Chiến Thiên

Chương 557: Ngụy pháp khí




"Đi..."

Trịnh Hạo Thiên quát nhẹ một tiếng, toàn bộ mười tấm Thánh Quang Thứ phù triện siêu phẩm thập giai lập tức vỡ tan. Mười đạo quang mang chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái chợt lóe lên, phảng phất như trong một khắc quang mang vừa xuất hiện thỉ nó đã lao tới thân thể cự tượng rồi, căn bản không cho đối phương bất cứ cơ hội phản ứng hay né tránh nào.

Đây là điểm khiến người ta sợ hãi nhất của quang hệ phù triện.

Tốc độ ánh sáng, chỉ cần kích phát, gần như không ai có thể tránh thoát.

Đặc biệt là dưới cường giả linh thể, đối mặt với sự công kích của quang hệ phù triện. Biện pháp duy nhất chính là lấy cứng đối cứng.

"Sưu, sưu, sưu...."

Mấy tiếng xé gió chợt vang lên bên người cự tượng, trên thân thể của nó lập tức lại xuất hiện mấy lỗ thủng. Hơn nữa. Trịnh Hạo Thiên lần này xuất thủ có hơi điều chỉnh một chút, nơi công kích đều là bộ vị yếu hại của cự tượng.

Cự tượng lại một lần nửa gầm rống giận dữ, bất quá, nó có gào đến đứt họng cũng chẳng uy hiếp được Trịnh Hạo Thiên.

Tạ Đằng Man hít sâu một hơi rồi phun ra một ngụm chân khí. Bên trong không ngờ lại ẩn chứa một tia bạch sắc quang mang nhàn nhạt. Đây chính là bản mạng chân khí của hắn, trải qua thiên chuy bách luyện mới có được. Một khi phun lên phía trên thần binh, lập tức sẽ khiến uy lực thần binh tăng vọt.

Miệng vết thương trên thân thể cự tượng gần như chỉ trong giây lát đã biến mất sạch, hơn nữa tinh thần còn hưng phấn, mãnh liệt nhào về phía Trịnh Hạo Thiên.

Bốn cái chân khổng lồ kia mỗi lần hạ xuống đều phát ra những tiếng nổ ầm ầm, phảng phất như có uy thể chấn động cửu thiên, khiến người ta kinh hồn táng đởm.

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Tạ sư huynh, để xem phù triện trong tay tiểu đệ nhiều, hay nguyênn khí của ngài sung mãn, ha ha."

Cổ tay hắn lại một lần nữa rung lên. Hai mươi tấm phù triện giống y lúc trước đã xuất hiện.

Nhẹ nhàng phất tay một cái, tất cả hai mươi tấm phù triện đều vỡ tan, hóa thành hai mươi đạo quang mang, một lần nữa đánh trọng thương cự tượng. Hơn nữa số lượng Thánh Quang Thứ phù triện lần này lại nhiều gấp đôi, cự tượng vừa được bổ sung nguyên khí lại lập tức tiêu hao sạch sẽ, tinh thần trở nên uể oải.

Tạ Đằng Man tức muốn hộc máu.

Thứ hắn phun ra chính là nguyên khí đan điền. Loại nguyên khí này chân quý dị thường, phải sử dụng bí pháp tinh luyện mới có được, chân khí bình thường làm sao có thể so sánh.

Loại nguyên khí này cứ thiếu đi một phần thì hy vọng ngày sau đột phá thập phong đỉnh giai, tiên vào cảnh giới linh thể lại ít đi một phần.

Nếu không phải có liên quan đến danh dự và vận mệnh bản phong, hắn tuyệt đối sẽ không phung phí thế này.

Chỉ là, hiện giờ gặp phải Trịnh Hạo Thiên trong tay ùn ùn tung ra phù triện, hắn không thể kiềm chế được, giận dữ hét lên: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi sử dụng vật ngoài thân, không tính là bổn sự."

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Tạ sư huynh, không biết là ai dùng phù triện trước nhỉ?"

Tạ Đằng Man lập tức nghẹn họng.

Phù triện hỏa cầu trong tay hắn chính là bảo vật do cường giả linh thể luyện chế. Hôm nay sử dụng, vốn muốn xuất kỳ bất ý khắc địch. Nhưng không ngờ tới, Trịnh Hạo Thiên lại còn giàu hơn hắn gấp trăm ngàn lần, phù triện cường đại nhiêu không đếm xuể. Thật đúng là tự cầm đá đập vào chân mình, không còn gì để nói.

Cổ tay Trịnh Hạo Thiên lại lật. Tạ Đằng Man mắt tinh lập tức nhìn thấy. Hiện giờ phù triện trên tay đối phương không ngờ lại tăng lên gấp đôi, biến thành bốn mươi tấm. Tạ Đằng Man hít một hơi lạnh, nếu Trịnh Hạo Thiên không phải đang phô trương thanh thế, mà thực sự là bốn mươi tấm phù triện cường đại lúc trước, thì....

