Chiến Thiên

Chương 608: Dục hỏa trùng sinh




Thân thể Tạp Phỉ Đặc hơi rung lên một chút... ngọn lửa trong mắt hắn lại càng lúc càng nhảy nhót kịch liệt.

Ở trên cơ thể hắn có hơn một ngàn Bạo Liệt thạch. Những viên đá khủng bố này đều do trưởng bối của hắn thu được từ sâu trong lòng đất.

Mà trên thế giới này, trừ hỏa linh và địa linh ra, không có bất cứ một sinh vật nào có thể dễ dàng lấy được nhiều Bạo Liệt thạch như vậy. Sau khi Bạo Liệt thạch được ngưng luyện, hắn đã có thể sử dụng chúng tới mức tùy tâm sở dục.

Lực lượng trong mỗi một viên Bạo Liệt thạch đều cường hãn như thế, ngay cả khi đối diện với mạn thiên kiếm hải, một khi Bạo Liệt thạch nổ tung, cũng có thể đánh tan hoàn toàn kiếm quang trong trong một khu vực nhất định.

Hơn nữa, Tạp Phỉ Đặc còn có năng lực đặc biệt mà cường đại, đó chính là thu thập lực lượng bạo tạc, đem ngưng tụ lại bên trong cơ thể, tạo thành một viên Bạo Liệt thạch mới.

Tuy uy lực Bạo Liệt thạch mới được ngưng tụ ra còn lâu mới có thể so sánh với lúc trước, nhưng ít nhất cũng có được ba thành uy lực.

Cho nên, khi đối mặt với tên nhân loại cửu giai này, hắn vẫn có tràn đầy tự tin.

Chỉ cần hắn không tiếc Bạo Liệt thạch, thì nhất định có thể nổ chết đối phương lập tức.

Nhưng sau khi cảm ứng được cỗ dao động lực lượng kỳ diệu, sự tự tin và trấn định của hắn lập tức biến mất sạch sẽ.

Chẳng biết tại sao, bên trong kiếm trận kia đột nhiên tỏa ra một loại lực lượng kỳ dị, loại lực lượng tràn ngập khí tức hủy diệt cường đại.

Khi Tạp Phỉ Đặc cảm ứng được cỗ lực lượng này, toàn bộ thân hình của hắn cũng bắt đầu khẽ run rẩy.

Đây chính là dự cảm trời sinh của tinh linh đối với nguy cơ. Hắn cảm ứng được rất rõ ràng, bên trong kiếm trận đã xuất hiện một lực lượng có thể uy hiếp tới sinh mạng của hắn.

Đến lúc này, Tạp Phỉ Đặc không khỏi chửi thầm một câu, con mẹ nó, chỉ là một tên nhân loại cửu giai, mà cũng có sát thủ giản đang sợ như vậy, đúng là không thể tin được.

Chẳng lẽ trưởng bối của tên nhân loại này cũng ban thưởng trọng bảo nào đó cho hắn ư?

Do dự một chút, ngọn lửa trên người Tạp Phỉ Đặc nhảy nhót không ngừng, trong lòng cũng sinh ra thoái ý.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, kiếm quang trước mắt đột nhiên tách ra, một cảm giác hoảng hốt không thể nào hình dung được từ trong cái khẽ nứt tuôn ra.

Tạp Phỉ Đặc rống lên một tiếng. Trong ánh lửa vạn trượng trên người, song thủ hắn đột nhiên giơ cao, hóa thành hai đạo hỏa trụ khổng lồ lao về phía trước, tựa hồ muốn ngăn cản thứ gì đó vừa bắn ra từ cái khe.

Nhưng thứ đó vừa mới bay ra khỏi khe nứt, liền bộc phát một vầng quang huy không gì so sánh nổi. Vầng quang minh này chính là lực lượng quang minh tinh túy nhất. Vầng quang minh giống như mặt trời nhỏ này lập tức hoàn toàn áp chế ánh sáng của ngọn lửa tỏa ra xuống.

