Chiến Thiên

Chương 535: Vạn phong bốc thăm




"Phành…."

Một tiếng chiêng ầm ầm vang lên. Thanh âm phảng phất như từ cửu u nhanh chóng vang vọng khắp cả bầu trời, đồng thời cũng lan truyền tới cả vạn phong.

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, bọn họ dừng tất cả mọi việc đang làm dang dở lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời cao với, trong tòa thượng phong quanh năm ẩn mình trong biến sương mù đày dặc, một thanh âm gia nua văng vẳng truyền tới.

"Đệ tử các phong nghe lệnh, ngày đại bỉ đã đến, các phong chủ lập tức tới chủ phong rút thăm."

Từ trong các phong kéo dài liên miên hơn trăm dặm lập tức lóe lên vô số quang huy, đồng thời bay vụt về phía chủ phong.

Nơi này, chính là Vạn Kiếm tông - một trong bát đại siêu cấp môn phái trên Phiêu Miễu đại lục. Cho dù chỉ là một tòa phong vô danh, bên trong cũng có tu luyện giả cao giai tọa trấn.

Tuy người đó vị tất đã là tu luyện giả thập giai, nhưng ít nhất cũng phải là cửu giai đỉnh phong. Chỉ là vận khí không tốt, khổ tu mấy chục năm mà không thể vượt ranh giới mong manh giữa cửu giai và thập giai.

Đây là thực lực siêu cấp của Vạn Kiếm tông, và cũng chính bởi vì có nhiều cao giai tu luyện giả như thế tồn tại, mới khiến cho cường giả linh thể trong tông môn sản sinh tầng tầng lớp lớp, không bao giờ cạn kiệt. Mà đồng dạng, càng có nhiều cường giả linh thể thủ hộ. Vạn Kiếm tông mới có thể vui vẻ tận hưởng vinh quang, phát triển không ngừng.

Trên bầu trời, những đạo quang mang lần lượt đáp xuống chủ phong. Hiển nhiên không phải là lần đầu tiên đám phong chủ tham gia loại hoạt động này, cho nên sau khi đáp xuống, ai nấy đều nhìn thắng về phía trước, đứng nguyên ở vị trí của mình.

Mặc dù không có quy định cùng nhắc gì, nhưng rất hiển nhiên, vị trí ở trong trung tâm vĩnh viễn sẽ thuộc về phong chủ mười một tòa trung phong cường đại.

Hơi dịch ra ngoài một chút là phong chủ một trăm mười một tòa hạ phong. Về phần đám phong chủ phong vô danh đông đúc, thì chỉ có thể chen nhau đứng chi chít bên ngoài cùng mà thôi.

Trong vạn phong của Vạn Kiếm tông, cạnh tranh giữa các phong vô danh không thể nghi ngờ chính là kịch liệt nhất.

Đại bỉ vạn phong từ trước tới nay, mười một tòa trung phong giao thủ với nhau, cuối cùng chọn ra ba phong đứng cuối đối chiến với ba phong đứng đầu hạ phong. Người thắng làm trung phong, kẻ thua làm hạ phong.

Mà trong một trăm mười một tòa hạ phong sẽ thì đấu với nhau, mười một phong xếp cuối cùng sẽ phải giao thủ với muời một phong cường đại nhất trong những phong vô danh. Thắng làm vua thua làm giặc, tất cả đều dùng thực lực để nói chuyện.

Phong vô danh phải có tới hơn vạn tòa, mà tất cả chỉ có mười một cái danh ngạch, vì vậy có thể nói là tranh nhau đến toác đầu chảy máu, sự khó khăn bên trong không cần nghĩ cũng biết được.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả các phong đều có tư cách cạnh tranh hạ phong. Đại đa số các phong vô danh đến chỉ là để xem náo nhiệt thôi, nhưng giữa các phong với nhau cũng có quan hệ thân sơ. Những phong có tư cách tranh đoạt mười một danh ngạch tổng cộng cũng chỉ có hơn một trăm mà thôi. Bọn họ đều là kẻ nổi trội trong những phong vô danh, bên người mỗi một phong chủ đều có một số người vây quanh, ẩn ước chia làm nhiều trận doanh khác nhau.

