Chiến Thiên

Chương 394: Quang minh đại đạo




"Được, ta sẽ cố hết sức." Giọng nói êm dịu của Cừu Hinh Dư vang lên.

Tuy rằng nàng biết làm thế là nguy hiểm nhưng nếu Trịnh Hạo Thiên đã mở miệng, nàng tuyệt đối không từ chối.

Kiếm quang như thủy triều lại một lần nữa khuếch tán ra ngoài, đưa mất tu luyện giả đang bị vây khốn đến kiệt sức trong vòng vây của kim cương viên hầu, trên người đầy rẫy vết thương nhập vào bên trong kiếm mạc.

Luyện yêu vũ giả trong lòng hoảng hốt, đang muốn giãy dụa lại nghe được một tiếng nói như sét đánh bên tai vang lên: "Ta là Kim Mao Sư Vương La Khắc Địch, các ngươi đừng nhúc nhích, nếu giãy dụa, sẽ bị đẩy ra ngoài kiếm mạc."

Giọng nói hắn âm trầm rung động khiến mấy người này hoa mắt váng đầu, nhưng mà nghe thấy cái tên La Khắc Địch, cả bọn đều thả lỏng xuống, cho dù là vài người đang khẩn trương cũng thở dài một hơi, hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, trong lòng thất kinh, thì ra La Khắc Địch trong giới tu luyện giả tại Phiêu Miễu đại lục lại có uy vọng lớn đến thế, nếu là một người khác quát dừng lại, những người này chắc gì đã yên tâm.

La Khắc Địch tiếp tục mở miệng: "Cứu các ngươi chính là tam đại thiên tài của Vạn Kiếm tông, bọn họ tấm lòng nhân hậu, các ngươi không thể quên ơn."

Mọi người trong lòng giật mình, người nào nắm bắt tin tức nhanh một chút đều biết đến ba thiên tài của Vạn Kiếm tông, nhưng đại đa số đều ngơ ngác không hiểu gì, nhưng mà ngày sau những cái tên này tuyệt đối khiến họ cả đời khó quên. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trịnh Hạo Thiên nhếch miệng, La Khắc Địch này không chịu nhường chút tiện nghi nào, đến lúc đám người này hoàn hồn lại chắc chắn hỏi tên ân nhân, lòng dạ chí tình bực này, quả thực đáng kết giao.

Ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn bên ngoài khẽ quát: "Giết..."

Sau một khắc, Ngưng Kiếm thuật của hắn, Phiên Giang Đảo Hải côn của Dư Uy Hoa, linh khí chi quang của La Khắc Địch cùng Lý Dật Phong một lần nữa phát ra, bọn họ mỗi người phụ trách một hướng, liên tục sử dụng linh khí chi quang, không hề giữ lại chút uy năng nào.

Quyền cước như bay, kiếm quang như đao, côn ảnh như núi của bọn họ mở ra một đường máu giữa đám đông kim cương viên nhân.

Cừu Hinh Dư hết sức chăm chú điều khiển kiếm quang, tiểu kiếm hải của nàng thi triển nhuần nhuyễn đến mức khó tin, cho dù là chịu phải công kích nhiều hơn cũng đều bị nàng hóa giải, ngược lại những lực lượng này đều chuyển hóa thành động lực đẩy kiếm mạc đi xa.

Mà Trịnh Hạo Thiên điều khiển Độn Thiên Châu dưới chân, lấy tốc độ không gì sánh được xuyên qua vòng vây, trong nháy mắt hắn đã xác định được đường đi, đồng thời chuyên môn tìm kiếm những nhân tộc bị bao vây mà cứu giúp.

Chỉ cần bọn họ tới gần những tộc nhân này, Cừu Hinh Dư lập tức khuếch tán kiếm quang ra ngoài đồng thời đưa bọn họ vào bên trong kiếm mạc.

Vô luận là ai có chút phản ứng đều bị La Khắc Địch chặn miệng, khiến mọi người đều bình tĩnh trở lại, mà Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư tiếp tục tăng tốc lên phía trước.

Bốn người bọn họ vô luận phóng ra linh khí chi quang ở phương hướng nào thì kiếm mạc cũng vừa vặn mở ra một cái khe, kiếm quang như nước tự động tách ra hai bên, không tạo ra chút trở ngại nào với linh khí chi quang.

Nếu một lần có thể nói là vừa khớp nhưng nhiều lần vậy khiến nàng càng thêm khó khăn.