Sắc mặt Tạp Phỉ Đặc đại biến, thân hình hắn cũng vội vàng thối lui về phía sau. Cho dù ở phía sau hắn có kiếm quang chi chít phong tỏa, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm được nhiều nữa.

Chỉ là, thân pháp hắn lui về phía sau mặc dù nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh bằng vận tốc ánh sáng của quang minh cự kiếm đây.

Chỉ trong nháy mắt, ngay trong khoảnh khắc khí Tạp Phỉ Đặc nhìn thấy quang minh cự kiếm đồng thời vội vàng thối lui về phía sau, thanh cự kiếm này đã xuyên thấu qua hỏa diễm hừng hực, xuyên qua hỏa diễm do hai cánh tay Tạp Phỉ Đặc biến thành, hung hăng đâm vào thân thể hắn.

Lúc này, trên thân thể Tạp Phỉ Đặc có khảm vô số các loại Bạo Liệt thạch, lớn nhỏ khác nhau.

Những tảng đá khủng bố này thoạt nhìn thì chẳng có gì đáng chú ý, nhưng thực chất lại cứng rắn vô cùng. Sau khi chúng nó xuất hiện trên khải giáp, đủ để khiến khả năng phòng ngực của chiến giáp tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng lúc này, chuyện khiến Tạp Phỉ Đặc kinh muốn chết đã xảy ra.

Thanh cự kiếm tỏa ra lực lượng quang minh vô cùng vô tận hung hăng đâm vào một viên Bạo Liệt thạch trên hỏa diễm khải giáp.

Bạo Liệt thạch không thể phá vỡ không ngờ lại như một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị thanh cự kiếm chém nát. Tiếp đó, thanh cự kiếm này hung hăng đâm xuyên qua thân thể Tạp Phỉ Đặc, để lại trên người hắn một vết thương khủng bố.

Tiếp đó, cự kiếm lượn tròn một vòng ở phương xa rồi một lần nữa quay trở về bên người Trịnh Hạo Thiên.

Khi kiếm quang ngưng tụ hơn ngàn, thì sẽ phát sinh biến hóa thần kỳ. Khi đó, mỗi một đạo kiếm quang đều là ngàn kiếm hợp nhất, đương nhiên không thể tùy tiện đánh mất. Cho nên sau khi tập kích thành công, đạo kiếm quang kia lại một lần nữa trở về trong tay Trịnh Hạo Thiên.

Tạp Phỉ Đặc ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập một vẻ kinh hãi, quái dị không nói lên lời.

"Oanh...."

Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trong cơ thể hắn tỏa ra. Viên Bạo Liệt thạch bị quang minh chi kiếm chém vỡ cuối cùng cũng thoát khỏi khống chế của Tạp Phỉ Đặc, ầm ầm nổ tung.

Lực lượng bạo liệt quá cường đại, mãnh liệt, ngay cả Tạp Phỉ Đặc thân là hỏa linh cũng không thể chống đỡ.

Thân thể hắn lập tức nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, văng ra bốn phương tám hướng. Đồng thời, toàn bộ khu vực đó đều chìm trong một cơn mưa lửa khổng lồ. Bên trong cơn mưa lửa này, tràn ngập một sắc thái xanh thẳm, khiến cho toàn bộ thế giới giống như đều bị một màu lam bao phủ vậy.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. hắn quát lớn một tiếng, khí xoáy trong não vực cấp tốc xoay tròn. Tất cả kiếm quang đều kiệt lực bỏ chạy ra thật xa trung tâm vụ nổ.

Bởi vì hắn đã cảm ứng được, bên trong cơn mưa lửa màu lam này, đang ẩn chứa một lực lượng hỏa hệ cường đại không gì sánh nổi. Lực lượng này đã cường hãn hơn xa tưởng tượng của hắn, nếu như để chúng dính vào kiếm quang, thì trừ quang minh chi kiếm và hắc ám chi kiếm quang, tất cả kiếm quang còn lại e rằng khó mà thoát khỏi.

Nhưng phản ứng của hắn mặc dù mau, nhưng số lượng kiếm quang dù sao cũng quá nhiều. Tuy tuyệt đại đa số kiếm quang đều chạy thoát ra ngoài, nhưng vẫn có một ngàn vạn kiếm quang bị hỏa diễm màu lam kia rơi trúng.