Trừ những người đó ra, đại đa số phong chủ đều túm tụm tốp năm tốp ba, thấp giọng bàn tán với nhau. Trên mặt bọn hắn đều lộ ra một vẻ tươi cười thản nhiên, bất quá khi ánh mắt chiếu về phía các phong chủ đứng ở trung tâm được mọi người vây quanh, trong con mắt lại liên tục lóe lên vẻ hâm mộ không thể nào che dấu được.

Mà trong tất cả những phong vô danh, cũng có một người gây được sự chú ý. Người này chính là phong chủ Bạch Thảo phong - Truyện Cảnh Thụy.

Khoảng cách giữa Bạch Thảo phong và chủ phong tương đối xa, khi hắn chạy tới đây thì trên chủ phong đã chật ních người rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bất quá, khi chân thân hắn vừa hiện ra, lập tức khiến vô số ánh mắt phải liếc nhìn lại. Cho dù là trong trận doanh trung phong và hạ phong cũng có mấy ánh mắt lặng lẽ xẹt qua người hắn.

Tuy những ánh mắt này khiến Truyện Cảnh Thụy hơi có cảm giác rùng mình kinh hãi, nhưng trên mặt hắn lại vì hưng phấn quá độ mà trở nên đỏ ửng, ngay cả hai mắt cũng trở nên rạng rỡ phát sáng.

Từ khi hắn tiến nhiệm ngôi vị phong chủ Bạch Thảo phong tới nay, đây là lần đầu tiên được người ta chú ý như thế. Tuy hắn biết, đây đều không phải là do công lao của hắn, mà là do Trịnh Hạo Thiên - người được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất nhân dưới thất giai. Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng cực kỳ vui vẻ.

Sau khi hắn đáp xuống, xung quanh lập tức tụ tập một đám người.

"Truyện thúc, ngài đã tới." Mạch Kinh Lộ đã sớm lặng lẽ chú ý, vừa thấỵ Truyện Cảnh Thụy liền lập tức chạy tới, thấp giọng kêu lên.

Truyện Cảnh Thụy khẽ gật đầu, nói: "Mạch phong chủ, ngươi lại đến sớm hơn lão phu một bước rồi."

Tuy giữa Bạch Thảo phong và Trường Thọ phong đã có giao tình mấy đời, mà Mạch Kinh Lộ lúc nhỏ lại học nghệ mấy năm ở Bạch Thảo phong. Nhưng hiện giờ, hắn dù sao cũng là phong chủ một phong, Truyện Cảnh Thụy cũng không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa.

Mạch Kinh Lộ mĩm cười, nói: "Truyện thúc, ta nghe Phàn Cao huynh nói, năm nay Bạch Thảo phong định cho ba... vị sư đệ xuất mã, không biết có thật hay không?"

Hắn vừa nói xong, mọi thanh âm xung quanh lập tức biến mất. Mặc dù một số phong chủ cường đại tỏ vẻ chẳng thèm ngó ngàng tới Truyện Cảnh Thụy, nhưng lúc này cũng vội dỏng hết cỡ hai cái tai của mình, cẩn thận lắng nghe.

Truyện Cảnh Thụy bật cười, nói: "Ừ. Để cho ba tên tiểu tử kia cọ sát một lần, tích lũy kinh nghiệm, xem xem có thu hoạch được gì trong đại bỉ lần này hay không."

Hắn nói thì có vẻ hời hợt, nhẹ nhàng, nhưng những người đứng ngoài nghe thấy trong lòng đều có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.