Đám La Khắc Địch cũng phải trầm trồ khâm phục Cừu Hinh Dư, có thể điều khiển Tiểu Kiếm Hải đến mức này chứng tỏ lý giải của nàng về kiếm trận cực kỳ cao minh.

Vạn Kiếm tông tuy rằng nhân tài đông đảo, mỗi phong cao thủ như mây nhưng ngay cả thất, bát giai linh khí sư cũng không dám mạnh miệng nói rằng mình có thể điều khiển Tiểu Kiếm hải đến mức độ này. Mà Cừu Hinh Dư mới chỉ là tứ giai mà thôi.

Dần dà, đám La Khắc Địch tựa hồ thấy một vị cường giả tuyệt thế đang lặng lẽ nhất phi trùng thiên.

Bọn họ như ba tòa hỏa sơn bị dồn ép nhiều năm, đến lúc phóng ra năng lực khiến trời đất đều kinh động......

************

Kiếm quang đột nhiên mở ra, một nhóm người lại được đưa vào bên trong.

Lúc này tiểu kiếm hải lưu chuyển phạm vi rất lớn, mà bên trong đã chứa nhân số khoảng hơn hai nghìn người.

"Hạo Thiên, đã đến cực hạn rồi." Cừu Hinh Dư than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói.

Nàng hiện tại là tứ giai cực phẩm linh khí sư, cho dù là kích phát toàn bộ kiếm quang cũng chỉ có sáu nghìn mà thôi. Bằng ngần ấy kiếm quang có thể bao bọc hơn hai nghìn người bên trong đồng thời phi hành, thành tích này cũng đủ xưng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, thế nhưng người có thể làm được điều này quả thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng giật mình, lập tức ảm đạm xuống.

Nhân tộc ở bên ngoài bị truy giết vô số kể, bọn họ tuy rằng kiệt lực cứu giúp nhưng đám người cứu được chỉ như muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.

Nhưng mà hắn cũng biết, lúc này do dự không được, nếu chỗ này chần chờ không quyết chỉ sợ không cứu được thêm ai mà còn bị rơi vào vòng vây.

"Đi...." Hắn cắn răng quát lên một tiếng.

Sau đó, Độn Thiên Châu phóng ra một lớp bạch ngân thật lớn trên bầu trời, trong nháy mắt bắn về phương xa.

Tuy rằng vô số kim cương viên nhân phía dưới kịch liệt công kích nhưng thực sự có thể đụng tới tiểu kiếm hải thì không có mấy.

Bỗng nhiên trong tai Trịnh Hạo Thiên vang lên một đạo âm thanh kỳ dị: "Ca ca, ngươi nếu muốn cứu họ thì sao không cứu?"

Trịnh Hạo Thiên trong lòng run lên sém chút nữa ngã xuống, cũng may hắn lập tức nhận ra giọng nói này không khỏi dở khóc dở cười: "Mạt Mạt, ta không có trách nhiệm với họ, ta chỉ có thể làm hết khả năng."

Trang Mạt Mạt tựa hồ là không hiểu chút nào, nói: "Các ngươi đã tới cực hạn đâu? Sao có thể nói là làm hết khả năng."

Trịnh Hạo Thiên giật mình nói: "Tiểu kiếm hải của Hinh Dư tỷ đã chứa hơn hai nghìn người, lẽ nào còn chưa tới cực hạn....."

"Nếu chỉ có một mình nàng thì đương nhiên đã đạt tới cực hạn, nhưng nếu thêm người nữa vậy không phải rồi." Trang Mạt Mạt liến thoáng nói chuyện bên tai hắn: "Quang minh dương cương cùng hắc ám âm nhu là hai lực lượng tương hợp, nhất định có thể hòa thành một thể thì uy lực Tiểu Kiếm Hải sẽ tăng nhiều, hiện tại làm sao có thể so sánh được."

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, Trang Mạt Mạt như vén lên một bức màn ngăn cách, khiến trước mắt hắn trở nên sáng ngời.

Quang minh, hắc ám, dương cương, âm nhu, ý chí bất khuất cùng với ý chí nhu tính không liên miên không dứt, dường như lúc này tất cả đều thành một dòng trong lòng hắn.

Ngày trước, khi đối diện với biển hoa, hắn đã từng có một phen cảm ngộ.

Thế nhưng khi đó hắn vẫn mông lung không rõ ràng, ý nghĩ sắp thông suốt như bị một sợi chỉ ngăn cách.