Trong nháy mắt kiếm quang tiếp xúc với hỏa vũ, toàn bộ kiếm quang lập tức bùng cháy, toàn bộ linh lực ẩn chứa trong kiếm quang đều biến thành chất dinh dưỡng cho ngọn lửa, trở thành vật bồi táng cùng hỏa linh.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên đã sớm thối lui như bay được mấy trăm trượng. Thân hình của hắn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng nhân loại.

Ngay trong tích tắc khi hắn biến thành nhân loại, quang minh chi kiếm và hắc ám chi kiếm trên đỉnh đầu đều tỏa ra lực lượng dao động mãnh liệt tới cực điểm

Chỉ một lát sau, hắc ám chi kiếm tựa hồ không chịu nổi loại áp lực cường đại này mà hoàn toàn tan rã, hóa thành vô số tinh quang rồi tiêu tán. Nhưng quang minh chi kiếm chỉ dao động một lát, cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài, trong lòng cười khổ không thôi.

Thân thể nhân loại quả nhiên không thể so sánh với thân thể kim cương.

Muốn ở cảnh giới cửu giai đã thi triển được ngàn kiếm hợp nhất, trừ linh lực hơn người ra, còn cần có lực lượng thân thể cực kỳ cường hãn.

Khi hắn còn đang bế quan tu luyện, trong lúc sắp thất bại thì linh cơ chợt lóe, hóa thân thành kim cương. Kết quả là dựa vào lực lượng và thân thể mạnh mẽ khủng bố của kim cương quái thú mà may mắn trụ vững, đồng thời ngưng tụ ra hai thanh cự kiếm khủng bố này.

Nhưng sau khi hắn khôi phục lại bộ dáng nhân loại, lập tức không thể chịu nổi áp lực mà hai thanh cự kiếm này mang tới.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải giải tán hắc ám chi kiếm, chỉ lưu lại quang minh chi kiếm bên người.

Lắc lắc đầu, thu liễm tâm thần lại, ánh mắt liếc nhìn về phía khu vực đang ngập chìm trong cơn mưa lửa màu lam, trong lòng hắn có chút cảm khái.

Tên hỏa linh này thực lực thật là cường đại. Trong những đối thủ mà hắn từng gặp, ngoại trừ cường giả linh thể ra, cho dù là Văn Nhân Băng Oánh sư tỷ lúc trước cũng chưa chắc đã có thể thắng hắn.

Nhưng thật không ngờ tới, kẻ này cuối cùng lại chết dưới Bạo Liệt thạch của chính mình, cũng coi như nhân quả báo ứng.

Chỉ đáng tiếc, ngàn vạn kiếm quang của hắn cứ như vậy mà mất trắng.

Sau lần giao phong này, tổng số lượng kiếm quang hắn tổn thất, kỳ thật đã vượt quá hai ngàn vạn, thậm chí còn gần tới ba ngàn vạn, tuyệt đối là trận chiến gian khổ nhất từ trước tới nay.

Nếu không phải quang minh chi kiếm vô kiên bất khả tồi, đánh nổ Bạo Liệt thạch thì thật không biết phải trả giá lớn cỡ nào, mới có thể giết chết tên hỏa linh đó.

Bất quá, hỏa linh chính là chủng tộc cường đại hiếm thấy trong thiên địa... sau khi chết đi nhất định sẽ để lại dị bảo.

Cho nên Trịnh Hạo Thiên cứ lặng lẽ chờ đợi. Hắn muốn xem xem, Tạp Phỉ Đặc sẽ mang tới cho hắn kinh hỉ gì.

Nhưng chỉ một lát sau, Trịnh Hạo Thiên đã nhíu mày lại.

Hắn đã cảm ứng được, bên trong cơn mưa lửa nóng bỏng này, tựa như có một loại lực lượng quen thuộc, bắt đầu tràn ngập.

Lẳng lặng cảm ứng chốc lát, hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên mở trừng lên, kinh hô: "Tạp Phỉ Đặc..."

