Chiến Thiên

Chương 573: Reo hò




Tiếng reo hò điên cuồng trong thành dần dần truyền ra bốn phía xung quanh, giống như một ngọn núi lửa kìm nén đã lâu đột nhiên bộc phát, khiến cho tất cả mọi người lâm vào một trạng thái vui mừng đến phát điên.

Đối những liệp sư, liệp thủ và người thường sống trong Tiểu Linh giới này mà nói, cả đời này bọn họ không bao giờ có cơ duyện được tới Đại Linh giới, tầm mắt cực hạn cũng chỉ gói gọn trong một tòa thành này mà thôi.

Cho dù là luyện yêu võ giả cũng không thể biết rõ chuyện này, nên bọn họ đương nhiên cũng không thể biết được trên thế giới này còn có linh khí sư tồn tại.

Lúc này, sau khi nhìn thấy thủ đoạn giống như thần tích trước mắt, trong lòng bọn họ đều kích động vô cùng, trừ điên cuồng hò hét ra, thật sự không tìm được cách gì để phát tiết nữa.

Bất quá, vị trung niên nhân kia dù sao cũng không phải là thường nhân. Sau một tiếng hét dài, hắn lập tức thanh tỉnh trở lại.

Cả tòa thành này đang bị bao vây tứ phía. Tuy nguy cơ ở đây nhìn như đã được giải quyết, nhưng hắn vẫn chưa biết tình huống ở ba mặt kia thế nào. Nếu có một mặt không thể chống cự nổi, muốn đuổi đàn mãnh thú đã giết vào trong thành tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

"Hộc hộc...."

Hai tiếng thở dốc đột nhiên vang lên bên cạnh hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, hai mắt phát sáng, nói: "Làm sao các ngươi lại tới đây?" Trong lòng hắn vừa động, nói: "Chẳng lẽ người thanh niên vừa rồi chính là cường giả cứu viện của tổng quán phái tới?"

Người vừa tới chính là hai huynh đệ Triệu Chí Quảng. Hai người bọn họ lập tức gật đầu, nói: "Cha, tổng cộng có năm vị đại nhân từ tổng quán tới đây." Triệu Chí Quảng hơi dừng lại một chút, sắc mắt thoáng đỏ bừng vì hưng phấn, như vô tình như hữu ý bổ sung: "Tuổi của bọn họ đều ngang nhau, giống như vị đại nhân trẻ tuổi kia."

Khi nói những lời này, trong lòng hắn không khỏi ảm đạm. Những người này nhìn qua, so với hắn còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nhưng thực lực song phương lại chênh lệch như trời với đất.

Nếu người ta muốn giết hắn, chỉ sợ nhấc tay một cái cũng có thể giết hắn mà không tốn bao nhiêu sức lực.

Trung niên hán tử bình tĩnh nói: "Có tất cả năm vị đại nhân tới, vậy bốn vị kia đâu?"

"Bọn họ chạy tới ba mặt tường thành còn lại rồi." Triệu Chí Huy cướp lời nói: "Phụ thân, hình như bọn họ mỗi người phụ trách một mặt thành, còn đánh cược xem ai giết nhiều yêu thú nữa." Hắn quay đầu nhìn về phía xa, trong ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi, thấp giọng dò hỏi: "Cha, chúng không phải hung thú biến dị, mà là yêu thú đó."

Trung niên nam tử trừng mắt, vốn muốn tức giận mắng mỏ mấy câu, nhưng nghĩ lại, nếu hiện giờ nguy cơ đã được giải quyết, thì có nhiều thứ không cần che giấu nữa.

Trước khi nguy cơ được giải trừ, để cho người ta biết đàn yêu thú kia chính là do yêu thú chỉ huy, chỉ sợ sĩ khí lập tức tụt xuống hơn phân nửa. Nhưng lúc này thì không vấn đề nữa rồi. Đừng nói những con yêu thú này đã chết, cho dù có may mắn sống sót, cũng chẳng làm nên trò trống gì.

