Đại Bằng điểu là vương giả trên bầu trời.
Cũng chỉ có trên bầu trời, Đại Bằng Điểu mới có thể phát huy sức chiến đấu bản thân đến cực hạn.
Trước đây, tuy Trịnh Hạo Thiên có Đại Bằng điểu biến thân, nhưng mà tuyệt đại đa số thời gian hắn đều thích sử dụng yêu hóa biến thân cuồng bạo hùng vương và Kim Cương Hoàng Tộc hơn.
Đặc biệt là sau khi hai chủng biến thân này dung hợp lại, cái loại khí tức cuồng bạo từ tận sâu trong linh hồn phóng thích ra, lực hấp dẫn mãnh liệt lại càng khiến cho người ta muốn đắm chìm trong nó.
Vì thế trong tam đại biến thân, uy lực chân chính của biến thân Đại Bằng điểu cho tới bây giờ vẫn chưa được thể hiện.
Thế nhưng, hiện tại thì khác. Bị vị thập giai cường giả kia truy sát, Trịnh Hạo Thiên đã biến thân thành Đại Bằng, toàn lực phi hành.
Sau khi hắn phi hành được một cự li nhất định, lực lượng của Đại Bằng Điểu từ từ được phóng thích, đồng thời ẩn ước kích hoạt một lực lượng truyền thừa viễn cổ nào đó ẩn chứa trong huyết mạch tinh khiết nhất.
Trong đan điền một giọt tinh huyết kỳ dị bắt đầu ngưng tụ lại.
Đây là máu huyết của Đại Bằng điểu, là bộ phận tinh hoa nhất trong yêu đan.
Khi toàn thân hắn hóa thành Đại Bằng điểu, yêu phách cùng yêu lực tràn ngập toàn thân, tinh huyết của Đại Bằng Điểu cũng đồng dạng chảy xuôi trong huyết mạch hắn.
Nhưng mà, lúc này, khi hắn kích phát lực lượng của Đại Bằng Điểu tới cực hạn, trong đan điền của hắn đột nhiên xảy ra biến hóa thần kì.
Từng tia từng tia tinh huyết không thể cảm giác được chảy xuôi trong huyết dịch không ngừng hội tụ lại, cuối cùng không ngờ lại trở thành tinh huyết Đại Bằng điều thuần khiết nhất.
Nếu để người khác biết được những biến hóa kỳ dị này, thì ngay cả những cường giả linh thể chỉ sợ cũng không nhịn được, lôi hắn ra giải phẫu để biết rõ nguyên nhân.
Cái đan điền này không ngờ lại có tác dụng thần kỳ - có thể thu nạp và ngưng tụ tinh huyết yêu thú. Điều này quả thực là một chuyện nghịch thiên tới cực điểm.
Dần dần, sau khi Trịnh Hạo Thiên phi hành mấy canh giờ, một giọt tinh huyết rút cuộc ngưng tụ thành hình, mà ngay khi tinh huyết thành hình, nó liền lập tức sôi trào lên.
Trong giọt máu này, tựa hồ ẩn chứa một lượng tin tức khổng lồ, vô cùng vô tận.
Những tin tức này cũng không thuộc về một con Đại Bằng điểu chưa trưởng thành mà là truyền thừa của Thiên Bằng - một trong yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh, yêu thú đã từng tung cánh bay lượn khắp bầu trời viễn cổ, khiến cho mọi sinh linh trong thiên hạ phải run rẩy.
Truyền thừa của yêu thú và nhân loại không giống nhau. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nhân loại phải qua trí và học tập, mới có thể không ngừng tiến bộ, cuối cùng trở thành tồn tại cường hãn nhất trong Đại Linh giới.
Nhưng mà, yêu thú cường đại thì lại khác.
Hậu thế của chúng vừa sinh ra đã có thực lực cực kỳ cường hãn.
Hơn nữa, trải qua vô số năm phát triển và tiến hóa, chúng đã đem năng lực bản thân, thậm chí còn là trí nhớ và kinh nghiệm chiến đấu cả đời, phong ấn vào trong huyết mạch hậu đại.
Đây là truyền thừa, một phương thức lưu truyền mà chỉ có các chủng tộc cường đại nhất trên thế gian mới có thể sử dụng.
Đại Bằng Điểu cũng thế, trong cơ thể nó có huyết mạch Thiên Bằng, trong huyết mạch lại càng có truyền thừa và ký ức của loại sinh mệnh vĩ đại này.
Bất quá, loại truyền thừa này cũng không phải thu được trong một lần duy nhất, mà theo thực lực Đại Bằng điểu không ngừng tăng lên, nó mới dần dần được phóng thích ra.
Nếu không có thực lực tương xứng, cho dù có phương pháp tu luyện và ký ức, đối với Đại Bằng Điểu non mà nói, chỉ sợ trăm hại mà không lợi.