Màu sắc mưa lửa dần dần trở nên ảm đạm, để lộ ra một bóng người ở bên trong... chính là kẻ mặc chiến giáp khảm đầy Bạo Liệt thạch - Tạp Phỉ Đặc.

Tên này đã nổ tung hoàn toàn, hóa thành vô số đốm lửa, nhưng hiện giờ một lần nữa ngưng tụ chân thân, từ trong cơn mưa lửa dục hỏa trùng sinh rồi.

Tất cả những đốm lửa dần dần biến mất, Tạp Phỉ Đặc lại xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Bất quá, Tạp Phỉ Đặc hiện giờ so với lúc trước tựa hồ uể oải hơn rất nhiều. Ngay cả hai ngọn lửa trong hốc mắt cũng trở nên ngây dại, không còn vẻ linh động như trước nữa.

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt hai mắt, ánh mắt khóa chặt vào những viên Bạo Liệt thạch khảm trên khải giáp của hắn.

Trong lòng hắn không nhịn được nảy lên một ý nghĩ trong đầu. Nếu tiếp tục chém vỡ mấy viên Bạo Liệt thạch như vậy, thì thượng phẩm còn có thể khôi phục như ban đầu nữa ư?

Ngọn tạy nhẹ nhàng điểm ra, quang minh chi kiếm lập tức tỏa sáng.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt Tạp Phỉ Đặc chợt khôi phục tỉnh táo. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên không nhịn được toát lên mấy phần sợ hãi.

Bỗng nhiên hắn rống lớn một tiếng, đưa tay ra. Toàn bộ Bạo Liệt thạch trên người hắn lập tức dồn về một chỗ, biến thành một khối đá hình dạng quái dị, xấu xí.

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo từ xương sống chạy khắp toàn thân. Quang minh chi kiếm vốn đang rục rịch lập tức giống như bị trúng Định Thân thuật, không thể nhúc nhích nửa phân....

Nhìn tất cả Bạo Liệt thạch tụ tập trong tay Tạp Phỉ Đặc, cho dù Trịnh Hạo Thiên có lớn gan hơn gấp ngàn lần, vào lúc này cũng phải có cảm giác sởn tóc gáy.

Uy lực của khối đá này sau khi nổ tung như thế nào, hắn chính là người biết rõ nhất. Ngay cả kiếm quang hạch tâm của hắn cũng bị thương tổn thảm trọng chỉ sau mấy vụ bạo tạc.

Tổn thất hơn hai ngàn vạn kiếm quang đã khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ mấy viên đá này.

Cho nên sau khi nhìn thấy tất cả những viên đá xấu xí trên người Tạp Phỉ Đặc hội tụ lại một chỗ, hắn lập tức đoán ra được ý định của đối phương, cuối cùng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Tạp Phỉ Đặc thở phào một hơi. Trong mắt hắn lúc này đã không còn vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng như ban đầu nữa. Đối với tên nhân loại trước mặt, hắn cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Tên nhân loại này, không ngờ lại có kiếm quang cường đại như vậy. Sự đáng sợ của nó đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, không ngờ có thể chém nát Bạo Liệt thạch.

Bạo Liệt thạch cứng rắn ra sao, không ai có thể rõ ràng hơn hắn.

Loại đá này sinh ra ở sâu trong lòng đất, sau khi được hỏa linh bộ tộc đặc biệt chế luyện, thì trừ khi bọn họ cố ý kích nổ, cho dù có sử dụng thần binh công kích cũng đừng mơ tưởng có thể kích động được lực lượng bên trong, lại càng không cần nói đến trực tiếp đánh nát Bạo Liệt thạch.

Có lẽ, cường giả linh thể hoặc pháp khí sẽ làm được điều này, nhưng tuyệt đối không phải một tu luyện giả có thể làm được.

Nhưng trong khoảnh khắc khi Trịnh Hạo Thiên đánh nát Bạo Liệt thạch, trong lòng hắn bắt đầu khẽ run rẩy. Mà tiếp đó, bởi vì vụ nổ do Bạo Liệt thạch gây ra, thậm chí còn khiến hắn không thể may mắn thoát kiếp. Toàn bộ thân hình đều biến thành một phần tử trong cơn mưa lửa.