"Hai người các ngươi mau tới các mặt thành còn lại xem xem. Nếu nguy cơ được giải trừ thì phải mời bọn họ về phủ khoản đãi." Trung niên nam tử quyết định thật nhanh nói.

Hai huynh đệ Triệu Chí Quảng thấp giọng vâng một tiếng rồi lập tức chạy về phía hai mặt thành còn lại.

Tốc độ của bọn họ tuy nhanh, nhưng rõ ràng còn kém xa tốc độ tình thế biến hóa ở hai mặt thành kia.

Khi bọn họ còn chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy những tiếng reo hò rầm trời từ xa xa truyền tới. Trong thanh âm tràn đầy vẻ sung sướng không cách nào hình dung được.

Tuy bọn họ còn chưa tới nơi, tận mắt chứng kiến nhưng cũng hiểu được.

Có mấy vị cường giả kia xuất thủ, tòa thành này đã được cứu rồi.

Kỳ thật, vô luận là Dư Uy Hoa, Lâm Đình hay là Dư Uy Hoa, bọn họ đều là tu luyện giả lục giai, muốn đối phó mấy con yêu thú nhất, nhị giai nho nhỏ, quả thực chỉ cần phất tay một cái là xong.

Đặc biệt là Dư Uy Hoa, một gậy quét ngang, bất cứ yêu thú nào cũng không ngăn cản được, nhanh chóng biến thành một đống thịt nát. Sau khi hắn từ trên tường thành nhảy xuống, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều lập tức biến thành một tràng mưa tanh gió máu. Mấy con yêu thú cường đại cảm nhận được khí tức cường đại trên người hắn, đang quay đầu bỏ chạy thì bị hắn đuổi theo, đánh chết tươi.

Lâm Đình lại hóa thân thành chim đại bàng, từ trên không trung đánh xuống, lần lượt đánh chết từng con từng yêu thú cường đại, cho đến khi không còn con nào mới thôi.

Về phần Cừu Hinh Dư lại giống như Trịnh Hạo Thiên, sử dựng vô tận kiếm quang giảo sát tất cả mãnh thú trong phạm vi kiếm quang bao phủ.

Tuy số lượng kiếm quang của nàng còn lâu mới đạt tới số lượng ức vạn, nhưng nếu để đối phó với mấy con yêu thú bình thường này thì vẫn dễ dàng.

Trận yêu thú bạo loạn uy hiếp cả một tòa thành, dưới sự can thiệp ngắn ngủi của mấy người bọn họ đã hoàn toàn biến mất. Trong thành, mọi người vốn đang lâm nguy sớm tối, sau khi nhận được tin tức này đương nhiên là mừng rỡ như điên. Tuy rất nhiều người đã mất đi thân hữu trong cuộc chiến này, nhưng tiếng reo hò sống sót sau kiếp nạn vẫn vang vọng khắp thành.

Trịnh Hạo Thiên sử dụng kiếm quang bay quanh bên ngoài một vòng, thẳng tay tru diệt tất cả yêu mãnh thú trong phạm vi mấy dặm.

Hắn đã ẩn ước cảm giác thấy, Hàn Lâm tiểu Linh giới hiện giờ tựa hồ đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó. mà loại biến hóa này lại mang đến cơ hội tấn chức yêu thú cho một lượng lớn hung thú. Điều này đối với nhân loại đang sinh hoạt trong tu luyện giả mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành.

Nhân loại tuy thông minh, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn yêu thú nhiều.

Nhưng, khả năng thích ứng của nhân loại khi thiên nhiên xảy ra đột biến, lại thua xa đám mãnh thú.

Có thể mấy chục, mấy trăm năm sau, số lượng liệp sư, liệp thủ thậm chí tu luyện giả trong Hàn Lâm tiểu Linh giới sẽ tăng lên nhiều, nhưng trong thời gian ngắn này, số lượng tu luyện giả tuyệt đối không thể cản nổi đám yêu thú này.