Truyện Cảnh Thụy rõ ràng không đặt lần đại bỉ này vào trong lòng, mà đặt mục tiêu tập trung vào đại bỉ vạn phong mười năm sau.

Trịnh Hạo Thiên, thanh niên đang quật khởi với tốc độ chóng mặt trong Vạn Kiếm tông. Tốc độ tiến bộ của hắn thì quá rõ ràng rồi, hơn nữa thực lực của hắn cũng khiến người ta không rét mà run. Không chỉ như vậy, Dư Uy Hoa, Lâm Đình, thậm chí là ba vị luyện yêu võ giả cực phẩm còn lại, chẳng có kẻ nào là dễ đối phó.

Mười năm sau, chỉ sợ bọn họ sẽ tấn thăng đến cảnh giới thập giai rồi.

Mà với tư chất và thực lục của bọn họ, một khi trở thành cường giả thập giai đỉnh phong, thì trừ phi là cường giả linh thể, nếu không đừng hòng áp chế, đánh bại được. Nhưng, cường giả linh thể đâu phái có đại ven đường, cho dù là trong hạ phong, cũng chỉ trên dưới một nửa là có cường giả linh thể tọa trấn mà thôi.

Về phần phong vô danh...

Tốt nhất là không nên si tâm vọng tưởng.

Mạch Kinh Lộ liên tục gật đầu, nói: "Truyện sư thúc nói đúng lắm. Nên cho ba vị sư đệ cọ sát một chút thì tốt hơn."

Những phong chủ không đủ thực lực tranh đoạt xung quanh chỉ cười ha hả nhìn lại, nhưng đám phong chủ có chút thực lực, hùng tâm bừng bừng thì lại nửa vui nửa buồn.

Nếu phái ra ba tên tiểu bối này xuất thủ, đương nhiên là bỏ qua cơ hội cạnh tranh lần này, nhưng đến lần đại bỉ tiếp theo, chỉ sợ Bạch Thảo phong nhất định phải chiếm một cái danh ngạch rồi.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu, tất cả các phong chủ cũng lần lượt tới nơi. Ngay khi một người cuối cùng đáp xuống chủ phong, ở giữa trung tâm đỉnh núi lập tức lóe lên một vầng quang hoa mãnh liệt, tiếp đó một quang cầu rực rỡ như thái dương đột nhiên xuất hiện.

Sắc mặt mọi người vào giờ khắc này đều trở nên trầm trọng, bọn họ đều cúi đầu, cụp ánh mắt xuống, tựa hồ rất kinh sợ khối quang cầu này.

"Dựa theo quy củ cũ, bắt đầu rút thăm."

"Vâng." Mười một giọng nói gần như cùng lúc vang lên. Các vị phong chủ của mười một tòa trung phong khẽ phất tay, đều bắn ra một đạo quang mang tiến vào trong quang đoàn to lớn kia.

Chỉ sau một lát, bọn họ đã thu tay trở về, mà trên tay bọn họ không biết từ lúc nào đã có thêm một cái mộc bài. Bọn họ đều liếc mặt nhìn qua, cuối cùng mặt không đổi sắc, ôm quyền hành lễ với quang cầu, rồi đạp kiếm rời đi.

Một trăm mười một vị phong chủ hạ phong lẳng lặng đứng chờ, mãi cho đến khi phong chủ trung phong rời khỏi phạm vi chủ phong hoàn toàn, bọn họ mới cùng nhau bắn ra một đạo quang mang, chui vào trong quang cầu.

Cái quang cầu này thể tích không gọi là quá lớn, nhưng khi cất chứa hơn trăm đạo quang mang lại không hề có dấu hiệu bất ổn gì cả.

Chỉ nửa khắc sau, trên tay bọn họ không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một tấm thẻ được chế tác từ một loại gỗ trân quý nào đó. So với đám phong chủ trung phong mà nói, biểu tình của đám phong chủ hạ phong lại phức tạp hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn mộc bài trong tay, có người thì khẽ lắc đầu, có người thì nhíu mày, cũng có người nhẹ giọng thở dài, nhưng đồng thời cũng có người mỉm cười, tựa hồ hết sức hài lòng với cái thẻ của mình.

