Chiến Thiên

Chương 625: Phượng hoàng chi hỏa




Một đạo nhiệt lưu màu đỏ từ trong khe hở tràn ra, vào thời khắc mà cỗ nhiệt lưu này chảy ra, nhịp tim đập của lập tức Trịnh Hạo Thiên đạt tới cực điểm.

Năng lực phòng ngự của trứng phượng hoàng tuy được xưng là biến thái, nhưng Tam mục chi quang của hắn là công pháp cường đại, tập hợp năng lực thiên phú của ba trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh mà bắn ra, cho nên uy năng của nó cũng tuyệt đối là biến thái.

Vì vậy, sau khi hai bên va chạm nhau chính diện, trứng phượng hoàng cuối cùng cũng nứt ra một lỗ hỏng.

Nhưng, khi cái lỗ hổng này xuất hiện, một cỗ lực lượng cuồn cuộn và khiến người ta ngạt thở từ bên trong tràn ra, vào thời khắc đạo nhiệt lưu này xuất hiện, ngay cả thế giới trong nháy mắt tựa hồ cũng như phải chịu ảnh hướng cực lớn.

Thân thể của Trịnh Hạo Thiên bất giác run lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào tia ánh sáng đỏ đỏ, hắn mơ hồ cảm thấy rằng, một cỗ áp lực tử vong đang ầm ầm ép về hắn. Tuy hắn muốn lập tức rời xa khỏi nơi này, nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên phát hiện không gian ở quanh người hắn đã bị phong tỏa, mà thời gian ở xung quanh tựa hồ cũng rơi vào trong trạng thái đình chỉ.

Đầu óc hắn vẫn có thể suy nghĩ, nhưng lại không động đậy được.

Không chỉ hắn như vậy, ngay cả Mộng Yểm ẩn nấp bên trong khí xoáy cũng thế.

Vào thời khắc này, hắn thậm chí nảy sinh ra một loại cảm giác như sắp hồn phi phách tán.

Tới đây, hắn cuối cùng cũng hiểu được chỗ đáng sợ của phượng hoàng. Mà trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút hối hận, nếu như mình nghe theo lời khuyên của Mộng Yểm, đợi sau khi tấn thăng linh thể hẵng xử lý quả trứng khổng lồ này, vậy thì cho dù không địch lại thì cũng có thể an toàn đào thoát.

Nhưng hiện tại, có nói gì thì cũng quá muộn rồi.

Đạo nhiệt lưu màu đỏ đó chảy về phía Trịnh Hạo Thiên, ở xung quanh nhiệt lưu, bất kể là thời gian hay là không gian tựa hồ như đều trở nên quỷ dị.

Trong phạm vi mà nó chảy đi, tất cả đều trở nên chậm lại, thậm chí là dừng hẳn.

Nó tuy không phải là sinh mệnh thể, nhưng vào thời khắc mà nó xuất hiện, không ngờ lại có thể thao khống không gian và thời gian trong khu vực này, nó giống như thần linh của thế giới này, không có gì là không làm được.

Trịnh Hạo Thiên cố sức muốn giãy dụa, nhưng hắn lại bi ai phát hiện ra rằng, chân khí linh lực trong cơ thể mình đã không thể vận dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn đạo nhiệt lưu màu đó trực tiếp xuyên thấu qua Thủy quang tráo, hơn nữa còn chạm vào thân thể của mình.

Thủy quang tráo được ngư nhân nhất tộc gọi là bảo vật trấn tộc, ở trước mặt đạo nhiệt lưu màu đỏ này, không ngờ lại không có chút năng lực chống cự nào, cứ như vậy mà dễ dàng bị phá vỡ.

Sau đó, sóng nhiệt ở trước mặt hắn dần dần ngưng hợp lại, lại một lần nữa che lấp quả trứng khổng lồ này.

Mà tại nơi mà Trịnh Hạo Thiên không nhìn thấy, lổ thủng trên quả trứng đã tự động, từ từ liền lại, biến lửa ở quanh người nó đã mang tới cho nó lực lượng cực lớn. Tuy cỗ lực lượng này không đủ để nó khôi phục hoặc là nở ra, nhưng lại đã đủ để nó làm lành vết thương.

Khi nhiệt lưu màu đỏ chạm vào thân thể Trịnh Hạo Thiên, thân thể của hắn cuộn tròn lại. Giống như là cả một con tôm bị đun sôi vậy, cuộn tròn lại rất tự nhiên.

Cảm giác đau đớn kịch liệt từ bên ngoài da thịt của hắn nhanh chóng lan ra, loại cảm giác cường liệt này bắt đầu tràn ngập khắp trong thân thể của hắn, da thịt, xương cốt, thậm chí ngay cả linh hồn cũng phải chịu sự thiêu đốt của hỏa diễm nóng rực, tựa hồ như từ đầu đến chân đều biến thành một ngọn lửa.

Đây chính là lực lượng của phượng hoàng, tuy chỉ có một chút mà thôi, nhưng đã đủ để hủy diệt hoàn toàn một người rồi, hơn nữa ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn tiêu tán, không còn lại chút nào.