May mắn mà hắn chính là hỏa linh, chỉ cần nội hạch bản thân không bị tổn hại thì cho dù thân thể có bị đánh nát như cám, cũng có thể ngưng tụ trở lại.

Chỉ là, mỗi một lần như vậy lại hao phí rất nhiều năng lượng, cũng tạo thành thương tổn rất lớn đối với bản thân. Nếu bị đánh thêm vài lần như vậy, cho dù hắn có là thiên tài của hỏa linh bộ tộc, cuối cùng cũng phải mất mạng mà thôi.

Cho nên, khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên lại bắt đầu chuẩn bị xuất kiếm, hắn lập tức đem tất cả Bạo Liệt thạch ngưng tụ lại một chỗ, làm ra vẻ không tiếc tất cả, kích nổ toàn bộ Bạo Liệt thạch.

Một khi toàn bộ Bạo Liệt thạch cùng bạo tạc, thì kết quả thực sự là không ai tưởng tượng nổi.

Tạp Phỉ Đặc đương nhiên sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng Trịnh Hạo Thiên sợ rằng cũng khó mà bình an thoát thân được.

Hai ngươi cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau. Bất quá vẫn không có ai dánh manh động, thậm chí còn sợ khiến đối phương hiểu lầm, tạo thành cục diện không thể thu thập được.

Khóe miệng hơi giật giật, Trịnh Hạo Thiên nói: "Tạp Phỉ Đặc các hạ, ngươi đường đường là hỏa linh thập giai, lại là một trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, chẳng lẽ còn phải dùng thủ đoạn như vậy uy hiếp một nhân loại cửu giai hay sao?"

Tạp Phỉ Đặc lắc đầu. Nếu trước khi kiến thức quang minh chi kiếm, hắn còn có thể cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc này tính mạng đang nguy hiểm, chút thể diện vớ vẩn đã bị hắn vứt lên chín tầng mây rồi.

"Cường giả nhân loại, ngài cũng không phải là tu luyện giả bình thường, mà là một vị thiên tài nhân loại vĩ đại. Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, mong ngài thứ lỗi."

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, đồng thời cước bộ cũng thoáng di động một chút.

Bất luận kẻ nào gặp phải tình huống này, cũng cảm thấy bị uy hiếp mãnh liệt. Cho nên hắn chỉ muốn tránh thật xa một kẻ nguy hiểm như vậy.

Một khi khoảng cách giữa song phương đạt tới cự ly an toàn, thì chính là lúc quang minh chi kiếm đại phát thần uy rồi.

"Cường giả nhân loại, toàn bộ chỗ Bạo Liệt thạch đã được ta luyện hóa, đồng thời có khả năng truy tung khí tức. Chỉ cần ta nguyện ý, vô luận ngài có ở nơi nào, chúng sẽ vĩnh viễn đuổi theo ngài, không chết không thôi." Phảng phất như nhìn thấu ý định của Trịnh Hạo Thiên, vẻ mặt Tạp Phỉ Đặc lập tức trở nên nghiêm nghị, cảnh cáo.

Trịnh Hạo Thiên cước bộ khựng lại, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Nếu những viên đá này thật sự có diệu dụng như vậy, các hạ làm sao lại dễ dàng nói ra như vậy?"

Tạp Phỉ Đặc trầm giọng nói: "Ta không hề lừa gạt ngài. Bất quá, muốn làm như vậy thì ta phải trả một cái giá thảm trọng. Bởi vì ta phải đưa nội hạch vào bên trong chúng, mới có thể làm được điều này."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Ngươi không muốn sống nữa ư?"

Đối với những sinh mạng như linh tộc mà nói, nội hạch mới là thứ quan trọng nhất. Nếu ngay cả nội hạch cũng không còn, thì tính mạng của bọn hắn cũng phải kết thúc.