Một khi đã vậy, hắn đương nhiên phải đại khai sát giới, giết sạch đám yêu thú đã thấy máu người, tính tình trở nên càng thêm hung lệ tàn bạo, đồng thời có cơ hội tiến hóa trở thành yêu thú này.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, phía trước tường thành chỉ còn một màu trắng của kiếm hải, sóng sau xô sóng trước ầm ầm đánh về phía xa.

Những nơi kiếm hải đi qua, lập tức máu chảy thông sông. Vô số mãnh thú chết dưới kiếm quang. Trên thân thể tuyệt đại đa số mãnh thú chỉ có một vết thương duy nhất. Và vết thương đó chính là một lỗ thủng xuyên qua đầu, không ngừng chảy ra máu tươi.

Đây chính là vết thương do kiếm quang tạo ra, tuy nhìn không lớn, nhưng nếu bị đả thương vào bộ vị này, khả năng sống sót gần như bằng không.

Đối diện với ức vạn kiếm quang, tất cả mãnh thú đều giống như bị càn quét, nghiền nát không còn con nào có thể sống sót.

Khi Trịnh Hạo Thiên thu kiếm quang trở lại, quay về trong thành, vị trung niên nam tử kia đã sớm dẫn người cung kính chờ đợi.

Hắn vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên chân đạp kiếm quang từ trên bầu trời bay tới, liền quỳ rạp xuống đất không chút do dự, hô lớn: "Giáo đầu võ quán Quảng Tụ thành Triệu Thiên Đức bái tạ ân cứu mạng của đại nhân."

"Bái tạ ân cứu mạng của đại nhân."

Thanh âm như vậy lập tức giống như sóng thần, núi lở ầm ầm chấn động khắp cả bầu trời.

"Bái tạ ân cứu mạng của đại nhân."

"Bái tạ ân cứu mạng của đại nhân......"

Thanh âm kinh thiên động địa dần dần truyền ra. Mọi người ở trên những mặt thành khác sau khi nghe thấy đạo thanh âm này, cũng quỳ xuống mà bái lạy, cao giọng hô lớn.

Thanh âm của vố số người hội tụ lại với nhau, tạo thành một thanh âm đinh tai nhức óc, vang động chín tầng trời.

Thân hình của Trịnh Hạo Thiên ở giữa không trung khẽ chấn động. Hắn ngưng thần nhìn lại, đã mơ hồ thấy được một khối sắc thái kỳ dị đang tràn ngập toàn bộ không trung tòa thành này.

Bất quá, loại cảm giác này chỉ thoáng lóe lên trong nháy mắt rồi hoàn toàn tiêu tán.

Hắn kinh dị đánh giá phía trước. Lúc này, trong thành phần lớn đều là người thường, ngay cả có chút võ lực thì cũng chỉ đạt tới cấp bậc liệp thủ mà thôi.

Nhưng chỉ dựa vào những người này, không ngờ trong nháy mắt đã bộc phát một cỗ lực lượng nào đó khiến ngay cả hắn cũng phải cảm thấy kính sợ.

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng hiện vẻ khó hiểu. Tuy số lượng nhân loại rất nhiều, nhưng đứng trước ức vạn kiếm hải của hắn, vẫn quá yếu ớt, không chịu nổi một kích.

Nhưng tại sao, vừa rồi mình lại cảm thấy một loại run rẩy mãnh liệt, thậm chí còn có chút cảm giác khao khát....

"Hống..."

Trong não vực của hắn, Mộng Yểm đang liều mạng rít gào. Bởi vì nó cũng cảm nhận được cỗ lực lượng kỳ dị này. Thông qua khế ước giữa hai bên, Trịnh Hạo Thiên biết nó đang cực kỳ muốn hấp thu cỗ lực lượng này. Nhưng chẳng biết tại sao, tuy bọn họ cảm ứng được cỗ lực lượng này tồn tại, nhưng căn bản không thể tiến hành hấp thụ, luyện hóa.