Trong lòng hắn chợt lạnh. Chẳng lẽ phía sau hắn còn có một vị quang hệ ngọc phù sư cấp bậc cường giả linh thể chuyên môn luyện chế phù triện cho hắn? Nếu không chỉ bằng vào một linh khí sư vừa mới tấn thăng bát giai, làm sao lại có được nhiều phù triện cường đại như thế.

Nhưng hắn cũng không biết, trong lúc này, trong lòng vô số người cũng có một câu hỏi giống như hắn.

Phù triện trong tay Trịnh Hạo Thiên, thật sự do một mình hắn luyện chế mà thành ư?

"Hắc hắc, sư huynh cẩn thận."

Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, không chút dơ dự xé rách toàn bộ bốn mươi tấm phù triện, lập tức, bốn mươi đạo quang mang bắn ra, hung hăng xuyên thủng thân thể cự tượng.

"Không...." Tạ Đằng Man mới chỉ thoáng do dự một chút, trên thân thể cự thượng đã lại có thể bốn mươi lỗ thủng. Con cự tượng thoáng lảo đảo vài cái rồi ầm ầm đồ vật ra, hơn nữa thân thể còn rung động không ngừng, tựa hồ có thể tiêu tán bẩt cứ lúc nào.

Cồ tay Tạ Đằng Man vung lên, quang mang trên cự kiếm tòa ra mãnh liệt, lập tức thu cự tượng vào bên trong,

Lúc này, đôi mắt của hắn đã trở nên đỏ lừ, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ oán hận.

Trải qua một trận chiến này, khí phách thanh cự kiếm đã bị trọng thương, muốn giúp nó khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ phải mât mấy năm tĩnh dưỡng, hơn nữa khi đó, hắn còn phải không ngừng dùng nguyên khí quý giá nhất để tu bổ.

Cuối cùng sẽ tạo thành chướng ngại cực lớn khi hắn trùng kích cảnh giới linh thể sau này. Đặc biệt là khi loại nguyên khí phải sử dụng bí pháp tinh luyện ra này suy giảm tới một mức độ nhất định, khả năng hắn có thể đột phá cực hạn có thể nói là cực nhỏ.

"Ngươi...." Tạ Đằng Man nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, hận ý trong mắt tựa như sóng lớn ngập trời.

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh lùng, nói: "Tạ sư huynh còn thủ đoạn gì nữa không, thử thi triển ra xem nào."

Cồ tay hắn lại rung lên, lúc này, số lượng phù triện xuất hiện trong tay hắn không ngờ đã đạt tới tám mươi tấm rồi.

Nhìn đống phù triện to tướng trong tay Trịnh Hạo Thiên, trong lòng Tạ Đằng Man chợt bốc lên một cổ tà hỏa, hắn hung hăng nói: "Được lắm, đây là ngươi bức ta."

Hắn thò tay vào trong túi không gian, lấy ra một thanh đoản nhận. Đây là một thanh chủy thủ nho nhỏ, phía chuôi chùy thủ còn được khảm một viên bảo thạch hắc sắc.

Tuy khoảng cách giữa hai người khác xa, nhưng khi Tạ Đằng Man lấy ra thanh chùy thủ này. Trịnh Hạo Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng hắc ám âm trầm bốc lên cao, đồng thời tràn ra toàn bộ không gian trong lôi đài.

Đây là một cỗ lực lượng hắc ám, mặc dù không thể tinh thuần bằng Hắc Ám Tỏa Liên do Mộng Yểm khống chế, nhưng khí tức lại dường như cường đại hơn một bậc.

Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên tinh mang. Hắn đang sở hữu hai kiện ngụy pháp khí nên lập tức biết, đây chắc chắn là một kiện ngụy pháp khí.

Tạ Đằng Man một tay cầm cự kiếm một tay cầm chủy thủ nói: "Khí phách chi linh, hiện thân...."

Một luồng quang mang hắc sắc lập tức từ trên chủy thủ tràn ra, đồng thời chậm rãi ngưng tụ thành một con quái thú kỳ dị giữa hư không.

Con quái thú này có hai đầu, trên người có hai màu đen xám đan xen. Trong một khắc khi nó vừa xuất hiện, không ngờ lại lộ ra một tia khí tức cổ xưa, phảng phất như một con cự thú thời viễn cổ vừa sống lại vậy.

Ngoài quang cầu, đột nhiên có người kinh hô, "'Khí linh, đây là khí linh...."

Lời này phảng phất như hắt một chậu nước lạnh vào chảo dầu đang sôi sục, trong nháy mắt đã khiến tất cả trở nên sôi trào.

"Khí linh? Đây là khí linh sao?"

"Không thể nào, khí linh chính là khí phách chi linh, chỉ có khí phách chi linh trong pháp khí mới được xưng là khí linh, chẳng lẽ..."

"Đây là một kiện pháp khí...."

Vô số ảnh mắt nóng rực lập tức chiếu thẳng lên người Tạ Đằng Man trong quang cầu. Gần như trong mỗi một đạo mục quang đều tràn ngập vẻ tham lam.

