Chiến Thiên

Chương 875: Ma thần




Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh, kinh hô: " Ma thần?"

"Không sai, cũng chỉ có ma thần mới có thể thông qua thủ đoạn thần bí nào đó, ở một địa phương xa xôi mà cảm ứng được sự tồn tại của ta." Sắc mặt Mộng Yểm nặng nề, nói.

Bất quá kẻ nào bị ma thần theo dõi cũng không thể sống yên ổn được, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng như vậy.

Tâm niệm hắn xoay chuyển thật nhanh, nói: "Trát Hách Đặc ma thần?"

Ma thần, là tồn tại cao quý bậc nào chứ, như thế nào lại vô duyên vô cớ đi chú ý tới Mộng Yểm. Bất quá, một người một ma bọn hắn vừa liên thủ cướp sạch bảo khố của một vị ma thần đại nhân, khiến một vị ma thần đại nhân chú ý tới cũng chẳng có gì là lạ.

Mộng Yểm liên tục gật đầu, nói: "Không sai, nhất định là có liên quan tới Trát Hách Đặc ma thần."

Tuy vị ma thần này là một vị phù đạo tông sư cường đại, nhưng đối với thuật thôi toán lại không tinh thông. Nếu như đã đạt tới cấp số như hắn, thì khẳng định là có một số bằng hữu tri giao. Có thể tìm được một vị ma thần tinh thông thôi toán cũng là việc bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, nói: "Hắn như thế nào mà tìm được ngươi."

Mộng Yểm xòe tay, nhún vai, nói: "Đây là bí pháp. Một trong những bí pháp trời sinh của Mộng Yểm bộ tộc chúng ta." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Ảo cảnh kỳ thật chính là thời không. Thông qua thời không bí pháp, có thể phát huy uy lực rất kinh người. Ta có thể đoán trước được một phần tương lai, thì ma thần Mộng Yểm đương nhiên cũng có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên nhíu chặt lại, nói: "Vậy là hắn có thể tìm được ngươi, lần này tuy hắn đã thất bại nhưng sau này thì sao đây?"

Mộng Yểm chần chừ một chút, nói: "Ta không biết. Bởi vì từ trước tới nay ta chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy. Bất quá, muốn thông qua thời không tập trung cũng không phải dễ dàng. Chỉ cần chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất rời đi thì tuyệt đối có thể thoát khỏi đối phương."

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu ra. Chẳng trách Mộng Yểm vừa hồi được một hơi liền lập tức bảo hắn cao chạy xa bay. Hơn nữa còn không thể thông qua lực lượng không gian để di chuyển.

Thì ra chỉ cần rời khỏi chỗ cũ thật nhanh, cũng có thể thoát được bí pháp truy tung thời không.

Chỉ là, trừ hắn ra, những người khác e rằng cũng không thể có tốc độ kinh người như hắn được. Cho nên, một khi bị ma thần của Mộng Yểm nhất tộc chú ý tới, thì kẻ đó khó mà có cơ hội chạy thoát.

Hai người nhìn nhau, đều phát hiện một tia bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Sau một lát, Mộng Yểm an ủi: "Hạo Thiên, muốn thi triển bí pháp thời không thì cũng phải hao tổn rất nhiều tinh thần. Vị ma thần kia có thể xuất thủ một hai lần cũng là không tệ rồi. Quyết không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta được. Dù sao thứ chúng ta cướp bóc chính là bảo khố của Trát Hách Đặc ma thần, chứ không phải là bảo khố của hắn."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, cười khổ nói: "Có đạo lý."

Tuy miệng hắn nói có đạo lý, nhưng trong lòng lại không hề yên tâm một chút nào.

Ma thần hành sự cổ quái khó lường, chẳng ai có thể biết được bọn hắn suy nghĩ ra sao. Thậm chí có thể vì bọn họ đào thoát được lần này mà khiến ma thần này nảy sinh hứng thú, từ nay về sau cứ bám riết không tha cũng chưa biết chừng.

Nếu thật sự như vậy thì bọn hắn thật sự vĩnh viễn không có ngày yên bình rồi.

Tròng mắt Mộng Yểm vừa chuyển, đưa tay điểm một chỉ, Cự Lực lập tức hóa thành một đám hắc vụ, tiêu tán mất. Mà thân hình nó cũng khẽ rung lên một cái, đã trốn vào trong khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên.

"Hạo Thiên, tên ma thần kia cảm thụ được khí tức của ta, cho nên có thể lợi dụng lực lượng thời không khóa chặt ta bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần ta trốn vào trong khí xoáy của ngươi, thì hắn vĩnh viễn đừng hòng tìm được ta."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Vì sao?"