Cũng như một tên ăn mày đã không có gì ăn ba ngày ba đêm, mắt thấy một bàn cao lương mỹ vị trước mắt nhưng lại không thể động vào. Một loại cảm giác cực kỳ khó chịu.

Khẽ lắc lắc đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng vất cái loại cảm giác quỷ dị này ra sau đầu.

Hắn khu động kiếm quang, chậm rãi đáp xuống trước mặt Triệu Thiên Đức, mỉm cười nói: "Triệu quán chủ không cần đa lễ. Nguy cơ ngoài thành tuy đã được giải trừ, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết. Ngươi nên mau sai người tiến hành xử lý đi."

Triệu Thiên Đức cung kính vâng một tiếng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Tuy người thanh niên trước mắt này nhìn qua thì tuổi còn nhỏ hơn con hắn một chút, nhưng thực lực đối phương thể hiện ra thực quá mức cường đại, cho nên hắn căn bản không dám có bất cứ chút lòng kinh thường nào.

Trong tòa thành này, Triệu Thiên Đức rõ ràng có uy vọng cực cao. Hắn chỉ thuận miệng phân phó một tiếng, toàn bộ mệnh lệnh đều được nghiêm túc thi hành.

Sau khi giải quyết sơ qua tất cả mọi việc, Triệu Thiên Đức lại vội vàng chạy tới bên người Trịnh Hạo Thiên, nói: "Đại nhân, ngài lặn lội đường xa từ tổng quán tới cứu Quảng Tụ thành. Trên dưới bổn thành đều cảm kích vô cùng. Mấy nhà đại hộ trong thành liên danh, muốn mời ngài tham dự một bữa tiệc, để chúng ta thể hiện lòng cảm kích."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Triệu huynh khách khí rồi. Tại hạ bất quá chỉ là đi ngang qua, tiện tay giúp đỡ một chút thôi. Nếu quý thành đã bình an vô sự, vậy mấy người tại hạ cũng xin cáo từ."

Triệu Thiên Đức trong lòng quýnh lên, vội vàng nói: "Đại nhân chậm đã. Ngài đã cứu tính mạng già trẻ trên dưới cả tòa thành này. Đây là chút lễ mọn của Triệu mỗ, gọi là hiếu kính. Ngoài ra, ngài đã khảng khái xuất thủ, giết chết vô số yêu thú, mãnh thú. Cho dù là không cầu hồi báp, những chiến lợi phẩm này cũng nên thuộc về ngài, không có ai dám động đến." Hắn hơi dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Xin ngài cho ta ba ngày thời gian, nhất định sẽ thống kê, thu thập đầy đủ, dâng cho ngài."

Vô số thi thể mãnh thú ngoài thành kia, đối với những người sống trong tu luyện giả mà nói, tuyệt đối là số tài phú không thể khinh thường. Cho dù là nhận vật cao cấp nhất trong một tòa thành trung - cao cấp như Triệu Thiên Đức cũng phải thèm thuồng không thôi.

Huống chi trong đó còn rất nhiều yêu thú, giá trị lại càng không thể tính hết.

Triệu Thiên Đức mặc dù rất muốn, nhưng hắn cũng biết, mấy thứ này tuyệt đối không thể động vào được.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Mấy thứ này, đối với ta vô dụng."

Triệu Thiên Đức khẽ ngây người, nói: "Đại nhân, nếu ngài cứ đi như vậy, Triệu mỗ làm sao trả lời tổng quán chủ đây?"

Trịnh Hạo Thiên như cười như không, nói: "Triệu huynh hiểu lầm rồi, tại không phải đến tử tổng quán."

Triệu Thiên Đức cứng họng, trong lòng loạn hết cả lên. Nếu hắn không tới từ tổng quán thì còn nơi nào có thể xuất ra cường giả bậc này chứ.

Chẳng lẽ bọn họ tới từ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Bỗng nhiên, Truyền Tống trận trong thành lại một lần phát sáng, một đạo bạch sắc quang mang phóng lên, xông vào trong mây.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Viện binh tổng võ quán, hẳn là đến rồi...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.