Pháp khí.

Thần binh trong truyền thuyết không ngờ lại xuất hiện trong đại bỉ.

Nếu kiện pháp khí này nắm trong tay một vị cường giả linh thể - đương nhiên sẽ chẳng có ai kinh ngạc. Bời vì cường giả linh thể cường đại trên cơ bản đều có thể khiến bổn mạng thần binh của mình tu luyện thành ngụy pháp khí. Chỉ cần bỏ thêm một lượng lớn thời gian bồi dưỡng, sau này trở thành pháp khí cũng chắng có gì là lạ.

Nhưng một tu luyện giả thập giai, hơn nữa còn là tu luyện giả hạ phong, không ngờ cũng có thể lấy ra một kiện pháp khí. Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tượng tượng nổi.

"'Không phải pháp khí, kiện thần binh này chỉ là một kiện ngụy pháp khí."

Một thanh âm già nua chậm rãi vang lên, đồng thời truyền đến tai tất cả moi người,

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía người vừa nói.

Vị lão giả này chính là phong chủ một hạ phong, cả đời am hiểu nhất chính là luyện chế thần binh. Nếu hắn đã nói như vậy, thì đương nhiên không sai được.

Bất quá, vẻ khiếp sợ, hâm mộ và đố kỵ trong ánh mắt mọi người vẫn không vỉ vậy mà giảm sút.

Ngụy pháp khí tuy không phải là pháp khí, nhưng dù sao cũng hơn xa bảo khí.

Một cường giả thập giai, trong tay lại có ngụy pháp khí, cũng đủ khiến người ta đố kỵ đến chết thôi.

"Ngụy pháp khí...." sắc mặt Truyện Cảnh Thụy cực kỳ khó coi, hắn lấm bẩm: "Trên Hoa Lộ phong không có cường giả linh thể tọa trấn, ngụy pháp khí trong tay hắn rốt cuộc từ đâu mà có?"

Tất cả mọi người của Bạch Thảo phong đều đưa mắt nhìn nhau? Trong lòng cũng cực kỳ kinh sợ.

Mắt thấy Trịnh Hạo Thiên đã chiếm thượng phong, tựa hồ chẳng mấy chốc sẽ đánh bại đối phương, nhưng khi kiện ngụy pháp khí này xuất hiện, một chút hy vọng may mắn trong lòng bọn họ lập tức tan thành mây khói.

"Ha ha. Trịnh sư đệ, cho ngươi nếm thử một chút mùi vị thanh Hắc Quang nhận này." Tạ Đằng Man cười điên cuồng một tiếng, không ngờ ném thanh đoản nhận trong tay lên.

Kiện thần binh này vừa rời khỏi tay hắn liên lập tức bay lên, chui vào đinh đầu cự thú giữa hư không, không ngờ trong nháy mắt đã dung hợp thành một thể. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiếp đó, một cỗ khí tức cổ xựa mà khổng lồ bắt đầu điên cuồng tràn ra.

"Oanh, oanh oanh...."

Trong quang cầu đột nhiên vang lên những âm thanh chói tai mà quỷ dị. Cho dù không gian bền vững như trên lôi đài cũng phải khẽ rung lên.

Cõ thanh âm này xuyên thấu qua quang cầu, truyền đến tai tất cả mọi người quan chiến, khiến cho trái tim mọi người trong nháy mắt đã gia tốc lên gấp mấy lần.

May mà những người này đều là tu luyện giả cường đại. Nếu đổi lại là người thường, chỉ dưới loại gia tốc nhịp tim bất ngờ này, chỉ sợ đã lập tức ngất xỉu rồi.

Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo. Sau khi bị quang cầu cản trở, mà cỗ lực lượng này vẫn có uy thế cường đại như thế, vậy Trịnh Hạo Thiên bên trong quang cầu thì sao đây?

Lúc này Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày. Những thanh âm giống như tiếng trống trận này chính là tới từ cái khí phách chỉ linh quỷ dị trước mắt. Đây tựa hồ là năng lực trời sinh của nó, có thể ảnh hưởng, thậm chí là khống chế nhịp tim của người khác.

Bất quá, khi nhịp tim của hắn vừa mới tăng lên gấp đôi, khí xoáy trong não vực và đan điền lại trở nên sôi trào.

Lực lượng quang ám cùng lực lượng của đan điền không hẹn mà cùng vận chuyển. Chúng dung hợp thành một, tạo thành tầng tầng bảo hộ trái tim, khiến nó không bao giờ bị ngoại lực ảnh hưởng nữa.

Thờ dài một hơi Trịnh Hạo Thiên cười quỷ dị: "Nếu Tạ sư huynh đã ưu ái như vậy, tiểu đệ cũng không thể giấu dốt nữa rồi. Đành bêu xấu vậy."

Hắn giơ cao hai tay, khẽ quát: "Huyết Quang kích...."

Nội ngoại quang cầu, một vẳng quang mang huyết hồng hung lệ tàn bạo, khiến người ta không thể kiềm chế bản thân đột nhiên xuất hiện....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.