Chiến Thiên

Chương 653: Vạn kiếm hợp nhất




Quang mang thật lớn lúc này khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Thế nhưng trong thế giới bị kiếm quang bao phủ, những tia sáng này đã đến mức giới hạn không thể tiếp tục đi tới nữa, chúng nó giống như bị lực lượng nào đó bó buộc mà đột ngột dừng lại.

Vì vậy bên trong khu vực này lập tức trở nên sáng rực.

Tất cả quang mang đều do của cự kiếm trước mặt phát, một quang minh cự kiếm tỏa ra lực lượng quang minh vô tận.

Trong cự kiếm này ngưng tụ chín trăm chín mươi chín đạo quang minh chi kiếm cùng một đạo hắc ám chi kiếm.

Trịnh Hạo Thiên vừa tiến vào liền lập tức phóng ra trăm vạn kiếm quang đồng thời mặc kệ kiếm quang tổn hại cũng muốn duy trì kiếm hải chính là vì giờ khắc này.

Hắn kéo dài thời gian để ngưng tụ ra một thanh quang minh cự kiếm trước nay chưa từng có.

Say khi tấn chức thập giai, cố gắng nhiều nhất của Trịnh Hạo Thiên chính là trên phương diện ngưng kiếm thuật, mà sau khi trải qua rèn luyện trăm ngàn lần, hắn đã phát hiện một vấn đề.

Đó chính là thập giai cường giả cũng có cực hạn.

Một khi kiếm quang cô đọng tới chín trăm chín mươi chín đạo sẽ không thể gia tăng thêm được nữa.

Như một ranh giới không thể nào vượt qua.

Giống như tu luyện giả cửu giai không thể ngưng tụ ra thiên kiếm hợp nhất vậy, thập giai tu luyện giả cũng không thể cô đọng ra vạn kiếm hợp nhất.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên lại biết, đối mặt với Hàn Lũy Nguyên vừa tấn cấp linh thể, hắn phải dùng vạn kiếm hợp nhất.

Lúc này, cự kiếm trước mặt hắn liên tục lóe lên, lực lượng quang minh cùng hắc ám đã dùng phương thức khó có thể hình dung để dung hợp với nhau.

Nhưng mà, lực lượng quang minh cùng hắc ám chênh lệch quá xa, mang đến cho Trịnh Hạo Thiên áp lực khó có thể tưởng tượng.

Cơ thể hắn mơ hồ bành trướng lên, cho dù đã gia trì thánh quang hoàn phù triện cùng với kiên thể đại thành mà vẫn không cách nào thừa nhận lực lượng khổng lồ như vậy.

Yêu hóa biến thân...

Cũng chỉ có thân thể cường đại của thập giai yêu hóa biến thân mới có thể chống lại áp lực cường đại này.

Sau một khắc, hắn đã hoàn thành yêu hóa biến thân, nhưng lại chính là thể tập hợp ưu điểm cường hãn nhất của bốn loại yêu hóa biến thân.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm ứng được, nếu hắn không dốc hết thực lực dưới đáy hòm ra, như vậy đợi chờ hắn chính là kết quả bạo thể mà chết.

Chỉ là, sắc mặt hắn lại dần dần thay đổi.

Áp lực từ quang minh cự kiếm truyền tới nặng như núi, khiến hắn khó có thể nắm giữ, hơn nữa loại lực lượng này ngày càng khó kiểm soát, thậm chí còn có nguy cơ thoát khỏi khống chế.

Vạn kiếm hợp nhất, không ngờ khủng bố tới bực này.

Trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ, cho dù không dùng vạn kiếm hợp nhất bằng vào thực lực linh thể song tu của hắn đồng dạng cũng có thể đánh một trận với Hàn Lũy Nguyên vừa tiến giai linh thể.

Chỉ là, khi hắn muốn muốn buông tha lại là lúc bi ai phát hiện, uy năng của quang minh chi kiếm đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn.

Nếu không thuận lợi khống chế cự kiếm này, nó sẽ nổ tung ngay tại chỗ, loại uy năng này tuyệt đối không phải hắn có thể thừa nhận.

Lúc này hắn có thể nói là không còn đường lui.

Trong mắt hắn hiện ra một tia điên cuồng, thân thể hắn khẽ động đang muốn điều khiến chuôi kiếm chưa thành hình này nhắm vào Hàn Lũy Nguyên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy rằng cự kiếm bùng nổ chắc chắn khiến hắn thịt nát xương tan nhưng loại uy năng này cũng không phải Hàn Lũy Nguyên có thể chống đỡ.

Cho dù chết, hắn cũng muốn mang theo một người bồi táng.

Nhưng mà, ngay khi thân thể hắn vừa lao đi liền lập tức khựng lại.

Bởi vì hắn cảm ứng được, trong đan điền của hắn, phượng hoàng yêu phách vốn không thể khống chế, không thể thăm dò, không thể câu thông tại thời khắc này bỗng nhiên rục rịch muốn động.