Tạp Phỉ Đặc cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng quý tính mạng mình lắm chứ. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

Trịnh Hạo Thiên lập tức im lặng. Tuy hắn không thể xác định lời Tạp Phỉ Đặc nói là thật hay giả, nhưng cũng không dám lấy mạng mình ra thử nghiệm.

Trong Đại Linh giới, chủng tộc vô số, thần công mật nghệ vô kể. Cho dù có loại công pháp lưỡng bại câu thương này cũng chẳng có gì là kỳ quái.

Tuy hắn cực kỳ thèm muốn nội hạch của hỏa linh, nhưng tuyệt đối cũng không muốn lấy mạng mình ra mạo hiểm. Dù trong tay hắn còn có Thủy Quang tráo và yêu hóa biến thân, nhưng chưa chắc đã có thể chống đỡ uy lực mấy viên đá khủng bố này.

Song phương nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu, sát khí trên người Trịnh Hạo Thiên dần dần thu liễm trở lại.

Cảm ứng được biến hóa của Trịnh Hạo Thiên, Tạp Phỉ Đặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trước khi tiến vào chiến trường thất xoáy, nếu có người nói cho hắn biết, một nhân loại cửu giai có thể khiến hắn chịu áp lực thế này, thì hắn nhất định sẽ cười nhạt. Nhưng hiện giờ, hắn đã không còn dám coi thưởng chủng tộc nhân loại nữa rồi.

Trịnh Hạo Thiên nhìn đối phương một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Ta không muốn là địch thủ của ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, mục đích ngươi tới đây."

Tạp Phỉ Đặc do dự một hồi lâu, nói: "Được rồi, ta tới đây là để giành một kiện bảo vật."

"Bảo vật...." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Hoàng cũng đến đây vì nó?"

"Đúng." Tạp Phỉ Đặc không chút do dự nói: "Trừ Hoàng ra, còn có một thế lực khác. Thế lực này cũng cường đại vô cùng, chẳng hề thua kém kim cương nhất tộc và hỏa linh bộ tộc chúng ta."

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng tò mò, nói: "Có thể thỉnh giáo, thế lực kia là phương nào không?"

Tạp Phỉ Đặc nếu đã nói ra, đương nhiên không thể nào giấu diếm nữa. Huống chi sau khi nghiệm chứng thực lực của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng hắn cũng nảy ý định hợp tác với đối phương. nếu không phải như thế, hắn cũng không sảng khoái nói ra như vậy.

"Thế lực kia chính là địa ma bộ tộc."

"Địa ma...." Hai mắt Trịnh Hạo Thiên dột nhiên trợn trừng lên. Hắn nhìn chằm chằm Tạp Phỉ Đặc, tựa hồ muốn nhìn thấu trên dưới đối phương một lượt. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Không sai, bởi vì vật này do ba chủng tộc chúng ta cùng phát hiện, đồng thời báo cho cường giả trong tộc. Cho nên chúng ta mới có ước định, cùng nhau thu lấy thứ này." Tạp Phỉ Đặc bình tĩnh giải thích.

Trịnh Hạo Thiên do dự một hồi lâu rồi từ tốn nói: "Tạp Phỉ Đặc các hạ, nếu như tại hạ nhớ không lầm, địa ma bộ tộc chẳng phải là công địch của tất cả mọi chủng tộc trong Đại Linh giới sao?"

Tạp Phỉ Đặc gật đầu, nói: "Đúng vậy, trong Đại Linh giới, tất cả mọi chủng tộc đều không thích địa ma. Trừ một vài đại lục, một khi phát hiện ra tung tích địa ma, chúng ta đều toàn lực vây giết, không để bọn chúng nguy hại tới các tộc."

Bộ tộc Thiên ma là tới từ Thiên ma nhất giới. Bất cứ người nào muốn tấn chức linh thể, đều sẽ bị Thiên ma tập kích.

Cho nên đám tu sĩ cường đại của các tộc đều hận Thiên ma thấu xương.

Nhưng đây là đối với những tu sĩ cao giai. Còn đối với những tu sĩ cấp thấp hoặc tuyệt đại đa số các sinh vật mà nói, thứ đáng căm hận nhất không phải Thiên ma, mà là Địa ma.

