Chiến Thiên

Chương 78: Tin tức xấu




Rừng rậm dày đặc, bên cạnh một cái đầm xanh biếc.

Ba thiếu niên vô thanh vô tức ẩn núp tại đây, khí tức trên người bọn họ gần như không có.

Bao đạo ánh mắt đầy chăm chú nhìn về phía xa.

Ở nơi nào đó.... một con Vân Báo đang nằm trên nhánh cây to lớn, thân thể như rắn ôm chặt thân cây, đặc biệt chân trước to lớn đang bày ra tư thế như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.

Rút cuộc, một đám hươu chậm rãi đi qua hàng cây, chúng nó cẩn thận nhìn bốn phía, nhưng không ngờ rằng trên đầu chúng mới là nơi tiềm ẩn nguy cơ.

Bỗng nhiên, trên cây Vân Báo đã động, nó hung hăng nhảy xuống, răng nanh sắc bén mở ra, nhắm thắng đến cổ con mồi đã ngắm trước đó.

Đàn hươu xung quanh kinh hãi, chúng nó tung vó chạy loạn ra bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc, đã biến mất chẳng còn tung tích.

Vân Báo cũng chẳng đuổi theo, bởi vì nó đã ngắm con mồi của mình.

Vừa rồi một con hươu mới lớn bị Vân Báo cắn trúng, hiện tại đang nằm trên đất cơ quắp vài cái, cuối cùng không nhúc nhích nữa.

Vân Báo hài lòng kéo xác con hươu nhỏ tựa hộ muốn về ổ.

Nhưng mà ngay lúc này, ba đạo mũi tên như sao băng bắn tới nơi này.

Khí thế ba tiễn mạnh mẽ, nhanh như điện, Vân Báo thậm chí còn chưa kịp xuất hiện ý niệm né tránh, cũng đã bị ngã gục.

Hai mắt cùng với mồm nó bị trúng tiễn, ba tiễn này không ngờ chuẩn xác bắn vào hai mắt cùng vái mồm đang mở ra của nó, cho dù Vân Báo sức sống mạnh mẽ, cũng khó tránh mất mạng tại chỗ.

Ba thiếu niên đông thời thu lại cung, từ xa chạy tới.

Dư Uy Hoa đá vào thân con báo một cái, nói: "Hạo Thiên, hôm nay thu hoạch không tồi, không ngờ bắt được một đầu báo."

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu cười khổ nói: "Ta cần chủ yếu là thịt gấu, nếu không thịt sói cũng được, nhưng con báo này..... coi như có còn hơn không a."

Dư Uy Hoa lắc đầu, ba người dùng cành cây làm một cái cáng, cho cả đầu Vân Báo cùng hươu con lên, sau đó đi ra khỏi cánh rừng.

Từ lần trở về từ Ngọc Đại Quan thoáng cái đã ba tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ đều lo lắng chờ đợi ứng phó, nhưng khiến họ vui mừng là căn bản không có chuyện gì xảy ra.

Về sau, lo lắng trong lòng bọn họ cũng nhạt dần.

Tuy nói hai bao tải Ban vĩ duật đã ăn hết trong ba tháng, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không vào Ngọc Đại Quan mua đồ nữa.

Lại nói thịt gấu cùng thịt sói cũng có thể ra tằng nhiệt khí trong người hắn, tuy nói hai thứ này không có tác dụng lớn như Ban vĩ duật, hơn nữa hiệu quả ngày càng yếu, nhưng bù lại được cái... ăn ngon. T_T

Bọn họ hiện tại săn bắn khá xa thôn, nhưng đối với bọn họ chút lộ trình này không tính là gì, trong một canh giờ, bọn họ đã thuận lợi về tới Đại lâm thôn.

Mang theo một con báo một con hươu về cũng đủ khiến người trong thôn ca thán không thôi.

Trước đây người lên núi săn bắn đều kết thành một đội, nhưng ba tên này từ khi được quyền lên núi săn bắn, liền hợp thành một tiểu đội, ít người hơn hẳn vài đội trong thôn.

Thế nhưng tiểu đội này lại thu hoạch cực kì nhiều, dĩ nhiên không dưới hai mươi người thợ săn, tự nhiên khiến kẻ khác tấm tắc khen kì, đồng thời ước ao không ngớt.

Nhưng mà khiến mọi người tán thưởng nhất là, ba tên này rất hiểu chuyện, mỗi lần mang về chiến lợi phẩm, chỉ lấy thịt trên người mãnh thú, về phần da lông hay xương về bán tại chỗ , hoặc chia cho vài hộ trong thôn.

