Chiến Thiên

Chương 560: Trận chiến cuối cùng




"Hổ Bá Thiên ...." Đôi mắt Trương Tấn Đào chăm chú nhìn vào Hổ Bá Thiên, chậm rãi hỏi: "Trấn Hải Thành?"

Hổ Bá Thiên ngẩng đầu bước lên phía trước, dừng lại cách vị trí Trịnh Hạo Thiên đứng ba bước. Ở vị trí này, nếu như Trương Tấn Đào động thủ, muốn đả thương Trịnh Hạo Thiên thì phải vượt qua hắn.

Sau đó hắn cất cao giọng nói: "Không sai, Trấn Hải thành Hổ Bá Thiên ".

Ngoài quang cầu lại một lần nữa vang lên tiếng xì xào bàn tán, nhưng mà lúc này thanh âm rõ ràng so với lúc trước thì ít hơn nhiều.

Biểu hiện của hai tòa phong Hoa Lộ phong cùng Bạch Thảo phong trên đại bỉ khác hẳn với dự đoán của mọi người.

Trong phong của bọn họ chẳng những xuất hiện thần binh cấp bậc ngụy pháp khí, mà còn xuất hiện cả cường giả linh thể.

Phải biết rằng, cho dù là ở trong một trăm mười một hạ phong, không phải phong nào cũng có cường giả linh thể tọa trấn. Nhưng hôm nay, trong tình huống cạnh tranh danh ngạch hạ phong lại xuất hiện tình huống như vậy, tự nhiên làm cho người ta kinh ngạc và cảm thấy kỳ quái.

Sắc mặt Trương Tấn Đào âm trầm, nói: "Hổ huynh, ngươi không ở Trấn Hải thành mà chạy đến Vạn Kiếm tông chúng ta làm gì?"

Hổ Bá Thiên cười ngạo nghễ: "Lời này của Trương huynh sai rồi, Hổ mỗ là khách khanh thái thượng trưởng lão của Bạch Thảo phong, hôm nay vì tấn cấp hạ phong mà tận sức làm việc, có gì không được?"

Trương Tấn Đào lạnh lùng nói: "Không biết Hổ huynh trở thành thái thượng trưởng lão của Bạch Thảo phong khi nào? Vì sao không có ai biết?"

Hổ Bá Thiên cười ha ha, nói: "Trương huynh nói đùa." Hắn hơi dừng lại một chút, thu liễm ý cười trên mặt, nghiêm nghị nói: "Hổ mỗ mặc dù mới thăng cấp cảnh giới linh thể ba tháng trước. Nhưng Trương huy gia nhập Hoa Lộ phong khi nào thì Hổ mỗ gia nhập Bạch Thảo Phong khi đó. Nếu như Trương huynh không tin, thì có thể hỏi phong chủ Truyện Cảnh Thụy".

Khóe miệng của Trương Tấn Đào khẽ giật giật, tuy hắn không tin lời nói của Hổ Bá Thiên. Nhưng lại hiểu rằng, nếu lúc này mà hỏi tiếp, thì chỉ có rước nhục vào người thôi.

Điều này, chỉ cần nhìn Truyện Cảnh Thụy tươi cười không ngậm miệng lại được là biết.

Bên ngoài quang cầu, tất cả lập tức trở nên yên lặng. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra: Hôm nay Hoa Lộ phong hành động như vậy là nhằm vào Bạch Thảo phong. Nhưng mà chẳng biết tại sao, Bạch Thảo phong dường như đã có chuẩn bị trước, ứng phó rất khéo léo, khiến cho âm mưu của Hoa Lộ phong hoàn toàn thất bại.

Đặc biệt vị cường giả linh thể Hổ Bá Thiên đột nhiên xuất hiện, càng ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Trương Tấn Đào hít một hơi thật sâu, hắn hiểu rằng việc đã đến nước này thì quả thật là không còn đường để quay lại rồi.

"Được, đã như vậy thì lão phu xin lĩnh giáo tuyệt học của Hổ huynh đệ, mời..."

Hai hàng lông mày của Hổ Bá Thiên khẽ nhướng lên, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên lập tức xoay người rời đi, bay ra khỏi quang cầu.

Đây là trận giao thủ giữa hai cường giả linh thể, hắn đương nhiên không muốn ở trong quang cầu chịu trận.

Khi hắn vượt qua quang cầu bay về phía nhóm người Truyện Cảnh Thụy. Nơi hắn đi qua, người người tránh né, mở ra một lối đi thật rộng, hơn nữa trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ kính sợ, thậm chí còn mang theo vài phần nịnh bợ.

Vào thời điểm Trịnh Hạo Thiên sử dụng ngụy pháp khí đánh bại Tạ Đằng Man, hơn nữa còn hủy diệt khí linh trong ngụy pháp khí của đối phương. Địa vị của hắn trong lòng những đệ tử Vạn Kiếm Tông lại một lần nữa được nâng lên, gần như là tương đương với các đệ tử hạch tâm trung phong rồi.