Nếu đầu Đại Bằng Điểu tứ giai kia có thể sống sót, đồng thời không ngừng tiến giai, như vậy lực lượng trong huyết mạch nó cứ từ từ được phóng thích, khiến nó không ngừng thu được năng lực cùng phương thức tu luyện mới, đồng thời khiến trí tuệ của nó ngày càng được đề cao.
Đáng tiếc, nó đã chết thảm khi mới đạt tới tứ giai, mất đi khả năng tiếp tục tiến giai.
Mà nhân loại tuy rằng có khả năng biến thân yêu hóa, nhưng sau khi dung hợp cùng yêu đan, cũng mất đi năng lực thu được truyền thừa trong huyết mạch.
Bởi vì... huyết mạch này không thừa nhận thân phận nhân loại, cho dù là siêu phẩm biến thân yêu hóa hoàn toàn cũng không ngoại lệ.
Nhân loại với chủng tộc khác dù sao cũng khác nhau.
Thế nhưng, hôm nay, Trịnh Hạo Thiên khiến tất cả những lý luận trước đây trở thành một trò đùa.
Trong đan điền hắn không ngờ đã ngưng tụ ra một giọt tinh huyết của Đại Bằng Điểu thuần khiết, đồng thời thu được ký ức truyền thừa của viễn cổ Thiên Bằng vĩ đạ trong giọt tinh huyết này.
Trong thoáng chốc, tinh thần Trịnh Hạo Thiên dường như tiến vào một không gian kỳ dị.
Hắn hóa thân thành Đại Bằng Điểu, khi bay lượn trên bầu trời, dường như hắn cảm thấy toàn bộ khoảng không này là lãnh địa thuộc về hắn.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện bầu trời vô biên trong nháy mắt trở nên chập hẹp và u ám hẳn lên.
Dường như có thứ gì đó che lấp cả bầu trời.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác run rẩy mạnh liệt phảng phất như tới từ linh hồn trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân hắn.
Hắn nhìn thấy... một đám mây đen khổng lồ, phảng phất như già thiên tế nhật đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, mà chính vì đám mây đen bất thình lình xuất hiện này, mới khiến trời đất tối sầm lại, khiến hắn sinh ra cảm giác mình thật nhỏ bé.
Hắn lẳng lặng nhìn, giống như một tín đồ hành hương ngoan đạo, ngưỡng vọng nhìn mảng mây đen khổng lồ kia.
Đột nhiên, đám mây đen bắt đầu di động, nó chuyển động ở trên không trung, đồng thời lộ ra một cái đầu.
Trịnh Hạo Thiên đã thấy rõ, trên đầu hắn không phải mây đen gì mà là một con Thần Điểu to lớn không gì sánh nổi.
Thân thể nó khổng lồ đến khó tin, cứ như vậy lơ lửng trên cao, dường như cả trời đất đều bị nó che khuất, dường như nó chỉ cần dang cánh là có thể dùng bóng của mình bao trùm mặt đất.
Trời ạ... không có bất cứ lý do gì, Trịnh Hạo Thiên lập tức tỉnh ngộ.
Đây... chính là Thiên Bằng vĩ đại - một trong thiên địa yêu ma tinh quái Nhị Thập Tứ Thánh, đồng thời cũng là một trong những yêu thú cường đại nhất thiên đại thời viễn cổ.
Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên không rõ, tại sao hắn lại thấy cảnh tượng này, nhưng mà trong lòng hắn cứ dần sáng tỏ.
Đại Bằng biến thân cung kính cúi đầu, cung kính phủ phục dưới chân Thiên Bằng trên không trung.
Trước Thiên Bằng khổng lồ, Đại Bằng Điểu vốn coi là to lớn dường như chỉ là một cọng lông, căn bản là không có gì đáng chú ý.
Thế nhưng, ánh mắt Thiên Bằng dường như xuyên thấu tất cả, thu hết động tác cùng biểu hiện của hắn vào trong mắt.
Sau một khắc, trong đôi mắt Thiên Bằng bắn ra hai đạo tinh quang, hai đạo tinh quang trong nháy mắt xuyên qua tất cả, chiếu lên thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Sau đó, trước mắt hắn đột nhiên lại trở nên thoáng đãng.
Thiên Bằng trong nháy mắt biến mất vô tung.
Ngay sau đó, thần niệm của Trịnh Hạo Thiên về lại thân thể, hắn một lần nữa quay về với hiện thực.
Thân thể khẽ rùng mình một cái, Đại Bằng điểu đang phi hành bỗng run rẩy một chút, quỹ đạo phi hành dường như có chút hỗn loạn trong nháy mắt.
Nhưng mà, chỉ trong một cái nháy mắt, thân thể Đại Bằng điểu một lần nữa ổn định lại, đồng thời tiếp tục dùng tốc độ cực lớn bay đi.
Trịnh Hạo Thiên vừa liều mạng chạy trốn vừa quay đầu nhìn lại.
