Mùa hè, bầu trời sáng sủa không chút gợn mây.
Trong đại sảnh, tất cả các cửa sổ mở rộng, khiến cho ánh dương quang mặc sức chiếu vào. Mấy vị tráng hán mặc y phục võ sinh thoải mái cao giọng nói cười.
Trịnh Hạo Thiên nghiêng tai lắng nghe, lập tức hiểu rằng bọn họ đang bàn luận về những vấn đề thuộc về võ học. Nếu là lúc bình thường, Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ chăm chú lắng nghe, nhưng nhưng lúc này tâm tình của hắn có phần kích động, không có tâm tư chú ý lắng nghe.
Tựa hồ là bởi vì thấy có người tiến đến, những người kia chấm dứt việc đàm luận, dùng ánh mắt xoi mói dò xét bọn họ.
Một người trong đó bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt của hắn vàng vọt, vầng trán cao, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí. Lúc này, trên mặt hắn hiện lên một tia vui mừng rất hiếm thấy, kêu lớn: "Dư Kiến Thăng, là ngươi sao..."
Dư Kiến Thăng hơi giật mình, cẩn thận nhìn vài lần, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng khi gặp được người bạn đã xa cách từ lâu, nói: "Nhạc Mãnh".
Hai người bước nhanh tới, bốn bàn tay thô ráp siết chặt lấy nhau.
"Kiến Thăng, chúng ta xa cách cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại".
Dư Kiến Thăng cảm khái nói: "Đúng vậy, hơn mười năm rồi, ngươi chu du thiên hạ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã trở lại".
Nhạc Mãnh liên tục gật đầu, nói: "Những năm nay ta rời khỏi phạm vi Hùng Lang sơn, đi phiêu bạt khắp các thành thị khác, cuối cùng cũng đã cảm thấy mỏi mệt. Tháng trước vừa mới trở về, hôm nay gia nhập võ quán làm một giáo đầu truyền công, coi như là có chén cơm ăn".
Hai mắt Dư Kiến Thăng sáng lên, giáo đầu truyền công của võ quán không phải là ai cũng có thể đảm đương, không chỉ có tu vi ít nhất là đạt tới liệp sư trung giai, mà còn phải có một sở trường đặc biệt khiến cho người ta tin phục.
Ánh mắt dừng lại ở của Nhạc Mãnh ánh mắt dừng lại ở trên thân ba người Trịnh Hạo Thiên, hắn cười hỏi: "Bọn họ đều là đệ tử được ngươi chỉ dạy ư? Ồ, một thân tu vi cũng không tồi... A, chân khí của bọn chúng đều đạt tới liệt sư rồi?"
Sắc mặt của ba người Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, trong tất cả những người bọn họ đã gặp, Nhạc Mãnh là người đầu tiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra nông sâu của bọn họ.
Dư Kiến Thăng đắc ý cười, nói: "Nhạc Mãnh, bọn họ đều là thế hệ con cháu của tiểu đệ cùng Bảo Hoa, lần này đến võ quán là để tiến hành chứng nhận liệp sư".
Nhạc Mãnh tấm tắc khen: "Ngươi dạy đệ tử thật giỏi! Ba đồ đệ là liệp sư, hắc hắc, thật là khó tưởng tượng nổi".
"Các ngươi tới đây ra mắt Nhạc thúc thúc. Đây là huynh đệ tốt mà Lâm thúc của các ngươi và ta quen biết năm xưa trong thời gian học tập ở võ quán. Thiên phú của hắn so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều". Dư Kiến Thăng vẫy tay một cái, sau khi giới thiệu thì quay đầu hỏi: "Nghe nói mười năm trước ngươi đã trở thành liệp sư trung giai rồi, giờ đây tu vi thế nào rồi?"
Nhạc Mãnh mỉm cười, nói: "May mắn lại tiến giai rồi".
Dư Kiến Thăng than thở không thôi, cất lời: "Trong chúng ta thì ngươi có thiên phú tốt nhất, chỉ cần cố gắng hơn một chút, thì hẳn là ngươi có khả năng trùng kích vào cảnh giới liệp vương".
Nhạc Mãnh cười khổ một tiếng, chậm rãi bật ra một chữ: "Khó".
Liệp sư cùng liệp vương tuy chỉ chênh lệch một tý chút, nhưng về thực lực lại cách nhau một trời một vực. Nếu như nói mười người luyện ra chân khí đạt tới liệp thủ cao cấp thì có thể có một người tiến giai liệp sư, nhưng cho dù hơn một ngàn liệp sư cũng chưa chắc có đã có một người trở thành liệp vương.
