Chiến Thiên

Chương 83: Một năm sau




Những sợi dây leo muôn hình vạn trạng quấn lấy nhau kết thành tầng tầng lớp lớp như những màng tơ nhện màu xanh lục, lúc thì uốn lượn vào nhau, lúc thì đung đưa, lúc thì buông thõng xuống, như những nốt nhạc uyển chuyển hay những vần thơ họa không lời. Mà trong rừng cây cối thẳng tắp, cao và thẳng, đứng ở trên sườn núi, những cành cây chằng chịt, thật giống như là những sợi lụa trong tay cô gái dệt vải, mà cây cối trên vách núi càng làm cho người ta tán than không thôi, một mảnh 'thanh phong sơn nguyệt', tựa như bản nhạc giao hưởng của thiên nhiên.

Bỗng nhiên, một đạo hắc ảnh đột ngột xuất hiện trong khung cảnh xinh đẹp này, thân hình của hắn lắc lư, như quỷ mị không ngừng xuyên qua xuyên lại trong rừng cây. Hướng về một cây đại thụ.

Trong này, một đầu báo vằn trưởng thành lẳng lặng nằm bò trên chạc cây, đôi mắt màu lục của nó nhìn chằm chằm dưới mặt đất.

Tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, bộ lông trên cơ thể báo vằn đột nhiên dựng ngược lên, cả người lúc này co lại.

Nó rống lên một tiếng, bốn chân dùng lực, hướng về phía bóng đen mà phóng tới.

Nhưng mà, bóng đen ở trong không trung đột nhiên tăng tốc độ, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Bóng đen cùng báo vằn trong nháy mắt xẹt qua nhau, trong hư không lóe lên một màn mưa máu giống như thác nước.

Trịnh Hạo Thiên điểm nhẹ một chân lên gốc đại thụ, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Cho tới lúc này, con đầu con báo vằn bị cắt rời khỏi cổ vừa vặn rơi xuống mặt đất.

Quay người lại, Trịnh Hạo Thiên vững vàng bước tới bên thi thể của báo vằn, hắn nhìn về phía con báo, trong ánh mắt không có một tia kích động hay là áy náy, chỉ tràn ngập sự lạnh lùng.

Trong rừng, kẻ mạnh là vua, phải thích nghi để sinh tồn. Hắn đã dần dần thích nghi với cách sinh tồn này.

Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn lộ ra nụ cười trào phúng. Quả nhiên, sau khi giết người, tâm địa sẽ trở nên lãnh khốc vô tình.

Ngay cả đồng loại của mình hắn cũng đã từng giết rồi, giờ đây giết một vài loài khác, đương nhiên sẽ càng thêm lạnh lùng.

Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập khắp không gian, điều này ở trong rừng là một việc khá là nguy hiểm. Chỉ trong giây lát, bốn phía truyền tới những âm thanh nho nhỏ.

Một vài gia hỏa không có ý tốt như đã hẹn trước mà cùng tiến về phía này. Trong đôi mắt lóe lên tinh quang, hắn ngẩng đầu, sau đó thét một tiếng dài.

Tiếng thét này giống như long ngâm hổ gầm, mang theo sát khí không gì sánh nổi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Trong rừng đột nhiên trong nháy mắt tĩnh lặng lại. Sau đó, hào khí của những mãnh thú không biết thân biết phận đột nhiên rút đi như nước thủy triều, hoàn toàn biến mất.

Hai lỗ tai rung rinh mấy cái, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra nụ cười hài lòng.

Tất cả dã thú ngông cuống muốn tiến tới, giờ phút này bị hắn dọa chi khiếp vía rồi, trong số này cũng không thiếu hùng cùng lang, những bá chủ của Hùng Lang sơn.

Đương nhiên, hùng và lang xuất hiện trong số này cũng không phải là Cuồng Bạo Hùng vương hoặc là Bạch Nhãn Lang vương, nếu không Trịnh Hạo Thiên cũng không dám không kiêng nể gì như thế mà điên cuồng thét lên như thế.

Cổ tay lật một cái đã xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén.

Trịnh Hạo Thiên đâm một đao vào bụng báo vằn, đã mổ phanh cái bụng của nó ra.

Thuần thục cắt túi mật của báo ra, hắn dùng nước trong bình rửa ráy sạch sẽ, sau đó cứ như vậy trực tiếp ném vào miệng.

Hàm răng nhai mạnh, một mùi vị đắng chát nhanh chóng tràn ngập khoang miệng. Lúc này, đầu lưỡi của hẳn chỉ cảm nhận được duy nhất một hương vị.

Đắng....

Thật là đắng quá đi mất!