"Bởi vì ngươi là quang ám song tu, thể chất như vậy có thể ngăn cách lực lượng thời không tra xét. Bọn họ có lẽ sẽ nhìn thấy hình dáng người, nhưng căn bản không thể suy đoán ra phương vị cụ thể của ngươi." Mộng Yểm cười hắc hắc: "Hiện tại ta phải tạm tránh đầu sóng ngọn gió, không thể trợ giúp ngươi nữa rồi."

Trịnh Hạo Thiên yên tâm, cười nói: "Ngươi yên tâm, ta có thể tự ứng phó."

Hắn khẽ vung tay lên một cái, linh thể Huyết Quang kích lại một lần nữa tiến vào trong hư không.

Tiếp đó, hắn lấy ra linh bút và phù triện trắng, bắt đầu luyện chế.

Tuy hiện giờ bên ngoài đã không còn Mộng Yểm và Thiên ma đại vương, nhưng trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại không có bất cứ chút lo lắng nào. Bởi vì hắn tin tưởng, trừ ma thần và tông sư thần bí khó lường ra, ở tỏng cái Đại Linh giới này, đã không còn nơi nào mà mình không thể xông xáo nữa rồi.

Nếu đổi lại là một người khác, một khi biết mình bị ma thần chú ý tới, sợ rằng đã sớm tâm thần đại loạn, không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi.

Nhưng chỉ sau chốc lát, Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục bình tĩnh đồng thời quẳng chuyện này ra sau đầu, tiếp tục hành trình thí luyện của mình.

Trên bầu trời dần dần xuất hiện một cơn lốc xoáy linh lực khổng lồ, khuấy tung toàn bộ thiên địa linh lực trong phạm vi mấy trăm dặm.

Phàm là linh giả ở trong phạm vi này, đều có thể cảm nhận được rõ ràng thiên địa linh lực biến đổi. Đám linh giả ba sao hoặc là vừa mới tấn chức ba sao, sau khi cảm nhận được khí tức linh lực mênh mông như thế, tám chín phần mười đều chọn đường vòng mà đi.

Bởi vì bọn hắn tự biết mình, biết chỉ bằng vào thực lực của bản thân, vô luận thế nào cũng không thể gây ra thiên địa linh lực biến đổi khổng lồ như thế. Cho nên vô luận thiên địa linh lực hỗn loạn vì lý do gì, thì cũng không phải chuyện bọn hắn có thể xen lẫn vào.

Nhưng đám linh giả bốn sao trở lên lại bất đồng.

Đám linh giả này đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử trong chiến trường, sớm rèn luyện được ý chí bất khuất kiên cường và ánh mắt sắc bén.

Cho nên, bọn hắn có thể từ trong linh lực dạo động mà nhìn thấy uy hiếp mãnh liệt và đủ loại kỳ ngộ ẩn chứa bên trong.

Khiến cho linh lực dao động tới mức này, thì một là bảo vật xuất thế, hai là có người luyện chế thần binh, ba là có hai vị linh giả đang tiến hành chiến đấu sinh tử.

Nhưng vô luận là trường hợp nào, thì bọn hắn cũng có cơ hội kiếm được lời lớn.

Cho nên, linh giả bốn, năm sao trở lên hầu hết đều lén lút mò tới. Đương nhiên, những kẻ đặc biệt tỉnh táo, hoặc là cẩn thận cũng không thiếu. Bọn hắn chẳng những không tới gần mà ngược lại còn chạy trốn nhanh hơn, xa hớn cả đám linh giả ba sao.

Bất quá, vận khí lần này của Trịnh Hạo Thiên cũng không tệ chút nào. Ngay khi hắn vừa mới bắt đầu luyện chế, đồng thời khiến cho lốc xoáy trên đỉnh đầu khuếch trương ra không che giấu chút nào, ở gần đó đã có hai vị linh giả năm sao từ hai phương hướng bất đồng lèn lút mò tới.

Khi bọn hắn gần, nhìn thế giới bị một vầng quang mang bạch nhũ sắc bao phủ, đều không nhịn được mà khiếp sợ, chấn kinh. Chỉ là, bên trong rung động, bọn hắn cũng không kiềm chế được lòng tham lam dâng lên.

Bọn hắn đã nhìn ra, đây là do có ngươi luyện chế Đại quang minh phù triện gây ra.

Trên người phù đạo đại sư tuy có rất nhiều phù triện, đồng thời được người khác cực kỳ tôn kính. Nhưng thực lực chiến đấu của bọn hắn lại bình thường vô cùng, thậm chí còn bị xếp bét trong tất cả những cường giả đồng cấp.

Hai vị linh giả dị tộc năm sao này trong nháy mắt đã tính toán xong, đồng thời thầm hạ quyết định.

Bọn hắn phải bắt vị phù đạo đại sư này về, bắt hắn luyện chế Đại quang minh phù triện cho gia tộc môn phái của mình.

"Oanh...."

Từ bên trong nhũ bạch sắc quang mang đột nhiên truyền ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trịnh Hạo Thiên chậm rãi thu hồi linh bút, mặc cho lốc xoáy linh lực trên bầu trời điên cuồng trút linh lực xuống, đổ vào bên trong phù triện.