Nhạc Mãnh lắc đầu, chuyển chủ đề, nói: "Ta thấy tu vi của ba vị hiền chất cũng không tệ, nhanh kiểm tra đi, sau đó huynh đệ chúng ta vui vẻ uống mấy chén".
Dư Kiến Thăng ung dung cười, nói: "Được thôi, giờ đây Bảo Hoa làm việc ở Cừu phủ, ngày mai ta gọi hắn tới, mọi người say sưa một bữa".
Nhạc Mãnh cười lớn tiến lên, đi tới chính giữa đại sảnh, nói: "Ba vị hiền chất, các ngươi cùng xuất thủ đi, chỉ cần có thể tiếp được mười chiêu của Nhạc mỗ, coi như các ngươi đã vượt qua kiểm tra rồi".
Ba người Trịnh Hạo Thiên trao đổi với nhau một ánh mắt nghi hoặc, trước khi tới đây bọn họ đã nghe nói qua, khảo hạch của liệp sư cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa hạng mục kiểm tra đầu tiên phải là chân khí ngoại phóng (phóng chân khí ra bên ngoài). Nhưng nhìn dáng vẻ của Nhạc Mãnh, thì tựa hồ chỉ cần cùng đánh nhau với hắn một trận là có thể tấn chức rồi.
Lúc này đây, ngay cả trong đôi mắt của Dư Kiến Thăng cũng toát ra một tia kinh ngạc.
Thì ra là hơn mười năm không gặp mặt, Nhạc Mãnh chẳng những tu luyện tới liệp sư cao giai, mà còn còn tu luyện thành một đôi mắt thần.
Thảo nào mà võ quán có nhiều nhân tài như thế mà vẫn muốn thuê hắn làm giáo đầu truyền công, hơn nữa đã giao phó trách nhiệm quan trọng rồi.
Nhạc Mãnh mỉm cười, vươn tay điềm đạm nói: "Các ngươi không cần kiêng dè, cứ ra tay hết sức đi, nhất thiết là không được nương tay. Nếu không các ngươi không thể vượt qua khảo hạch thì cũng chẳng thể trách Nhạc mỗ".
Ba người Trịnh Hạo Thiên mở miệng đáp ứng, thanh âm chưa dứt, bọn họ đều đồng thời đánh tới.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình dẫn đầu xuất thủ trước, hấp dẫn sự chú ý của Nhạc Mãnh, mà Trịnh Hạo Thiên ẩn ở phía sau hai người bọn họ đột ngột ra tay đánh tới, đó mới là đòn sát thủ chân chính.
Nếu như Nhạc Mãnh là một liệp sư trung giai, đương nhiên bọn họ sẽ không dùng thủ đoạn này. Nhưng mà đối mặt với một liệp sư cao giai, vô luận bọn họ làm như thế nào cũng không tính là quá đáng.
Chỉ cần nghĩ tới Tiết Quý Lệ ở trong cạm bẫy thi triển ra kiếm thuật cường đại với khí thế thôn phệ sơn hà, cũng đủ để cho bọn Trịnh Hạo Thiên vứt bỏ mọi cố kỵ rồi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, cả người nhảy lên cao, ở giữa không trung trở mình lộn một vòng sau đó mới hạ xuống đứng vững.
Chân khí trong cơ thể hắn bốc lên cuồn cuộn, trên mặt bắt đầu chuyển thành màu ửng đỏ.
Lúc cùng Tiết Quý Lệ giao thủ, tuy lang nha bổng của hắn bị đánh rơi xuống đất, nhưng lúc đó dù sao cũng là thông qua một thanh binh khí, không thể cảm nhận được thật sự chân khí của liệp sư cao giai đạt tới mức độ nào.
Cho đến lúc này, khi hắn cùng Nhạc Mãnh cứng đối cứng lần thứ nhất, mới chân chính cảm nhận được chân khí cuồn cuộn như biển, vững chãi như núi từ song thủ của đối phương. So sánh với liệp sư cao giai, chút tu vi của hắn căn bản là không đáng để vào mắt.
Nhưng mà, hắn lại không biết, trong lòng Nhạc Mãnh lúc này cũng rung động không hề kém hắn.
