Chiến Thiên

Chương 757: Hiểu lầm




"Ba...!"

Đạo quan trên đỉnh đầu Trương Tấn Thao nổ tung, hóa thành cát bụi. Đạo nhân trẻ tuổi này hiện giờ đã tóc tai bù xù, toàn thân rách nát, sinh tử không rõ.

"Đừng...." Hách Minh phát ra một tiếng hét cực kỳ hoảng sợ, phảng phất như kẻ chịu một quyền này không phải là Trương Tấn Thao mà chính là hắn vậy.

Hắn đương nhiên có thể nhìn ra lực lượng ẩn chứa trong hai quyền này. Khi Trương Tấn Thao đã mất đi hơn nửa lực lượng phòng hộ, bị trúng một quyền này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.

Vừa nghĩ tới chuyện ái tử của chưởng giáo chân nhân chết ngay trước mặt mình, trong lòng hắn lại trở nên lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào cả.

"Xoẹt xoẹt xoẹt...."

Trong hư không đột nhiên vang lên mấy tiếng không gian bị xé rách. Ba đạo thân ảnh lần lượt từ trong ba khe nứt không gian khác nhau, bay ra nhanh như chớp.

Đây là ba linh giả phục sức khác nhau. Trên người bọn họ dập dờn một cỗ dao động linh lực khiến người ta không dám khinh thường. Mà hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, chính là trên áo bào của bọn họ đều có thêu một chữ "thủ" thật lớn.

Nhân vật như vậy xuất hiện trước doanh địa nhân tộc, không cần hỏi cũng biết, bọn họ nhất định là cường giả nhân tộc chuyện thủ hộ doanh địa.

Người đứng đầu ba người này là một trung niên mặt mũi lạnh lùng. Hắn có thân hình cao lớn, trên mu bàn tay không ngờ lại có tới năm ngôi sao chớp sáng, chính là một vị linh giả năm sao cường đại. Hắn đảo mắt một vòng, khi nhìn thấy chiến thuyền gần như đã bị phá hủy, khuôn mặt không khỏi hơi động, lạnh lùng nói: "Sao lại thế này?"

Hách Minh trừng mắt, vội vàng gào lên: "La huynh, hai người bọn hắn vô cớ tập kích đệ tử bổn môn, đánh chết cả con trai độc nhất của chưởng giáo chân nhân rồi."

Trung niên họ La hít một hơi lạnh thật sâu. Hắn biết rõ lai lịch của vị đạo nhân này, càng hiểu được vị chưởng giáo chân nhân kia rốt cuộc có được lực lượng đáng sợ đến thế nào.

Tuy hắn không có bất cứ chút hảo cảm nào với Trương Tấn Thao, nhưng cũng không dám dễ dàng đắc tội với hắn.

"Tập kích vô cớ?" Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài: "Các hạ sao lại đổi trắng thay đen như thế, chẳng lẽ không sợ gặp phải ác báo sao?"

Hách Minh nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì Trịnh Hạo Thiên e rằng đã chết đến không thể chết hơn nữa rồi.

"Bất kể thế nào, người... cũng đã giết chết con trai độc nhất của chưởng giáo chí tôn. Vô luận ngươi có chạy trốn tới chân trời góc bể, thì vẫn bị bổn môn truy sát thôi." Hắn hung hăng lập thệ: "Ta nhất định sẽ bắt sống người, giải tới trước mặt chưởng giáo chân nhân, sau đó rút gân lột da, nghiền xương thành tro, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta."

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Các hạ khẩu khí thật lớn. Một khi đã vậy, không ngại thử một lần đi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sắc mặt hách Minh xanh mét, khí tức trên người cũng trở nên sôi trào.

Chỉ là, hắn cũng không dám ra tay thật.

Tuy hắn không để linh giả một sao như Trịnh Hạo Thiên vào mắt, nhưng tên hung thủ còn lại lại là linh giả bốn sao hàng thật giá thật.

Quay đầu lại, hắn nói: "La huynh, mời ngươi xuất thủ, giúp ta bắt giữ hai tên nhân tộc bại hoại này, bổn môn sau này tất có hậu tạ."

Hai hàng lông mày của trung niên họ La khẽ nhíu lại. Trong lòng hắn thầm kêu không xong, làm sao tự dưng lại bị cuốn vào vũng nước đục này chứ.

Cổ Chân giáo đương nhiên là khủng bố, nhưng nhìn hai người kia khí định thần nhàn, bộ dáng không hề để Cổ Chân giáo vào lòng, tựa hồ sau lưng bọn hắn cũng có một chỗ dựa vững chắc vậy.

Vì Cổ Chân giáo mà đắc tội một, hai tên tán tu thì không sao. Nhưng nếu vô ý cũng đắc tội với thế lực không thể trêu vào, thì thật là đen đủi rồi.