Cử chỉ cao đẹp như vậy tự nhiên khiến mọi người tán thưởng không ngớt.

Nhưng mà bọn họ lại không biết, những thứ này trong mắt ba người Trịnh Hạo Thiên đã không tính là gì.

Chuyện hai ngàn lượng bạc, tuyệt đối không phải chuyện người trong sơn lâm có thể tưởng tượng.

Về phần Dư Uy Hòa cùng Lâm Đình, bọn họ lên núi săn bắn chủ yếu là rèn luyện, muốn nhanh chóng tiến gai liệp sư.

Đặc biệt là Lâm Đình, hắn đối với chuyện tiến giai liệp sư vô cùng cứng đầu, bởi hắn đã từng hứa hẹn với một vị cô nương nào đó, khi hắn tấn chức liệp sư, nhất định phong quang đón nàng về nhà hắn.

Bọn họ vừa đặt hai con thú xuống, chợt nghe từ bên trong vang lên một tiếng cười sáng khoái: "Nhìn xem, bọn chúng về rồi kìa."

Ba người ngẩng đầy, nhìn Trịnh Thành Liêm cùng Dư Kiến Thăng cùng một trung niên hán tử tươi cười đi tới.

Đây là một vị đại hán khỏe mạnh, vai hắn rộng thân hình cao lớn, rắn chắc như bức tượng.

Lâm Đình hai mắt sáng ngời, hắn lập tức đặt mộc côn xuống đất, nói lớn: "Chú, người đã tới."

Dư Uy Hoa cùng Trịnh Hạo Thiên vội hỏi thăm: "Lâm thúc, ngài đã về."

Người này vốn xuất thân từ Đại Lâm thôn, sau lại góp sức cho Cừu gia tại Biền Tây Thành, chính là Lâm Bảo Hoa.

Hắn cùng thời với Dư Kiến Thăng, chỉ là cuối cùng chọn con đường khác. Nhưng mà cũng vì hắn có thân phận tại Cừu gia, cho nên có lợi với thôn, người trong Đại Lâm thôn cũng không trách móc quá nặng nề.

Lâm Bảo Hoa chậm tãi điểm đầu, ánh mắt đảo qua người ba bọn họ vài vòng, thỏa mãn nói: "Không sai, các người đều lớn rồi, trở thành nam tử hán rồi."

Lâm Đình tiến tới, ôm ấp Lâm Bảo Hoa, hai chú cháu họ tuy rằng ít gặp, nhưng tình cảm tương đối sâu.

Lâm Bảo Hoa xoa vai Lâm Đình cười lớn: "Hảo tiểu tử, có vài phần phong phạm của cha ngươi khi xưa."

Lâm Đình trong mắt hiện ra một tia kiêu ngạo, nhưng ngay sau đó ảm đạm xuống.

Lâm Bảo Hoa than nhẹ một tiếng, hắn biết là cháu mình nhớ cha mẹ đã mất tích, trong lòng có chút khó chịu.

Lắc đầu, Lâm Bảo Hoa cất cao giọng nói: "Các cháu tới đây đi."

Dư Uy Hoa cùng Trịnh Hạo Thiên cười hì hì chạy tới, thậm chí Dư Uy Hoa còn vươn tay: "Lâm thúc, quà của chúng cháu đâu?"

Lâm Bảo Hoa mỗi lần trở về đều chuẩn bị cho ba gia hỏa này một phần quà, từ nhỏ đến giờ không có ngoại lệ.

Dư Kiến Thăng nhướng mày muốn quát, đã thấy sắc mặt Lâm Bảo Hoa đỏ lên, nói: "Quà thì không mang, nhưng mà ta mang tới một tin tức xấu." Giọng nói hắn chợt lạnh: "Các cháu ba tháng trước đi tới Ngọc Đại Quan, cuối cùng làm chuyện gì?"

Ba người Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đại biến, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn ba vị trưởng bối trước mặt, nhất thời biết bọn họ đã rõ nguyên do trong đó.

Lâm Bảo Hoa thở dài nói: "Các ngươi thực sự lớn mật, dám to gan giết hai anh em Bành gia, hừ."

Dư Uy Hoa gân cổ nói: "Lâm thúc, hai bọn họ đều là ta giết...."

"Là ta.." Lâm Đình chặn họng hắn, trầm giọng nói: "Là ta bố trí cạm bẫy."