Mà lúc này, dưới áp lực bên ngoài, cùng những lời như ngọn đèn lộ ra giữa đêm đen của Trang Mạt Mạt, khiến hắn một lần nữa đột phá qua ranh giới mỏng manh kia.

Tất cả các công pháp hắn sở hữu, tất cả các năng lực hắn có hiện tại như một cuốn phim chuyển động trong đầu hắn.

Trịnh Hạo Thiên khép hờ hai mắt, khi hắn một lần nữa mở ra, tinh quang bắn ra tứ phía, đồng thời một cỗ khí tức từ người hắn mãnh liệt tỏa ra bên ngoài, cố khí tức này mạnh mẽ khó có thể hình dung.

Một tiếng cười dài không thể khống chế vang lên từ miệng hắn.....

Đám La Khắc Địch cả kinh, Trịnh Hạo Thiên nói chuyện với Trang Mạt Mạt cực kỳ bí ẩn ngoại trừ Cừu Hinh Dư, người ngoài đương nhiên không thể nghe được. Nhưng mà lúc này trên người Trịnh Hạo Thiên tỏa ra khí tức mạnh mẽ không thể gạt được mọi người, bọn họ cùng nhau ngưng mắt nhìn lại, muốn biết bên trong kiếm mạc này, Trịnh Hạo Thiên sáng tạo ra cái kỳ tích gì.

Sau đó, bọn họ liền phát hiện, kiếm mạc xung quanh tựa hồ sáng lên, kiếm quang vờn bên người dương như đột nhiên trở nên bất đồng.

Chúng vẫn xoay tròn không ngừng như trước, lúc này lại biến đổi từ mềm mại như nước, thành một hương vị hung lệ vô cùng.

Giống như một thư sinh trói gà không chặt đột nhiên biến thành một dũng sĩ oai vệ, khí phách hiên ngang, hai tay đầy máu tanh, tràn ngập khí khái nam nhi anh hùng.

Loại biến hóa này quá mức đột ngột, cũng quá mức mạnh mẽ, ngay cả với định lực của La Khắc Địch cũng nhịn không được trong lòng phát lạnh.

Theo khí tức biến hóa, kiếm quang đột nhiên đại phóng quang mang, tỏa ra uy năng vô hạn.

Chúng khuếch tán trên diện rộng, vô luận là tốc độc ùng uy lực đều dường như đề cao lên một tầng mới, Chúng không ngừng chuyển động, không ngờ cuốn hết nhân tộc đang gặp nguy nan vào bên trong.

Chúng như là một cái động không đáy, dường như vĩnh viễn không có giới hạn.

Dư Uy Hoa trợn tròn mắt quát lớn: "Kỳ quái, kỳ quái, tiểu kiếm hải sao đột nhiên lại có lực lượng của Hạo Thiên..."

La Khắc Địch cùng mọi người giật mình, lúc này mới mơ hồ cảm ứng được cỗ lực lượng này không xa lạ, bởi vì nó giống với ba động khi Trịnh Hạo Thiên phát ra ngưng kiếm thuật. Nhưng mà cổ lực lượng này sau khi giao hòa với Tiểu Kiếm hải của Cừu Hinh dư có chút xa lạ mà thôi.

Trừ huynh đệ tốt Dư Uy Hoa của hắn ra, hầu như mọi người đều không xác định được.

La Khắc Địch cùng Lý Dật Phong hai mắt nhìn nhau đều thấy vẻ sợ hãi trong mắt đôi phương.

Bọn họ kiếm thức rộng rãi liền đoán ra nguyên nhân trong đó.

Kiếm trận này không chỉ là một mình Cừu Hinh Dư điều khiển mà biến thành hai người đồng thời điều khiển...

Trịnh Hạo Thiên....

Thanh niên biết Ngưng Kiếm thuật, tiềm lực vô hạn trước mắt thì ra còn có tạo nghệ trên phương diện Tiểu Kiếm hải, trình độ cỡ này dường như không kém Cừu Hinh Dư chút nào.

Trong lúc nhất thời, trong lòng họ đều nhớ lại ban đầu khi gặp Dư Uy Hoa nhắc tới người huynh đệ này đều biểu hiện ra thần tình kiêu hãnh vô cùng.

"Trịnh Hạo Thiên là huynh đệ tốt của ta, nhất định trở thành Vạn Kiếm tông đệ nhất nhân."

Bọn họ hai người nhìn nhau cười khổ.

Đệ nhất Vạn Kiếm tông?

Chỉ sợ thành tựu sau này không chỉ có thế a....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.