Đại quang minh Thiên Luân phù triện, hơn nữa còn là loại biến dị, cứ như vậy được hắn một lần nữa luyện chế thành công.

Đúng như hắn dự đoán từ trước, trong thời điểm cuối cùng khi tấm phù triện này sắp hoàn thành, phượng hoàng tàn phách trong đan điền lập tức phun ra một tia niết bàn chi hỏa, thoáng lướt phù triện.

Phượng hoàng chi hỏa cùng lực lượng phù triện đã xảy ra quá trình dung hợp vi diệu nào đó, không chỉ khiến uy lực của phượng hoàng chi hỏa tăng lên một chút, mà còn khiến tấm phù triện này biến thành phù triện biến dị.

Đây chính là một phù triện siêu cấp cường đại, có thể dễ dàng giết chết một vị linh giả năm sao có hai kiện ngụy pháp khí trong tay.

Trịnh Hạo Thiên thật cẩn thận thu lại Đại quang minh Thiên Luân phù triện, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh.

Không có Mộng Yểm cảnh giới và chỉ dẫn, ngay cả hắn hắn cũng không thể xác định, lần luyện chế phù triện này có hấp dẫn linh giả dị tộc tới hay không.

Một cỗ ý niệm truyền vào trong đầu hắn, Trịnh Hạo Thiên mỉm cười

Huyết Quang kích linh thể trốn trong hư không thủ vệ đã truyền đạt tới những điều mà hắn muốn biết.

Chỉ là, khiến hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, trong hai vị linh giả năm sao này, không ngờ lại có một vị cường giả nhân tộc.

Trong Đại Linh giới, nếu muốn đề cao cấp bậc, thì nhất định phải không ngừng giết chóc, cướp đoạt ấn ký ngôi sao trên người linh giả dị tộc. Nhưng ấn ký ngôi sao của bổn tộc lại chẳng có tác dụng gì, cho dù có giết sạch toàn bộ đồng tộc của mình, thì ấn ký ngôi sao trên mu bàn tay của mình cũng không thể tăng lên được.

"Hừ, nếu các hạ đã tới đây thì cũng đừng giấu đầu hở đuôi nữa. Đi ra cho ta." Trịnh Hạo Thiên hướng về một phía mà hô lớn.

"Khặc khặc, không thể nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện ra nhanh như vậy. Không tệ, giác quan mẫn tuệ, chẳng trách lại có thể dễ dàng luyện chế ra phù triện cấp bậc linh giả."

Một đạo hắc ảnh chợt thoáng hiện ra. Đây là một vị linh giả yêu tộc, có thân hình rất cường tráng, cao lớn gần hai trượng. Ở trên cái đầu hổ không ngờ còn mọc ra một chiếc sừng nhọn hoắt.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn đối phương một cái, nói: "Ngươi ẩn nấp ở đây, là muốn mưu đoạt phù triện tại hạ vừa luyện chế ư?"

Tên linh giả hổ tộc kia lắc đầu liên tục, ánh mắt liếc qua mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên một cái. Sau khi nhìn thấy ấn ký bốn ngôi sao chớp động không ngừng, hắn lập tức mặt mày hớn hở nói: "Các hạ sai rồi, bổn tọa là Hổ Khám Cự - trưởng lão Độc Giác Hắc Hổ tộc, muốn mời các hạ tới tệ tộc làm khách."

"Làm khách?" Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn ra, tiếp đó bật cười hỏi: "Không biết phải làm khách trong bao lâu?"

Hổ Khám Cự nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là càng lâu càng tốt."

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Có phải khi tại hạ làm khách, phải dốc sức luyện chế Đại quang minh phù triện, cung cấp cho quý tộc?"

Hổ Khám Cự cười ha ha, nói: "Nếu các hạ làm như vậy, thì tại hạ tuyệt sẽ không phản đối. Hơn nữa tại hạ còn cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không để các hạ chịu thiệt."

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên léo lên một tia hàn ý khinh thường và lạnh lẽo.

Tuy miệng Hổ Khám Cự nói rất êm tai, nhưng nếu Trịnh Hạo Thiên thật sự tới Độc Giác Hắc Hổ tộc, thì ngay cả sinh tử cũng bị đối phương nắm trong tay, còn có thể mở miệng mặc cả gì nữa?

Khóe miệng hắn thoáng nhếch lên, nói: "Cũng được, chỉ cần các hạ cho ta mượn một vật, thì tại hạ sẽ đi theo ngươi một chuyến."

Hổ Khám Cự mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Ngươi muốn cái gì?"

Trịnh Hạo Thiên như cười như không nói: "Tại hạ muốn mượn cái đầu trên cổ ngươi dùng một chút."

Hắn vung tay lên, ống tròn đã sớm chuẩn bị từ trước đã bay vụt lên cao....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.