Ho khan một tiếng, hắn hơi ôm quyền, nói: "Tại hạ La Hồng Xuyên, không biết hai vị tới từ phương nào?"

Hắn hỏi rất khôn khéo, chỉ hỏi lai lịch đối phương chứ không hỏi tới tính danh.

Trịnh Hạo Thiên khe xgật đầu một cãi, nói: "Hai người tại hạ tới từ Vạn Kiếm tông Phiêu Miễu đại lục."

"Vạn Kiếm tông.." Hai mắt La Hồng Xuyên sáng ngời, nói: "Chính là Vạn Kiếm tông - Túy chân nhân uy chấn Đại Linh giới năm xưa, được xưng tụng là một kiếm tung hoành vô địch?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Hắn mặc dù cũng biết trong bản môn có một nhân vật như vậy tồn tại, hơn nữa còn là ân sư truyền nghiệp của Vân thái thượng trưởng lão, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiền bối này không ngờ lại có thành tựu kinh khủng như thế.

Nhưng phản ứng của hắn cũng cực nhanh, lập tức nở một nụ cười, nói: "Đúng là Túy chân nhân của bổn môn."

Sắc mặt Hách Minh lập tức trở nên càng lúc càng khó coi, khóe miệng mấp máy hai cái, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra lời.

La Hồng Xuyên cười ha ha, nói: "Không biết hai vị vì sao lại phát sinh xung đột với Cổ Chân giáo, có thể nói cho La mỗ biết không?"

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu. Hắn cũng không giáu diễm, càng không thêm mắm thêm muối, chỉ thành thành thật thật kể lại mọi chuyện phát sinh giữa mình và Trương Tấn Thao, cuối cùng, hắn trầm giọng nói: "Ngươi này không hỏi phải trái, đã muốn điều động thần binh trong chiến thuyền công kích huynh đệ chúng ta.

Huynh đệ chúng ta lâm nguy cho nên mới xuất thủ đánh trả, nhất thời không thu tay kịp, giết chết hắn. Thật sự là hổ thẹn rồi."

Tuy miệng hắn nói hổ thẹn, nhưng trên mặt lại không có chút áy náy nào, đôi mắt quét về phía Hách Minh lại càng mang theo sát khí lạnh lẽo như băng.

La Hồng Xuyên cười khổ, sau khi nghe ra nguyên nhan xung đột giữa bọn hắn, trong lòng hắn kỳ thật cũng tin tám chín phần mười rồi.

Thương Khung đại lục chính là một trong những đại lục quan trọng nhất, cường đại nhất của nhân tộc ở Đại Linh giới. Thực lực chỉnh thể có thể tuyệt đối có thể đứng vào ba vị trí đầu.

Mà Cổ Chân giáo lại là một trong những siêu cấp đại môn phái lớn nhất của Thương Khung đại lục.Thực lực hùng hậu, cho dù phóng mắt nhìn khắp cả nhân tộc cũng thuộc hàng cao cấp nhất.

Chưởng giáo chân nhân Cổ Chân giáo tuổi cao sắp chết, lại nhất mực yêu thương Trương Tấn Thao, thậm chí còn không tiếc hao tổn thiên tài địa bảo, mạnh mẽ đưa hắn từ một gã tu luyện giả phổ thông trở thành cường giả linh thể.

Cũng chỉ có nhân vật cường đại như vậy, đồng thời nắm trong tay tài nguyên vô hận như chưởng giáo chân nhân, mới có thể không tiếc đại giới làm được điều này.

Cho nên, Trương Tấn Thao từ trước tới giờ vẫn tự cho mình thanh cao, trừ một số người ít ỏi ra, không ai được hắn để vào mắt.

Hiện giờ, sau khi tiến vào chiến trường linh giả, cũng không ra ngoài lăn lộn giống như những người khác, mà cứ quanh quẩn trong doanh địa nhân tộc giống như một bông hoa trong lồng kính. Cho dù có ra ngoài liệp sát linh giả dị tộc cũng phải có mấy vị linh giả trong môn đi cùng, dựa vào chiến thuyền cường đại mới miễn cưỡng trở thành linh giả hai sao thôi.

Nhân vật như vậy, ở trong doanh địa nhân tộc cũng chẳng có ai để mặt tới. Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người dám lộ vẻ khinh bỉ trước mặt hắn.

Tối đa cũng chỉ hâm mộ thân thế tốt của đối phương mà thôi.

Kiêu ngạo tự phụ như vậy, ăn chơi trác táng lại không để người trong thiên hạ vào mắt, bây giờ đột nhiên gặp phải hai linh giả nhân tộc muốn vào doanh địa, cự tuyệt tra xét thần niệm, đương nhiên là khiến hắn nổi giận rồi.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên là linh giả cao cấp, hắn có lẽ còn kiêng kỵ vài phần. Nhưng nhìn một ngôi sao trên mu bàn tay của Trịnh Hạo Thiên, La Hồng Xuyên chỉ có thể lắc đầu thở dài không thôi.