Thân thể phủ phục của nó chậm rãi đứng thẳng lên, nó mở cánh ra, trên người tản mát ra hỏa lực khổng lồ tới cực điểm.

Không phải hỏa lực phổ thông mà là lực lượng hỏa ý chí cực kỳ cường đại.

Hỏa phượng hoàng sinh ra trong hỏa diễm, chúng trời sinh đã nắm giữ hỏa ý chí, mà lúc này phượng hoàng tàn phách sở hữu hỏa ý chí đang dùng phương thức này truyền ra ngoài, đồng thời dung nhập vào trong lòng quang minh cự kiếm đang sắp nổ tung.

Trên mặt cự kiếm lập tức bị bao phủ bởi một tầng hỏa diễm thật lớn.

Quang minh cự kiếm như một thanh kiếm bị lửa thiêu đốt, tản ra lực lượng khổng lồ căn bản không cách nào che giấu.

Cổ lực lượng này trong nháy mắt xuyên thấu kiếm hải, truyền khắp toàn bộ phong đầu, truyền khắp vạn kiếm tông...

..................

"Phá, phá, phá...."

Theo tiếng thét của Hàn Lũy Nguyên, ngụy pháp khí đỉnh cấp Nguyệt Quang phủ không ngừng phóng xuất uy năng cường đại, mỗi lần phủ quang lóe lên, lại có ít nhất trăm vạn kiếm quang mất đi.

Trăm vạn kiếm quang, đây chính là tròn trăm vạn kiếm quang cường đại, hơn nữa mỗi đạo đều là kiếm quang hạch tâm kích phát từ ngụy pháp khí.

Cho dù kiếm quang cường đại như vậy, nhưng dưới công kích của Nguyệt quang phủ lại giống như những viên ngói, lần lượt bị đập nát.

"Trịnh Hạo Thiên, mau ra tiếp một phủ của ta, không nên chui rúc như rùa đen rút đầu thế." Hàn Lũy Nguyên lớn tiếng cười lớn rồi lại bổ ra một phủ.

Thoáng một cái đã có hơn trăm vạn kiếm quang biến mất, mà miệng hắn cũng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mèo vờn chuột vô cùng tàn nhẫn.

Lúc này hắn đã thấy mình nắm chắc thắng lợi, trong lòng trái lại dần thả lỏng, thậm chí còn ước gì có thể chơi đùa ở chỗ này một hồi, bởi vì hắn tin tưởng rằng một vị linh thể cường giả hàng thật giá thật tuyệt đối không để cho Trịnh Hạo Thiên thập giai tu luyện giả cơ hội trở mình.

"Rắc..."

Trăm vạn kiếm quang lại mất đi, lực lượng cường đại như vậy khiến đông đảo cường giả các phong đang quan chiến phía xa sắc mặt đều trắng bệch. Linh thể cường giả, đây là thực lực của linh thể cường giả, cho dù Trịnh Hạo Thiên quái thai trước mặt linh thể cường giả cũng trở nên nhỏ bé.

Chỉ là, kiếm quang trên bầu trời thực sự nhiều lắm.

Mười tỷ ( trăm ức )kiếm quang tuy rằng không thể ngăn cản Nguyệt quang phủ không gì không phá, nhưng Hàn Lũy Nguyên cũng không thể trong thời gian ngắn tiêu diệt toàn bộ kiếm hải khổng lồ, không thể tìm được chân thân của Trịnh Hạo Thiên trong đó. Nhưng mà chỉ cần người tinh mắt là có thể đoán được, một khi số lượng kiếm hải nhỏ hơn một tỷ ( mười ức ) chính là lúc toàn bộ kiếm trận tan vỡ.

Mà nhìn tần suất Hàn Lũy Nguyên huy vũ Nguyệt Quang phủ, cùng với số lượng kiếm quang khổng lồ bằng mắt thường có thể thấy đang thu nhỏ lại, kết quả kia hình như cũng không quá xa xôi.

"Hạo Thiên đang làm gì?" Dư Uy Hoa song quyền nắm chặt, gầm nhẹ một tiếng.

"Hắn khẳng định có quyết định của mình, chúng ta chỉ cần quan sát là được." Lâm Đình nhẹ khoác một tay lên vai Dư Uy Hoa, hoãn thanh nói: "Tin tưởng hắn."

"Đúng, tin tưởng hắn." Cừu Hinh Dư cũng thì thầm.

Nắm tay đang nắm chặt của Dư Uy Hoa buông lỏng ra, mà sắc mặt của đám người Bạch Thảo phong cũng một lần nữa bình tĩnh xuống.

Đúng thế, Trịnh Hạo Thiên từ trước đến giờ không làm việc gì mà không nắm chắc, nếu hắn đã tự thân xuất mã, đương nhiên sẽ nắm chặt cơ hội chiến thắng, vì thế, bọn họ đều tin rằng...

Hàn Lũy Nguyên lại rống lên giận dữ, trong lòng hắn đột ngột xuất hiện cảm giác khác thường.