Thực lực, đây chính là sự chênh lệch quá lớn trên thực lực.

Bất kể là Trịnh Hạo Thiên có thiên tài như thế nào thì hắn dẫu sao cũng không phải là một linh giả. Nhưng lực lượng của phượng hoàng thì e rằng ngay cả linh giả cũng chưa chắc chịu nổi, cho nên hắn tựa hồ như chỉ có con đường vẫn lạc.

"Gừ!"

Trịnh Hạo Thiên hai tay ôm lấy đầu, hắn phát ra một tiếng gầm thét bất lực.

Trong tiếng gầm thét này, có cả vẻ tuyệt vọng lẫn bất cam. Hắn đã biết, bởi vì sự tham lam của mình, cho nên thời khắc này mới rơi vào tuyệt cảnh.

Phượng hoàng, cho dù chỉ là một con phượng hoàng đang ngủ say, cũng không phải loại tu luyện giả phổ thông như hắn cũng không trêu vào được.

Cho dù là thực lực của hắn đủ để ngạo nghễ đồng giai, ngay cả cường giả thập giai cũng có thể dễ dàng giết chết. Nhưng trong mắt phượng hoàng, hắn vẫn chỉ là một con kiến nhỏ xíu.

Chết!

Ta phải chết ư?

Cơn đau kịch liệt khiến cho ý thức của hắn dần dần biến thành mơ hồ không rõ ràng, loại lực lượng ngay cả linh hồn cũng phải tê liệt đó, khiến cho hắn căn bản không thể nào chống đỡ được.

Hắn cắn răng chịu đựng, cơ nhục trên thân thể phập phồng bất định, giống như là ở bên dưới da thịt có vô số con chuột đang chạy loạn vậy, làm cho da thịt của hắn căng nứt ra, từng tia máu cứ thế rỉ ra.

Tuy hắn lúc này đã hóa thân thành yêu thú, hơn nữa còn tập hợp ưu điểm của bốn loài yêu thú cường đại.

Nhưng dưới lực lượng trùng kích phượng hoàng, những con yêu thú chưa kịp trưởng thành này lại gặp phải nguy hiểm bị tan rã.

Lực lượng của phượng hoàng không ngờ lại cường đại như vậy, không chỉ có thể khiến cho thân thể tan rã, mà còn khiến cho tinh thần của hắn phải chịu sự trùng kích cực mạnh.

Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi, giống như là thở ra hết tất cả sự đau đớn.

Ý chí của hắn tuy kiên cường, nhưng lại chưa từng phải chịu đựng sự trùng kích linh hồn cường đại như vậy. Nếu như cơn đau về thể xác hắn còn có thể chịu được, nhưng loại đau đớn trực tiếp đốt cháy linh hồn này không phải bất kỳ sinh mệnh nào cũng có thể chống đỡ được.

Trừ phi là có lực lượng cường đại hơn phượng hoàng, nếu không thì dưới sự trùng kích của loại hỏa diễm này, căn bản không có bất kỳ khả năng may mắn sống sót nào.

Mắt nhắm chặt lại, tất cả đều biết thành mơ hồ, một tia ý thức cuối cùng của hắn tựa hồ như cũng sắp biến mất.

"A...."

Ở trong não hải của hắn, Mông Yểm rên lên thống khổ.

Bởi vì nguyên nhân của khế ước bình đẳng, sinh mệnh của Mộng Yểm kỳ thực đã gắn liền với Trịnh Hạo Thiên, cho nên cũng có thể cảm nhận được sự dày vò một cách rõ ràng.

So với Trịnh Hạo Thiên, năng lực chịu đựng của Mộng Yểm còn kém hơn. Nó phát ra một tiếng gầm tức giận cuối cùng, sau đó chìm vào hôn mê.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên cũng hôn mê, hơn nữa không thể tỉnh lại, vậy thì con Mộng Yểm này sẽ cùng với hắn, từ đó biến mất.

Song, đúng vào lúc này, khí xoáy ở trong đan điền và não vực của Trịnh Hạo Thiên lại có biến động.

Theo thực lực không ngừng tăng cường của Trịnh Hạo Thiên, sự thao khống của hắn đối với chân khí và linh lực đã đạt tới mức khó có thể hình dung, có thể nói, mỗi một cỗ lực lượng của thân thể hắn lúc này đều có thể khống chế gần như là hoàn mỹ.

Đặc biệt là khi giao thủ với người khác, hắn có thể lợi dụng một cách triệt để mỗi một phần lực lượng, không lãng phí một chút nào.

Cho nên, khi Trịnh Hạo Thiên tỉnh táo, đan điền và khí xoáy của hắn tuyệt đối không thể nào thoát ly khỏi sự khống chế của hắn mà tự tung tự tác.

Trịnh Hạo Thiên lúc này đã rơi vào trong trạng thái bán hôn mê, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì được, đó là bởi vì hắn vô cùng sợ hãi đối với tử vong, một khi đã hôn mê vì sợ hãi thì rất khó mà tỉnh táo lại được, cho nên dưới loại trạng thái này hắn vẫn cố gắng bảo trì một tia ý thức.