Lúc này, cho dù là đệ tử hạch tâm thập giai có thể bước chân vào cảnh giới linh thể bất cứ lúc nào như Văn Nhân Băng Oánh của Phượng Sồ phong, danh vọng cũng chưa chắc vượt qua được hắn.

"Hạo Thiên, ngươi... Đã sớm biết?" Nhạc Mãnh thấp giọng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, hiểu rằng không thể gạt được con mắt tinh tường của Nhạc thúc, hắn gật nhẹ đầu một cái, rồi nói: "Tiểu chất có nghe được tin đồn, nhưng không dám xác định rằng có cường giả linh thể ra tay phá rối hay không. Cho nên mới mời Hổ đại ca chuẩn bị một chút, không ngờ cuối cùng phải ra tay thật".

Nhạc Mãnh khẽ gật đầu một cái, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, nói: "Kẻ đứng sau chuyện này là ai?"

Với thực lực của Hoa Lộ phong chắc hẳn là không thể nào tìm được ngụy pháp khí, cũng không thể mời được cường giả linh thể, nếu không như vậy bọn họ cũng phải tham gia vòng đấu loại, cho nên sau lưng bọn họ nhất định có một thế lực cường đại nào đó nâng đỡ.

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói khẽ: "Bá Vương phong".

Khóe mắt Nhạc Mãnh khẽ giật giật, trầm giọng nói: "Hạo Thiên, quân tử báo thù mười năm không muộn".

Trịnh Hạo Thiên nặng nề vâng một tiếng, hạ ánh mắt xuống.

Bá Vương phong dù ở trung phong cũng là bài danh hàng đầu, thực lực mạnh mẽ, vượt xa Bạch Thảo phong. Lúc này nếu nếu tới lý luận thì thuần thúy là tự rước lấy nhục, thậm chí còn dẫn tới tai họa.

Nhưng mà, thù này thì phải báo, phải nhớ kỹ trong lòng.

.................

Trên bầu trời, Vân thái thượng trưởng lão cùng Lỗ đại sư đối diện nhau.

Lúc này, sắc mặt Vân thái thượng trưởng lão cũng rất khó coi, mà Lỗ đại sư thì cười ha hả nói: "Vân lão nhân, Bá Vương phong làm việc không kiêng nể gì như thế, ngươi không quản đến ư?"

Vân thái thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: "Thủ đoạn của bọn họ cũng không tính là quá phận, nhưng mà có thể xuất ra một vị thái thượng trưởng lão cùng một ngụy pháp khí. Hắc hắc, phần lễ vật này cũng quá lớn rồi. Thật không biết Âu Dương Húc cho Trương Tấn Đào lợi ích gì mà khiến hắn cam tâm tình nguyện rởi bỏ địa vị khách khanh thái thượng trưởng lão Bá Vương phong".

Ở trong Vạn Kiếm Tông, khách khanh thái thượng trưởng lão hạ phong cùng với khách khanh thái thượng trưởng lão trung phong có đã ngộ khác hẳn nhau, chỉ có thể dùng câu ' một trời một vực' để hình dung.

Hơn nữa, vấn đề không chỉ là sự đãi ngộ, mà về danh tiếng cũng kém hẳn một bậc.

Cho nên Âu Dương Húc muốn khiến Trương Tấn Đào gia nhập Hoa Lộ phong, nhất định là phải trả cái giá rất lớn.

Lỗ đại sư khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ cần là người, thì tất có nhu cầu, thực lực của Bá Vương phong thâm sâu khó dò, bỏ qua một vị thái thượng trưởng lão cũng không tính là gì. Nhưng Hổ Bá Thiên lúc này cũng có thể tấn cấp linh thể. Hắc hắc, đây đúng là số mệnh rồi".

Vân thái thượng trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi nói: "Không sai, Bạch Thảo phong có đại vận. Trận này, lão phu nghĩ Bạch Thảo phong có lợi thế hơn".

Tuy hai cường giả linh thể chưa giao thủ, nhưng trong lòng hai vị lão gia này đã có dự cảm trước rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong quang cầu, hai vị cường giả linh thể đều chắp tay sau lưng , tinh quang trong mắt bọn họ chớp động, chân khí câu thông thiên địa, tỏa ra khí thế khổng lồ khó có thể hình dung được.

Khí thế trên người bọn họ khác hẳn với những tu luyện giả bình thường, bởi vì khí thể của bọn họ kết hợp với linh thực thiên địa. Ngưng tụ lại giống như thực chất vậy.

Nếu như tu luyện giả bình thường đứng trong vùng khí thế của bọn họ bao phủ, thì thậm chí cường giả linh thể không cần động thủ, cũng có thể sử dụng khí thế mà giết chết đối thủ.