Sau khi đối quyền cùng Trịnh Hạo Thiên, Nhạc Mãnh cũng không thể đứng vững, thoáng lui về phía sau một bước. Chân khí mạnh mẽ từ nắm tay Trịnh Hạo Thiên truyền tới nằm ngoài dự liệu của hắn. Đây căn bản không phải là của một liệp sư vừa tấn cấp. Sự mãnh liệt của chân khí có thể so sánh với liệp sư trung giai rồi.
Hơn nữa, theo cỗ chân khí này truyền tới, còn có một lực lượng khác càng thêm cường đại. Đó chính là lực lượng của nắm tay, là lực lượng kích phát từ thân thể của Trịnh Hạo Thiên, lực lượng này rất mạnh mẽ, không hề dưới lực lượng đến từ chân khí.
Chính vì lực lượng ngoài ý muốn này, mới khiến cho Nhạc Mãnh không thể trụ vững mà lui về phía sau một bước.
Ánh mắt của Nhạc Mãnh dần dần trở nên ngưng trọng hơn, lần đầu tiên hắn nghiêm túc chăm chú quan sát thiếu niên có bề ngoài không quá thu hút này.
Trong đại sảnh truyền đến những âm thanh khe khẽ.
Người trong này, tất cả đều là liệp sư của võ quán, thời gian Nhạc Mãnh tới đây tuy không dài, nhưng mà thân phận liệp sư cao giai đủ để cho hắn trở thành trung tâm của mọi người.
Nhìn thấy Nhạc Mãnh bị ba thiếu niên tiếp nhận khảo hạch giáp công mà lùi đi một bước, những người này đều có chút kinh ngạc.
Một liệp sư cao giai, với thực lực cường đại như vậy, đừng nói là liệp sư sơ giai, cho dù là ba liệp sư trung giai, sợ rằng cũng khó có thể dưới tình huống mặt đối mặt mà làm được điều này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại sảnh dần trở nên quỷ dị.
Chẳng lẽ Nhạc Mãnh gặp được lão bằng hữu, cho nên cố ý nhường hay sao?
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình hét lớn một tiếng, hai chân bọn họ vừa dừng lại, lại lần nữa ra quyền.
Nhưng mà lúc này đây Trịnh Hạo Thiên xuất phát sau mà lại đến trước, hai chân hắn điểm một cái, thân thể nhanh như tia chớp lao từ trên xuống. Lúc này, hắn đem tốc độ của thân thể phát huy tới cực hạn.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã tới trước người Nhạc Mãnh, một quyền đánh về phía cánh mũi của ông ta.
Nhạc Mãnh vươn bàn tay lớn chụp về phía quyền đầu của Trịnh Hạo Thiên. Nhưng mà, khi bàn tay của hắn sắp bắt được, thân thể của Trịnh Hạo Thiên đột ngột xoay đi, giống như con cá chạch lẻn ra sau người Nhạc Mãnh.
Xoay người nửa vòng, lại đánh ra một quyền nữa, như thiểm điện đánh tới bả vai của Nhạc Mãnh. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Bốp..." Mấy âm thanh nho nhỏ đồng thời vang lên.
Hai nắm tay của Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình không hề bị cản trở đánh lên người Nhạc Mãnh, nhưng sắc mặt của bọn họ đột nhiên biến đổi, từ trên người đối phương tuôn ra một cỗ chân khí hùng hậu.
Cỗ chân khí này cường liệt mà cương mãnh, căn bản là hai tiểu tử vừa đạt tới cảnh giới liệp sư như bọn họ không thể chống đỡ.
Cũng may Nhạc Mãnh cũng không có chủ tâm đả thương người, chân khí vừa tiếp xúc lập tức thu lại, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình nhanh chóng lui về phía sau, bọn họ thở phì phò, trong đôi mắt lộ vẻ kinh hãi
Liệp sư cao giai, quả là bọn họ chưa thể với tới. Cho dù là hắn đứng yên một chỗ tùy tiện để bọn họ quyền cước đấm đá, kết quả cuối cùng kẻ không may mắn hẳn là bọn họ.
Sau đó, trước mắt bọn họ hoa lên, Trịnh Hạo Thiên đã hóa thành một đạo khói đen, lượn quanh Nhạc Mãnh, từ thân thể của hai người phát ra những âm thanh lốp bốp như pháo, thật là tưng bừng.
Hai người nhìn nhau, đang muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng mà bờ vai đột nhiên cảm thấy nặng nề, sau đó bên tai truyền tới một âm thanh trầm ổn mà tràn đầy uy nghiêm: "Các ngươi đã vượt qua kiểm tra, không cần thử nữa".