Quy định đại bỉ thập phần đơn giản, mười một tòa trung phong luân phiên giao đấu với nhau mười trận, ba phong kém cỏi nhất sẽ tham gia đấu loại, cho nên bọn họ rút thăm chẳng qua chỉ là trình tự so đấu. Vận may tốt xấu kỳ thật cũng không có tác dụng bao nhiêu.

Nhưng hạ phong lại không giống như vậy, một trăm mười một tòa trung phong sẽ chia làm mười một tổ nhỏ. Mỗi một tổ sẽ có mười phong dự thi, và kẻ xếp bét của mỗi tổ sẽ phải tham gia đấu loại.

Thực lực bên trong hàng ngũ hạ phong cao thấp không đều, kẻ mạnh nhất và kẻ yếu nhất chênh lệch nhau rất lớn.

Bên trong một trăm mười một tòa hạ phong, số phong có thái trượng trưởng lão tọa trấn ước chừng là trên dưới một nửa. Bọn họ đương nhiên có thể vững vàng giữ vững ngôi vị hạ phong. Một nửa hạ phong còn lại nếu không may gặp phải, trên cơ bản chỉ có đường thua mà thôi.

Thứ mà một nửa hạ phong không có thái trượng trương lão tạo trấn tranh đoạt chính là cơ hội không phải tham gia vòng đấu loại.

Thực lực phong vô danh tuy rằng không mạnh, nhưng dù sao cũng có mười một tòa nổi trội trong một vạn phong vô danh, gần như mỗi một phong đều có ít nhất ba cường giả thập giai tọa trấn.

Nếu như gặp nhau ở vòng đấu loại, chẳng có ai dám cam đoan mình sẽ không rớt ngựa. Cho nên, phong chủ các phong không có thái trượng trưởng lão tọa trấn khi rút thăm đều thầm cầu khẩn, chỉ mong trong tiểu tổ của mình sẽ không có phong thực lực quá mạnh.

Đột nhiên có một người thấp giọng mắng: "Có quỷ...."

Mọi người đều cùng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt các vị phong chủ hạ phong đều lộ ra vẻ tức cười và cổ quái.

Mấy vị phong chủ phong vô danh có giao tình với hạ phong lập tức truyền âm hỏi thăm. Một lát sau, tin tức khiến mọi người dở khóc dở cười nhanh chóng truyền ra.

Trong lần rút thăm này, có một tổ gồm toàn hạ phong có thái trượng trưởng lão tọa trấn.

Bên trong mười tòa hạ phong này, nhất định sẽ có một phong bị đào thải, tuy mọi người đều biết, trận đấu loại đối với bọn họ bất quá chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, nhưng loại chuyện hiếm thấy như thế phát sinh, cũng không khỏi khiến người ta phải mỉm cười.

Từng đạo từng đạo quang mang phóng lên cao, đám phong chủ hạ phong, người thì vui sướng, người thì sầu lo, lần lượt phá không bay đi. Để lại đỉnh núi rộng thênh thang cho đám phong chủ phong vô danh.

Đây là quy củ, cho dù là trình tự rút thăm cũng phải tuân theo phân chia thực lực nghiêm khắc. Trung phong đầu tiên, tiếp đó là hạ phong, chỉ sau khi bọn họ rời đi, mới đến lượt phong vô danh.

Truyện Cảnh Thụy nhìn đám phong chủ các phong rời đi, trong lòng thầm rít gào. Mười năm, chỉ mười năm nữa, chỉ cần đợi mười năm nữa thôi....

Cắn răng một cái, hắn thu hồi ánh mắt, cổ tay rung lên, một đạo quang mang đã phá không rời đi, chui vào trong quang cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.