Đây là đặc điểm vô cùng đáng sợ của cường giả linh thể, bọn họ có lực lượng thần bí, cường đại không thể tưởng tượng được.

Khí thế của hai người không ngừng tích súc, càng ngày càng cao, phảng phất như vĩnh viễn không dừng lại.

Nhưng mà, Trương Tấn Đào lại có nỗi khổ không nói nên lời, khí thể của hắn đã đạt mức cực hạn, nhưng khí thế của Hổ Bá Thiên vẫn như trước không nhanh không chậm tăng lên, dường như có thể kéo dài vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Hàn quang trong đôi mắt hắn lóe lên, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, bước lên trước, kéo gần khoảng cách hai bên sau đó tung ra một quyền.

Khi mà cánh tay hắn duỗi ra, một luồng quang mang sắc bén từ nắm tay bắn ra, hội tụ trong hư không tạo thành một đạo bạch quang đâm thẳng về phía trước.

Trên nắm tay của hắn chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một bộ quyền sáo (bao tay), làm cho toàn bộ lực lượng của hắn ngưng tụ lại một chỗ.

Hổ Bá Thiên cười lớn, nụ cười trên mặt mang theo sự tự tin vô tận.

Trương Tấn Đào xuất thủ trước, đó là bởi vì hắn không chịu nổi áp lực cực lớn, cho nên lòng tin của hắn xuất hiện sự dao động. Đã như vậy, trận chiến này chưa bắt đầu cũng đã biết kết quả rồi.

Ánh mắt Hổ Bá Thiên trở nên chăm chú, đột nhiên rống to một tiếng.

"Gầm..." Hổ Vương Khiếu Thiên hống. Tiếng rống này giống như tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời, đột nhiên vang lên trong hư không, khiến cho tâm thần người ta dao động, khó có thể kiềm chế.

Thân hình của Trương Tấn Đào trong hư không đột nhiên đình trệ, khí thế cùng uy lực một quyền kia của hắn kém đi ba thành.

Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh hãi, một tiếng hống của Hổ Bá Thiên lại có uy năng lớn như vậy, cho dù là cường giả cùng giai cũng không thể chống đỡ.

Trong khi khí tức của Trương Tấn Đào bị nhiễu loạn, Hổ Bá Thiên lập tức bước tới vung quyền đánh ra, lấy cứng đối cứng mà chống lại quyền của Trương Tấn Đào.

Nhưng mà, khác với Trương Tấn Đào, nắm tay của Hổ Bá Thiên trống trơn, ngênh tiếp bảo khí quyền sáo của đối phương.

"Ầm.." Một tiếng nổ lớn vang lên ở nơi giao tiếp giữa hai nắm tay.

Trên quyền đầu của Hổ Bá Thiên máu tươi đầm đìa, nhưng thân thể của hắn lại vững vàng, không chút lay động.

Trái lại Trương Tấn Đào lùi lại mấy bước, quyền sáo trên tay hắn đã vỡ ra từng mảnh, không cách nào sửa chữa lại. Mà cánh tay của hắn cũng buông thõng xuống, tuy không thấy vết thương, nhưng thương thế so với Hổ Bá Thiên chắc chắn là nặng hơn nhiều. Mà quan trọng chính là: Khí thế của hắn đã không còn, triệt để bị đối phương áp chế.

Hổ Bá Thiên cất tiếng cười dài, phóng tới phía trước, hắn không để ý tới vết thương trên tay, song quyền như gió với khí thế cường đại không gì sánh kịp hướng về đối phương giáng tới.

Trận chiến của cường giả linh thể, vậy mà không có chút gì gọi là huyễn lệ rực rỡ, cũng không có yêu hóa biến thân, mà chỉ bình thường chân thật như vậy. Nhưng cũng bởi thế, lại càng thể hiện sự cường đại tàn khốc của hai người.

Trong đôi mắt Dư Uy Hoa hiện lên sự hứng khởi tột cùng, hắn nhìn như say như dại. Đặc biệt là phương thức chiến đấu của Hổ Bá Thiên có phần nào giống với hắn, khiến cho hắn hận không thể đi theo học hỏi, đánh ra một quyền có uy thế ngập trời như vậy.

Sắc mặt Trương Tấn Đào đại biến, hắn lui nhanh ra sau, được chỗ này hỏng chỗ khác, không cách nào thoát khỏi. Cuối cùng, hắn cắn răng nói: "Hổ Bá Thiên, đây là do ngươi bức ta".

Dứt lời, hắn hét to một tiếng, trên người đột ngột tỏa ra quang mang vạn trượng.

Một thanh trường đao to lớn quỷ dị đột ngột xuất hiện trên người hắn.

"Khí phách chi linh, hiện thân...." Một đạo ánh sáng lập tức bắn ra, từ trong hư không ngưng tụ thành một thân ảnh nhỏ bé.

Ngụy pháp khí, đây là kiện ngụy pháp khí thứ ba xuất hiện trong ngày hôm nay rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.