"Phi...." Hách Minh đột nhiên hét lớn: "La huynh, đây chẳng qua là lời nói phiến diện một phía. Tệ sư đệ là người ôn văn tao nhã, cũng là một quân tử, làm sao có thể làm chuyện như vậy." Hắn hơi dừng lại một chút, rống lên: "Nhất định là bọn họ muốn trốn tránh trách nhiệm đổ hết khuyết điểm lên người tệ sư đệ."

La Hồng Xuyên và hai thủ hộ giả bên cạnh đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ không cho là đúng.

Trương Tấn Thao là cái dạng gì, người khác không biết nhưng bọn hắn - những người thủ hộ doanh địa lâu năm đều biết rõ lắm. Chỉ là, biết thì biết, nhưng không ai dám lắm miệng vào lúc này cả.

Cổ Chân giáo quá mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể đắc tội được.

"Ồ." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Các hạ không tin?"

"Không sai, hai người các ngươi ăn nói lung tung, ngậm máu phun người: "Hách Minh hung tợn nói: "Đừng tưởng tệ sư đệ đã chết thì ngươi có thể ăn nói bừa bãi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói."Nếu như tại hạ có thể lấy ra chứng cớ thì sao?"

Hách Minh khẽ ngây người, lập tức kêu lên: "Người bên cạnh người nhất định sẽ nói giúp cho ngươi, lời của hắn làm sao có thể làm bằng chứng."

Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, nói: "Gia huynh không làm chứng được, vậy nếu là lời của kẻ này, ngươi có tin không?"

Bàn tay hắn khẽ phát lực một cái, Trương Tấn Thao lập tức rên lên một tiếng.

"A, sư đệ, ngươi còn sống...." Hách Minh vừa kinh vừa hỉ kêu lên.

La Hồng Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hắn không ưa kẻ này, nhưng biết chắc một điều, nếu kẻ này chết nhất định sẽ gây nên sóng gió. Vì sự yên ổn của nhân tộc, hắn còn sống thì tốt hơn.

"Trương Tấn Thao, ta và ngươi xung đột ra sao, ngươi có thể nói cho mọi người biết không?" Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Ta muốn nghe lời nói thật. nếu như ngươi nói dối một câu, ta lập tức bóp nát đầu ngươi, cho người làm quỷ không đầu."

Thân thể Trương Tấn Thao khẽ run lên, trước sự áp bách của sát khí gần như thành thực chất, hắn đã không còn nửa điểm tự tin và ngạo khí nữa rồi.

"Vâng, đều là do ta không tốt, không nên nổi sát tâm với hai vị sư huynh...." Hắn vừa kể lại vừa khóc nức nở, mặc dù tình tiết hơi khác nhau một chút nhưng phần cơ bản là giống như lời Trịnh Hạo Thiên.

Ba người La Hồng Xuyên đều cười lạnh trong lòng, Cổ Chân giáo quả này mất sạch thể diện rồi.

Vị chưởng giáo chân nhân năm xưa lấy cường thế mà nổi danh, nếu biết được ái tử của mình hèn yếu thế này, không biết sẽ có suy nghĩ gì đây.

Sắc mặt Hách Minh càng lúc càng xanh mét, hắn mấy lần muốn cắt đứt lời Trương Tấn Thao, nhưng khi ánh mắt lướt tới bàn tay Trịnh Hạo Thiên, lại phải cố gắng kiềm chế ý nghĩ này xuống.

Chỉ cần ái tử của chưởng giáo chân nhân không chết, thì còn nhiều thời gian, món nợ này nhất định sẽ có cơ hội đòi lại.

Trương Tấn Thao sợ hãi kể xong, liền dùng một ánh mắt cầu xin nhìn Trịnh Hạo Thiên, không còn nửa điểm bệ vệ kiêu ngạo như bình thường nữa.

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh nói."La huynh, Hách Minh, bây giờ các ngươi nói sao?"

La Hồng xuyên thở dài một tiếng, nói: "Lần này đúng là Trương huynh không đúng. Bất quá, đây chỉ là một chút heiuẻ lầm thôi, hiện giờ hắn dã bị giáo huấn, vậy mong các ngươi hạ thủ lưu tình, tha cho hắn lần này đi."

Trịnh Hạo Thiên nhếch miệng cười, nói: "Nếu như thực lực hai huynh đệ chúng ta hơi yếu, chẳng phải đã bị hắn giết chết luôn rồi sao. Loại hiểu lầm này, hắc hắc...." Hắn bẻ bẻ cổ tay,nói: "Nếu như tại hạ cũng hiểu lầm như thế thì sao nhỉ?"

La Hồng XUyên cười khổ không thôi, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng quyết không chịu dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.