Khó khắn nuốt cả túi mật vào bụng, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, chân khí trong cơ thể nhanh chóng sôi trào. Một luống chân khí từ đan điền sinh ra một cách thần kỳ, mật báo lúc này nhanh chóng hóa thành chân khí cường đại, không ngừng bổ sung vào trong kinh mạch của hắn, sau đó lại chảy ngược về đan điền.

Một phút đồng hồ sau, tất cả mật đã bị tiêu hóa gần như không còn, chân khí của hắn lại được đề cao thêm một chút.

Nhưng mà, lúc này trên mặt của Trịnh Hạo Thiên không hiện lên một chút vui mừng nào, ngược lại hắn chau mày, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

Còn thiếu một ít....

Chân khí của hắn tuy có đề cao một chút, nhưng vẫn còn một chút nữa mới có thể đột phá cực hạn của liệp sư sơ giai.

Lúc này, cách thời điểm Trịnh Hạo Thiên đánh chết Tiết Quý Lệ là một năm.

Trong một năm này. Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đã nuốt Tường Vân đan ở trong nhà bế quan khổ tu. Trịnh Hạo Thiên cảm thấy nhàm chán, đành phải một mình xuất sơn săn bắn.

Một năm, hàng trăm dã thú trong núi bị giết chết.

Trong khu vực này, hắn với thân phận là nhân loại đã xưng vương xưng bá, cho dù hùng hay lang gặp phải, cũng phải đi theo đường vòng mà tránh mặt.

Ở trong núi rừng, thịt sói, thịt báo cùng thịt gấu là thực phẩm mỗi ngày của hắn. Chẳng những thế, dưới sự kích kích của mật gấu cùng mật báo, chân khí ba tháng trước đã có cảm giác tràn đầy.

Dựa theo lời giải thích của Dư Kiến Thăng, thì đó là dấu hiệu hắn sắp đột phá liệp sư sơ giai, tấn cấp liệp sư trung giai.

Nhưng mà, dấu hiệu này đã xuất hiện ba tháng, nhưng vô luận hắn nuốt bao nhiêu túi mật để tăng cường chân khí, cũng không thể vượt qua được một bước này.

Nhưng mà hắn tổn hao tâm sức cũng không hề uổng phí, hắn mơ hồ có thể cảm ngộ được cái gì đó.

Bản thân mình hẳn là khuyết thiếu cơ hội nào đó, nếu như gặp được cơ duyên, có lẽ có thể sải bước vượt qua cửa ải này.

Vươn tay nhấc con báo vằn trưởng thành lên như nhấc một con mèo nhỏ.

Hắn đi tới bên dòng suối nhỏ, ngông nghênh lột da rút gân của béo vằn, nhen lửa rồi bắt đầu nấu nướng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hương khí nồng đậm tán ra bốn phía, nhưng kỳ lạ chính là, ngoại trừ một vài động vật ăn cỏ nhàn nhã tới đây uống nước, vậy mà lại không có một động vật ăn thịt nào dám tới gần nơi này.

Dã thú trong núi mạnh mẽ hơn gia súc nhiều, tuy chúng không có trí tuệ, nhưng lại có bản năng, hẳn là do Trịnh Hạo Thiên trong một năm ngắn ngủi đánh chết quá nhiều dã thú to lớn, sát khí sắc bén được tích lại trên cơ thể khiến cho đại đa số sinh vật nhượng bộ lui binh.

Hắn cắn từng miếng thịt báo lớn, cảm thụ những tia nhiệt khí tràn ngập trong mọi ngóc ngách của cơ thể.

Loại cảm giác này khá là thoải mái, khiến cho người ta cứ muốn hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Nhưng mà, từ miệng của Trịnh Hạo Thiên lại phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Trong một năm nay lực lượng , tốc độ, sự chịu đựng, còn cả thính lực của hắn đã đề cao hơn rất nhiều. Nhưng đáng tiếc chính là, giờ đây dường như đã đạt tới một cái cực hạn, tốc độ tăng trưởng khá chậm làm cho người ta buồn bực vô cùng.

Cho dù là thịt báo, thì tốc độ đề thăng cũng trở nên chậm chạp rất khó cảm nhận rồi.

Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, có lẽ là nên thử đổi khẩu vị, tìm một loại thịt khác.

Sau khi ăn uống no nê, Trịnh Hạo Thiên đứng dậy, phủi phủi cái mông, mang theo da báo , xương cốt và những vật đáng giá, nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn rời đi một canh giờ, mới có mãnh thú lần lượt xuất hiện, ăn sạch những gì còn sót lại của con báo vằn, không lưu lại một chút gì....