Một đạo lưu tinh ở phía sau hắn vẫn truy đuổi không tha, hơn nữa vì sai lầm trong nháy mắt vừa rồi, nó dường như lại rút ngắn được một khoảng không ngắn.
Bất quá, tốc độ cực hạn của An An cũng chỉ đến vậy, nếu nàng muốn tiếp tục thu hẹp khoảng cách thì đó chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi..
Trịnh Hạo Thiên thoáng cái thả lỏng một chút, nhưng trái tim hắn lại nhảy lên loạn xạ.
Lúc này, hắn đã hiểu, thứ mình vừa cảm nhận hẳn chính là ký ức truyền thừa trong tinh huyết của Đại Bằng Điểu.
Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, mình lại thu được kỳ ngộ thần kỳ như vậy. Lúc này, thu liễm tâm thần một chút, hắn phân một nửa thần niệm của hắn tiến vào trong não vực.
Hắn muốn xem một chút, đầu Thiên Bằng cực lớn kia rút cuộc đã cho hắn cái gì.
Thiên Bằng đảo hai mắt, kỳ thật chính là xác nhận thân phận Đại Bằng Điểu của Trịnh Hạo Thiên, cho nên mới tặng một phần truyền thừa và ký ức cho hắn.
Đây chính là truyền thừa chân chính từ viễn cổ Nhị Thập Tứ Thánh, một thứ gọi là tuyệt học ngày nay làm sao có thể so sánh.
Tuy rằng dùng chỉ một nửa thần niệm nhưng để đọc những truyền thừa ký ức này vẫn quá thừa.
Dần dần, hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ sáng lên, sau khi đọc toàn bộ đoạn ký ức, trong lòng hắn một lần nữa bành trướng lòng tin.
Trong ký ức này, không ngờ nói về ba loại mật pháp thần kỳ.
Trong đó có một loại bí pháp cải biến bản năng trời sinh của Đại Bằng điểu, một khi sử dụng bí pháp này, tốc độ nhanh vô cùng của Đại Bằng Điểu có thể trong thời gian ngắn nâng cao lên hơn hai lần.
Đương nhiên, cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Đó chính là thiêu đốt yêu lực trong nội thể, vì thế tiêu hao yêu lực hơn bình thường gấp mười lần.
Loại bí pháp thứ hai là loại bí pháp chiến đấu, song dực như đao, hai trảo như câu, nếu như phối hợp thỏa đáng, tuyệt đối có thể phát huy uy lực cực lớn. (Câu: Vũ khí giống như móc sắt của hải tặc cụt tay.)
Mà loại bí pháp thứ hai này chính là phát huy đến tận cùng uy năng của hai loại vũ khí trời sinh này, đồng thời dựa theo ký ức Thiên Bằng, một khi uy năng công kích phóng ra, như vậy trừ khi gặp Nhị Thập Tứ Thánh khác, bằng không tuyệt đối vô địch cùng giai, thậm chí có thể vượt giai chém giết đối thủ.
Mà loại bí pháp thứ ba càng thêm trân quý.
Đại Bằng Điểu là chủng loài xuất sắc và cường đại nhất Thiên Cầm nhất mạch.
Ngoại trừ tốc độ được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ mà chúng vẫn kiêu ngạo, công pháp thần mục chúng, quả thực cũng có chỗ độc đáo.
Một khi thiêu đốt yêu lực trong cơ thể, thông qua thủ đoạn đặc thù, có thể từ đôi mắt phóng ra ánh sáng tử vong,
Điểm này lại cực kỳ giống Kim Quang Thần Mục của Kim Quang động.
Hơn nữa sau khi so sánh hai chủng công pháp bất đồng này, Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc phát hiện, chúng nó có rất nhiều chỗ tương tự nhau.
Điều này khiến Trịnh Hạo Thiên hơi hoài nghi, người sáng tạo ra công pháp cường đại này liệu có phải cũng nhận được Thiên Bằng truyền thừa?
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên trong lòng thâm kêu đáng tiếc.
Nếu hắn có thể sớm thu được ba loại công pháp này, như vậy ít nhất cũng có hai loại phát huy tác dụng, vô luận là loại thứ nhất tăng tốc độ phi hành hay công hiệu của thần mục đều có thể khiến hắn đề cao năng lực chiến đấu lên nhiều.
Nhưng phía sau có truy binh, hắn không thể nào dừng lại tu luyện, tự nhiên trong lòng sầu muộn.
Bỗng nhiên, Trịnh Hạo Thiên thầm rùng mình, hắn thu hồi thần niệm, nhìn về phía trước.
Ở nơi cực xa trong biển rộng, một cơn gió lốc từ mặt nước bốc lên, dậy lên những con sóng thần khổng lồ
Hai mắt hắn sáng ngời, hai cánh giang rộng, không ngờ không lùi mà tiến, liều mạng chạy vào phạm vi hải vực nguy hiểm đó.