Chỉ là, một tia ý thức này cũng đã mờ nhạt như có như không.

Đừng nói là tiếp tục khống chế lực lượng trong cơ thể, cho dù là ngay cả cảm ứng được gì đó cũng không thể làm được.

Cho nên, đan điều và khí xoáy của hắn sau khi giành được quyền tự do, lập tức tự hành động.

Trong đan điền, đột nhiên tràn ra từng cỗ lực lượng kỳ dị, loại lực lượng này tuy không cường đại, nhưng lại có một loại tính bao dung quỷ dị. Tựa hồ như bất kể là lực lượng ngoại lai nào xuất hiện cũng đều có thể bị nó bao trùm và tiêu hóa.

Theo sự dần dần lan rộng của cỗ lực lượng này, hơn nữa sau khi thấm vào mỗi một bộ vị bên trong cơ thể, thân thể đang không ngừng co giật của Trịnh Hạo Thiên lập tức dần dần bình ổn trở lại.

Lực lượng của phượng hòang là không gì có thể phá nổi, lửa của phượng hòang không vật gì không đốt cháy được, bật kể là nhục thể, hay là linh hồn đều có thể bị lửa của phượng hoàng thôn phệ, hơn nữa tiêu diệt triệt để.

Nhưng, sau khi cỗ lực lượng từ đan điền này chảy ra, không ngờ lại phát sinh một loại biểu hóa không thể tưởng tượng nổi.

Những phần thân thể sau khi bị lửa của phượng hoàng thiêu đốt không ngờ lại dần dần khôi phục.

Thân thể bị rạn nứt cũng bắt đầu khép lại, những vết thương trông vô cùng đáng sợ lại một lần nữa biến thành lớp da trơ nhẵn, thậm chí còn khỏe mạnh và hùng tráng hơn trước.

Trong mỗi một khối cơ nhục đều ẩn chứa lực lượng to lớn trước giờ chưa từng có, hơn nữa ở bên trong còn có một thêm một loại đặc tính khó có thể hình dung.

Khi thân thể của hắn phát sinh biến hóa kỳ dị, khí xoáy trong não vực cũng xoay chuyển nhanh hơn, từng đạo lực lượng màu đen và quang minh từ bên trong phóng thích ra, bọn chúng dung hợp lại với nhau, nhưng lại có sự phân biệt rõ ràng, giống như quang là quang mà ám là ám.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên lúc này còn tỉnh táo, hơn nữa cảm ứng được cảnh này, tuyệt đối sẽ cảm thán không thôi.

Lực lượng mà khí xoáy này nắm giữ không ngờ còn cao minh hơn hắn gấp bội, mà đây chỉ là một loại tổ hợp tự do của khí xoáy.

Hai cỗ lực lượng một khi kết hợp, lập tức phóng thích ra lực lượng cường liệt. Điều đáng sợ nhất của những lực lượng này không phải là bảo hộ đại não của Trịnh Hạo Thiên, mà là đồng thời tiến vào sâu trong linh hồn hắn, không ngừng tiến hành đối kháng với lửa của phượng hoàng đang thiêu đốt.

Cỗ lực lượng tựa âm mà không phải là âm, tựa dương mà không phải là dương này tràn ngập sắc thái huyền ảo. Tuy rằng trên uy năng thì không thể nào so sánh được với lửa của phượng hoàng, nhưng vào thời khắc lưỡng quân va chạm, nó lại lợi dụng đặc tính trao đổi lẫn nhau của âm dương quang ám, đuổi được lửa của phượng hoàng đang khốn nhiễu linh hồn của Trịnh Hạo Thiên ra ngoài.

Lửa của phượng hoàng, thứ hỏa diễm có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ trong thiên hạ, sau khi gặp phải đan điều chi lực và âm dương trong khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên, không ngờ lại bất ngờ bại lui. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Có điều, lửa của phượng hoàng không vì vậy mà biến mất.

Chân khí trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên không ngừng chảy trong thân thể, phàm là lửa phượng hoàng bị nó tiếp xúc đều bị cỗ lực lượng này hấp nạp, ngay cả một chút cũng không chạy thoát.

Một lượng lớn lửa của phượng hoàng cuối cùng cũng bị chân khí hấp nạp sạch sẽ, hơn nữa còn hội tụ ở trong đan điền.

Khi những hỏa diễm cường đại này toàn bộ hôi tụ lại, loại lực lượng thần kỳ ở trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên lập tức biến mất.

Mà lửa của phương hoàng vẫn chưa vì thế mà dừng lại, cho dù là ở trong đan điền, nhưng nó vậy không chịu nhận thua, vẫn phóng thích ra loại hỏa diễm đáng sợ đó.

Nhưng, đan điền của Trịnh Hạo Thiên lại không sợ hãi chút nào, bất kể là liệt hỏa phừng phừng thiêu đốt ra sao, nó vẫn thản nhiên đón tiếp.

Cũng không biết qua bao lâu, đan điền của Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng phát sinh một chuyện mà bất kỳ ai cũng không thể đoán trước được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.