Trịnh Hạo Thiên vốn định mở miệng lại nghe giong nói giận dữ của Lâm Bảo Hoa vang lên: "Thối lắm, Bành Gia Long trong Ngọc Đại Quan nổi danh là sơ giai liệp sư, các người làm sao giết được hắn." Lão nhân gia hắn xoay chuyển ánh mắt rơi vào Trịnh Hạo Thiên quát: "Ta đã hỏi qua nguyên do, chuyện này thực chính là bọn họ tìm đường chết, các người các ngươi giết người ta không quản, nhưng ba tên ngu ngốc các ngươi sao không nhổ cỏ tận gốc a......"

Ba thiếu niên hai mắt nhìn nhau, lời của Lâm Bảo Hoa khiến bọn họ thất kinh.

Nguyên lai lâm thúc tức giận là vì bọn họ giết người là không nhổ cỏ tận gốc a.

Lâm Bảo Hoa than nhẹ một tiếng nói: "Bành gia Long mất năm trước tiến chức liệp sư sơ giai, sư phụ hắn là cao giai liệp sư Tiết Quý Lệ trứ danh, hôm này Bành gia đã tìm tới người này, đồng thời tìm hiểu chỗ ở của các ngươi, ít ngày nữa sẽ tới đây."

"Cao giai liệp sư?" ba người Trịnh Hạo Thiên có chút hết hồn.

Nếu như sơ giai liệp sư lại có nhiều người ủng hộ, vô luận là ai bọn họ cũng không sợ, nhưng nếu tu vi cao giai liệp sư, vật hoàn toàn khác hẳn.

"Chú, sao chú biết bọn họ sắp tới?" Lâm Đình trong lòng khẽ động, hỏi.

Lâm Bảo Hoa lãnh đạm nói: "Tối qua, quản gia Cừu phủ nói cho ta biết, đồng thời bảo ta thông tri cho các ngươi." Hắn thâm ý sâu sắc nhìn Trịnh Hạo Thiên nói: "Cừu quản gia nói, người có thể giải quyết việc này, phải không?" Nguồn truyện: Truyện FULL

Trịnh Hạo Thiên giật mình, ánh mắt hắn chuyển qua người phụ thân, sau đó chậm rãi gật đầu nói: "Chỉ cần chúng ta bố trí một cái bẫy, khiến hắn dừng lại một hơi thở, ta có thể giải quyết hắn."

Muốn giải quyết một cao giai liệp sư, trừ phi sử dụng bẫy thú tổ truyền, chỉ cần khiến người này mất khả năng hành động trong một hơi thở là có thể giết chết.

Lâm Bảo Hoa nhíu mày, nói: "Trịnh huynh, chuyện bẫy thú tổ truyền đã truyền ra ngoài sao?"

Trịnh Thành Liêm cười khổ một tiếng nói: "Hắn là không có, nhưng Cừu gia thế lực khổng lồ, ai......"

Lâm Bảo Hoa trầm ngâm cả nửa ngày, nói: "Mặc kệ là Cừu gia làm sao biết chuyện này, nhưng bọn họ đã báo tin này cho ta biết, tức là không có ý đồ xấu, chúng ta tạm thời đừng lo."

Dư Uy Hoa rút cuộc không nhịn nổi, nói: "Lâm thúc, Tiết Quý Lệ bao giờ mới tới?"

Lâm Bảo Hoa lãnh đạm nói: ''Cừu quản gia đã nói qua, vài ngày nữa sẽ tới, hắc hắc, nếu kẻ này đã muốn tới đại lâm thôn chúng ta, vật khiến hắn có đi mà không có về a."

Từ trên người hắn đột nhiên phát ra chút sát khí lăng lệ, ba người Trịnh Hạo Thiên không nhịn được phải rùng mình.

Lâm Bảo Hoa ở ngoài thành đã trải qua giết chóc nhiều, tự nhiên khí thế khác hẳn Dư Kiến Thăng.

Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng, ý của Cừu gia không phải bẫy thú tổ truyền, mà là Vạn Bảo Hiên trong Biền Tây thành.

Cao giai liệp sưu trong mắt bọn họ tự nhiên bất phàm, nhưng đối với thứ quái vật như Vạn Bảo Hiên, cũng xem như không là gì.

Nhưng mà người nói vô tình, người nghe hữu ý, vì vậy mới sinh ra hiểu lầm liên tiếp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.