Chẳng hiểu vì sao hắn cảm thấy trong vô biên kiếm hải đang dâng trào một cỗ lực lượng khiến hắn sợ hãi.

Hai mắt hắn trợn tròn, đột nhiên nhìn chằm chằm vào trong kiếm hải vô biên kia, dường như, ở chỗ nào đó bên trong có một con viễn cổ cự thú đang dùng ánh mắt khóa chặt hắn, coi hắn là con mồi.

Sau đó, hắn thấy rồi.

Trước mặt hắn, vô tận kiếm hải phân liệt ra, giống như đám thần dân cung nghênh hoàng đế, dần hình thành một thông đạo thật lớn.

Mà ở tận cùng thông đạo là một cự kiếm dài đang mười trượng đang tỏa ra hào quang vô hạn.

Một loại run rẩy khó hiểu đột nhiên nảy lên trong lòng, thân thể Hàn Lũy Nguyên không tự chủ được mà cứng lại, mặc dù trong tay hắn còn có ngụy pháp khí đỉnh cấp Nguyệt Quang phủ, hơn nữa còn vừa tiến giai linh thể cảnh giới.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao sau khi nhìn thấy thanh hỏa diễm cự kiếm kia, tự đáy lòng hắn sinh ra một loại cảm giác muốn thuần phục, bởi vì hắn cảm ứng được, nếu như không tuân theo quy tắc của cự kiếm, như vậy tính mạng hắn cũng mất đi.

Thân thể run rẩy mạnh vài cái, Hàn Lũy Nguyên hét lớn: "Không, ta không phục!"

Hắn là linh thể cường giả há có thể thuần phục một tu luyện giả thập giai, tôn nghiêm của cường giả khiến hắn thoát ra khỏi sự sợ hãi kia.

Hàn Lũy Nguyên gào lớn, hắn kiệt lực đem sức mạnh còn lại đưa vào bên trong Nguyệt Quang phủ, khí phách chi linh một lần nữa hiện ra, tuy rằng con mắt cự nhân không che giấu nổi vẻ sợ hãi, nhưng vẫn hòa với cự phủ thành một thể.

Linh giả điều khiển ngụy pháp khí, thực lực hai người một lần nữa đề thăng lên một bậc.

Dưới áp bách của cự kiếm, Hàn Lũy Nguyên đã phóng xuất ra uy năng cường đại của Nguyệt quang phủ, không giữ lại chút nào.

"Lên..."

Một giọng nói thanh thúy mang theo uy áp vô tận vang lên từ cự kiếm.

Dưới hỏa diễm chói mắt, không ai có thể thấy rõ phía sau cự kiếm là cái gì, thế nhưng thanh âm băng giá uy nghiêm kia giờ khắc này vẫn vang vọng trong thiên địa.

Cự kiếm trong nháy mắt cắt đứt không gian, hầu như lay động một cái đã xuyên thấu cự ly xa xôi va chạm với cự phủ.

"Cản..."

Hàn Lũy Nguyên kiệt lực gào lên, Nguyệt Quang phủ đã được phát huy tới cực hạn mạnh mẽ lao lên nghênh đón.

Thế nhưng, Nguyệt quang phủ mang theo toàn bộ hy vọng của hắn lại phát ra tiếng rền rĩ, nó rung động trên hư không sau đó bắt đầu tan rã.

Không phải văng đi, cũng không phải vỡ ra, mà là tan rã, đúng, như băng tuyết triệt để tan rã.

"Không." Hàn Lũy Nguyên trợn tròn con mắt, hắn không thể tin được vào mắt mình.

Đỉnh cấp ngụy pháp khí không chỉ có lực lượng cường đại của mình hơn nữa bản thân nó còn là vật không thể phá hủy, thế nhưng va chạm với cự kiếm tràn ngập hỏa diễm không ngờ lại như bị nuốt trọn mà dần tan biến.

Hàn Lũy Nguyên rút cuộc cảm nhận được sợ hãi không cách nào hình dung, hắn nhẹ buông tay, thối lui như bay.

Nhưng chuôi hỏa diễm cự kiếm cũng theo sát phía sau, tốc độ của nó nhanh hơn Hàn Lũy Nguyên trăm lần, ngay khi hắn muốn lui về sau thì trong nháy mắt nó cũng tới sát bên người hắn.

Cảm nhận được lực lượng sôi trào trước mặt, sắc mặt Hàn Lũy Nguyên một mảnh tái nhợt, hắn dường như cảm nhận được tử vong bao trùm thân thể.

Chỉ là lúc này, hắn đã bất lực.

Nhưng mà, không gian phía sau hắn đột ngột nứt ra, một bàn tay phá vỡ không gian chợt kéo hắn vào, trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông cứu hắn thoát khỏi một kiếm mang lực hủy diệt cực lớn kia.

"Vù..."

Quang minh cự kiếm thoáng cái đã bay đi ,xẹt qua không trung để lại một vệt quang ngân chói mắt, dường như ánh mắt trời tỏa sáng giữa đêm đen, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.