.............

Rời khỏi rừng cây, ánh dương quang lập tức phủ xuống.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, ánh nắng dường như đã đỡ chói chang hơn rồi.

Chỉ chốc lát, hắn mang theo một cái túi da lớn trở về nhà.

Vừa về tới cửa, lỗ tai đã nghe thấy hai âm thanh rất quen thuộc. Hắn mừng rỡ, đẩy cửa vào, kêu lên: "Lâm Đình, ngươi thành công rồi ư?"

Tiếng cười sảng khóa lập tức truyền tới, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình sóng vai từ trong phòng bước ra.

Lúc này, trên thân thể hai người bọn họ đều phóng thích ra một tia khí tức kỳ lạ. Đặc biệt là Lâm Đình, trong đôi mắt của hắn lập lòe tinh mang.

"Ta thành công rồi". Lâm Đình gật mạnh đầu, ngạo nghễ nói.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười to, ném cái bao trong tay xuống, dang hai tay nhào tới.

Ba huynh đệ lấy nhau, sau đó vui đùa náo loạn cả lên.

Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Thành Liêm ở trong phòng lắc đầu mỉm cười, tựa hồ đối với hành động trẻ con của họ rất bất mãn. Nhưng trên thực tế, trong mắt bọn họ lại lộ ra những tia thương yêu, độ lượng.

"Tốt lắm". Dư Kiến Thăng nhẹ nhàng vung tay một cái, nói: "Hạo Thiên, cháu đã trở lại, vậy thì ngày mai cả ba ngươi theo ta vào trong thành đi".

Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn thuận miệng 'vâng' một tiếng, sau đó dùng ánh mát hồ nghi liếc về phía hai bằng hữu.

Lâm Đình mỉm cười, nói: "Dư thúc đã nói rằng, chỉ cần ta cũng có thể tấn chức liệp sư, thì mang ba chúng ta vào thành gia nhập võ quán, chính thức học võ kỹ".

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên tỏa sáng, trống ngực đập 'ầm ầm'.

Sau khi dùng Tường Vân đan, sau nửa năm Dư Uy Hoa thuận lợi tấn chức liệp sư sơ giai, mà Lâm Đình phải suốt thời gian một năm mới đạt được tâm nguyện.

Dưới Hùng Lang sơn, chỉ cần có thể phóng được chân khí ra ngoài, thì có thể bái nhập võ quán Biền Tây thành, ở trong đó chỉ cần trả một cái giá rất nhỏ là có thể học được nhiều võ kỹ rất cường đại.

Dư Uy Hoa cùng Trịnh Hạo Thiên tuy đã sớm trở thành liệp sư, tuy thủy chung chưa từng nói đến, nhưng Lâm Đình sao mà không biết trong lòng họ nghĩ gì.

Nhưng mà, với giao tình của ba người bọn họ, những lời khách khí là không cần thiết.

Cũng may sau nửa năm, Lâm Đình cuối cùng cũng thuận lợi đột phá cực hạn, chân khí tăng đề thăng tới mức có thể phóng ra ngoài đả thương địch thủ, chính là cảnh giới liệp sưm, không tới mức bỏ lại ở phía sau.

"Dư thúc, giờ cháu có thể tới võ quán rồi?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.

Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu, nói: "Cháu đã mười bốn tuổi, ở tuổi này tấn chức liệp sư, tuy cũng có thể nói là thiên tài khó gặp, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho người ta kinh sợ, cho nên cháu có thể đi".

Trên mặt của Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Vì ngày này, hắn đã chờ đợi hơn hai năm, từ ngày mai trở đi, hắn có thể chính thức thể hiện thân phận liệp sư rồi.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Lâm Đình, có tính toán gì không?"

Ba huynh đệ trao đổi với nhau một cái ánh mắt mà chỉ có ba người bọn họ mới hiểu nổi.

Lâm Đình mỉm cười, nói: "Ta đã đáp ứng rồi, phải trở nên nổi bật, phải cho nàng nở mày nở mặt xuất giá. Giờ đây ta đã có tư cách này rồi".

"Nhưng, lão gia hỏa kia?" Dư Uy Hoa lo lắng hỏi.

Lâm Đình nắm chặt hai năm tay, hắn lạnh lùng nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng, cuối cùng một ngày, ta sẽ mạnh hơn hắn".

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa đồng thời gật đầu, ánh mắt của bọn họ kiên định. Sẽ có một ngày, bọn họ đạt tới liệp sư trung giai, hơn nữa có thể đoán được chính là: ngày đó tuyệt đối cũng sẽ khôn quá lâu....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.