửu U chân nhân một khi đã trịnh trọng cảnh cáo như vậy, thì vô luận là cường giả của Phiêu Miểu đại lục hay là Thương Khung đại lục, đều không thể phát sinh xung đột nữa rồi. Cho dù có người muốn châm ngòi thổi gió, thì cũng quyết không dám tiến hành vào thời điểm này.

Đám người Hổ Bá Thiên cùng Thiết Huyễn Hỏa trở về doanh địa. Trên mặt đám người Đổng Tân đều lộ một vẻ mừng rỡ như điên không thể che dấu được.

Vụ cá cược lần này khiến bọn hắn mỗi người đều kiếm được một kiện ngụy pháp khí. Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng cũng đủ khiến bọn hắn mừng rỡ như điên rồi.

Chỉ là, vừa nghĩ tới ba tháng sau, Trịnh Hạo Thiên sắp phải đi xa, trong lòng bọn hắn lại không khỏi bớt vui đi rất nhiều.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên, đã nhìn thấy tâm tư bọn hắn, cười nói: "Đổng huynh, tiểu đệ đã tấn chức sáu sao, cho dù không có chân nhân an bài thì cũng phải tiến vào cấm địa nào đó lịch lãm. Các ngươi không cần lo lắng cho tiểu đệ."

Đổng Tân thở dài một tiếng, nói: "Trịnh huynh, nếu ngươi tự lựa chọn thì chúng ta còn có thể an tâm một chút. Nhưng Vô Biên Chi Hải...." Hắn lắc lắc đầu, nói: "Đây chính là thiên hạ của cường giả thủy tộc. Nhân tộc chúng ta tiến vào đó thật sự bị thiệt thòi quá lớn."

Trịnh Hạo Thiên cười mà không nói. Cường giả thủy tộc sao? Còn chưa biết ai bị thiệt thòi đâu.

Thiết Huyễn Hỏa ho khan một tiếng, nói: "Trịnh đại sư, nếu ngươi bẩm báo truyện này lên Vạn Kiếm tông, xin Túy chân nhân nói mấy câu, thì có lẽ...." Nguồn truyện: Truyện FULL

Khoát tay chặn lại, Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh nói: "Đa tạ hảo ý của Thiết trưởng lão, bất quá tiểu đệ cũng muốn đổi khẩu vị một chút. Tiến vào Vô Biên Chi Hải cũng là lựa chọn không tệ."

Thiết Huyễn Hỏa sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, nói: "Vậy thôi. nếu Trịnh đại sư đã quyết thì lão phu cũng không nhiều lời nữa. Bất quá." Hắn dừng lại một chút, nói với vẻ đầy thâm ý: "Đại sư hiện giờ đã tấn chức sáu sao, dựa theo quy định, cũng có rất nhiều thứ nên biết rồi. Hơn nữa, trong vòng ba tháng này, đại sư cũng có thể chuẩn bị một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.