Địa ma là một sinh vật sống dưới lòng đất Đại Linh giới, đồng thời thông qua một số thủ đoạn, khống chế một số sinh mạng thể trên đại lục, trở thành thế lực cường đại nhất trong toàn bộ Đại Linh giới.

Ma công mà bọn họ tu luyện cường đại vô cùng. Trừ công pháp cao cấp nhất trong các tộc ra, pháp quyết tu luyện bình thường còn xa mới có thể so sánh với nó. Chỉ là, một khi có sinh vật nào đó tu luyện ma công, thì kết quả cuối cùng tám chín phần mười chính là không chống cự nổi ma công phản phệ, từ đó biến trở thành Nhân ma.

Công pháp mà chủng tộc này tu luyện có thể đồng hóa chủng tộc khác, nhưng những công pháp này có uy lực cường đại vô cùng, đối với một tu luyện giả bình thường đang lâm vào tình cảnh không thể tiến giai mà nói, chỉ cần có một tia hi vọng, bọn họ cũng liều mạng để thử.

Vì thế, gần như năm nào, trong các tộc cũng có một ít nhân ma cường đại đản sinh.

Tuy đại đa số nhân ma đều bị các tộc tiêu diệt thành công, nhưng cũng có một số chạy trốn tới lãnh thổ của Địa ma, trở thành một phần tử phụ thuộc vào Địa ma.

Cho lẽ chính bởi vì đặc tính như vậy, cho nên bọn họ mới bị tất cả các chủng loài còn lại bài xích.

Nhưng địa ma dù sao cũng là địa ma. Số lượng bọn chúng khổng lồ vô cùng, tài lực lại hùng hậu khôn lường. Tồn tại trong Đại Linh giới trăm triệu năm sừng sững không ngã.

Hít một hơi thật sâu, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Tạp Phỉ Đặc, ngươi cùng kim cương nhất tộc dám cấu kết Địa ma bộ tộc, chẳng lẽ không sợ sự tình bại lộ, khiến các chủng tộc khác vây giết hay sao?"

Tạp Phỉ Đặc thần sắc bất động, nói: "Chúng ta đâu có cấu kết Địa ma, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp chúng trên chiến trường bách tộc mà thôi."

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng người ta sẽ tin?"

Vẻ mặt Tạp Phỉ Đặc vẫn lạnh thanh như trước, chậm rì rì nói: "Ta có hảo linh bộ tộc hậu thuẫn, Hoàng có kim cương nhất tộc làm chỗ dựa. Bất cứ ai cũng không tin chúng ta kết minh với Địa ma bộ tộc."

Trịnh Hạo Thiên ngẩn người, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng cũng không truy hỏi nữa.

Kim cương nhất tộc và hỏa linh bộ tộc đều là chủng tộc cường đại. Mà địa vị hai kẻ này trong tộc rõ ràng đều không phải bình thường. Ngay cả Trịnh Hạo Thiên có thề thốt thì e rằng cũng chẳng có bao nhiêu người tin tưởng. Hoặc có thể nói, chẳng có bao nhiêu người muốn mạo hiểm đắc tội với hai chủng tộc cường đại này.

Ít nhất Trịnh Hạo Thiên có thể xác định, nếu hắn đem tin tức này về Nhân tộc, thì kết quả cuối cùng cũng giống như ném đá xuống biển. Trừ hất được lên chút bọt nước, căn bản chẳng làm lên trò trống gì.

Đ"ược rồi, ta mặc kệ các ngươi có ước định gì với Địa ma bộ tộc." Trịnh Hạo Thiên khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta chỉ muốn biết, thứ các ngươi đang mưu đồ là thứ gì?"

Tạp Phỉ Đặc cười hắc hắc. Khi hắn cười, toàn bộ hỏa diễm khải giáp trên người cũng bắt đầu nhảy nhót và rung động.

"Nhân loại tôn kính, chắc là ngươi đã từng nghe truyền thuyết về phương tủy rồi chứ...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.