Sắc trời bắt đầu trở nên âm u, bên trong đám mây đen cuồn cuộn đột nhiên lóe lên một tia chớp khổng lồ. Tiếp đó, một tiếng sấm nổ đùng đùng vang vọng khắp cả thiên không. Nhưng hạt mưa nho nhỏ biến lớn như hạt đậu, dần dần tạo thành một cơn mưa trắng xóa cả đất trời, phảng phất như lão thiên gia đang khóc lóc, đứng ở trên trời trút cả một chậu nước khổng lồ xuống mặt đất.
Đột nhiên một đao quang mang chói lòa, chẳng kém thiên lôi chút nào, từ trong đám mây đen kịt lao ra.
Trịnh Hạo Thiên sử dụng Độn Thiên châu hướng về phương xa mà lao đi nhanh như một tia chớp.
Kỳ thật, không tu luyện giả gặp phải thời tiết có sấm sét, đại đa số đều lựa chọn đường vòng mà đi.
Dù sao sức người cũng có hạn, cho dù tu luyện giả có cường đại hơn nữa, cũng không đối kháng trực diện với thiên địa. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lúc này thì mặc kệ, nhảy thắng vào trong những đám mây đen phóng ra sấm chớp ầm ầm.
Đương nhiên, lúc này trên người hắn đã được võ trang tới tận răng rồi.
Không chỉ có quang tráo phòng hộ trên Độn Thiên châu, mà ngay cả quanh thân thể hắn cũng có tới mười con thương long thật lớn vờn quanh. Chưa hết, Trịnh Hạo Thiên còn yêu hóa biến thân thành cự hùng, chiến giáp trên người liền tục lóe lên những tia quang mang đen kịt, chân khí thất giai toàn thân đã phóng thích không giữ lại chút nào, tạo thành một lớp phòng ngự cường đại xung quanh người hắn.
Trừ Hải Vương thuẫn là không thể sử dụng ra, hắn đã lấy ra tất cả vốn lường để vượt qua đám mây đen này rồi.
Lúc này, mặc dù trong lòng hắn đang lo lắng vạn phần, nhưng thần sắc trong mắt lại càng lúc càng trở nên bỉnh tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi.
Trên bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp khổng lồ, đánh xẹt qua ngay sát người hắn, nhưng cho dù như vậy, khí tức trên người Trịnh Hạo Thiên vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Hắn giống như một bức tượng Bồ Tát bằng gỗ, không hề phát hiện có một tia sét vừa đánh sượt qua người mình.
Công phu tu tâm dường tính đến bậc này, nếu đễ cho đám người Cao Thăng nhìn thấy, khắng định sẽ kinh thắn không thôi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bầu trời quang đàng sáng ngời. Cuối cùng hắn cũng bình an vượt qua đám mây đen. Mà ngay trong khoảnh khắc khi hắn rời khỏi đám mây, thân thể hắn đã khôi phục lại hình thể nhân loại, đồng thời linh quang trên người cũng thư liễm chỉ còn lại bốn tầng.
"Bình tĩnh, bình tĩnh.,.."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng không hề mất cảnh giác. Hắn không hề phóng thích toàn bộ tốc độ của Độn Thiên châu, mà chỉ dùng linh lực để thôi động. Những khi linh lực sắp không đáp ứng nổi nữa, hắn lại dán một tấm Linh Quang phù tứ giai lên người, bổ sung linh lực.
Sau khi biết được tin tức đại chiến hai tộc sắp bùng nổ từ chỗ Hoắc Khánh Cương, Trịnh Hạo Thiên thực sự lòng nóng như lửa đốt.
Đặc biệt là khi hắn biết Cừu hình Dư và Vương Nhất Nguyên đã bị truyền tống tới Tiểu Linh giới cấp thấp khác, hơn nữa còn đi trước bọn hắn một bước. Sự lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Lúc này, hy vọng duy nhất của hắn chính là hạ hai mươi tòa thành thị thật nhanh, đồng thời đoạt tất cả kim cương chiến kỳ vào trong tay, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiến hành truyền tống.
Cho nên hắn mới lập tức rời đi, đồng thời từ trong bản đồ, chọn lấy một tòa thành thị chưa bị đánh hạ, vội vàng lao đi.
Nhưng sau khi hắn sử dụng chân khí, thôi động Độn Thiên châu phi hành một đoạn đường, liền lập tức giảm tốc độ xuống, tiếp đó bảo trì tốc độ ở mức tương đương với tốc độ cực hạn khi sử dụng linh lực.
Tiểu Linh giới cấp thấp mặc dù không nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Đại Linh giới.
Hơn nữa, sau khi có được bản đồ địa hình toàn bộ Tiểu Linh giới, mọi người đã nắm giữ rất rõ ràng khoảng cách lẫn nhau rồi.
Nếu Trịnh Hạo Thiên thật sự liều lĩnh dốc toàn lực phi hành, thì tốc độ cực hạn của hắn nhất định sẽ bị người ta tính ra. Điều này đối với hắn mà nói, không phải là chuyện tốt đáng chúc mừng
Đặc biệt là hiện giờ hắn đã đắc tội với Bá Vương phong, đồng thời giết chết một tên đệ tử lục giai của Ngọa Long phong, cho nên khi hành sự, hắn nhất định phải càng cẩn thận hơn lúc trước.
Đương nhiên, sở dĩ hắn có thể khắc chế bản thân, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn có niềm tin vững chắc, Cừu hình Dư tuyệt đối sẽ không gặp phải điều gì ngoài ý muốn.
Từ khi Cừu hình Dư thể hiện thiên phú cường đại, chỉ với thực lực tam giai đã có thể thi triển tiểu kiếm hải, địa vị của nàng trong môn phái đã tăng lên một tầm cao mới, không phải lúc trước có thể so sánh.
Những thái thượng trưởng lào trong môn tuyệt đối không thể ngải nhìn nàng lâm vào nguy cơ mà không can thiệp. Hơn nữa càng khiến Trịnh Hạo Thiên yên tâm chính là, bên người Cừu hình Dư còn có tồn tại nghịch thiên như Trang Mạt Mạt.
Chỉ cần trong thời khắc nguy hiểm, Trang Mạt Mạt xuất hiện, thì tất cả mọi nguy hiểm đều sẽ bị hóa giải.
Chỉ là, tuy hắn đã biết như vậy, đồng thời vẫn bảo trì vẻ trầm tĩnh như lúc thưởng, nhưng chút lo âu trong lòng thủy chung vẫn không chịu biến mất.
Trên miệng khẽ nở một nụ cười khổ, có lẽ đây là do quan tâm quá tất loạn rồi.
Trên bầu trời trước mặt, dao động linh lực đột nhiên bừng lên, tòa ra xung quanh, giống như trong một vùng biến rộng tĩnh lặng, đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên ẩn ước phát sáng, hắn đã biết, mình sắp tới đích rồi.
Tốc độ di chuyển của hắn càng lúc càng chậm lại, đồng thời nhanh chóng đưa tay vào trong người, lấy ra một tấm Linh Quang phù tứ giai rồi vỗ lên người. Vô số quang điểm bỗng xuất hiện trên người hắn, trong khoảnh khắc khi chúng dung nhập vào cơ thể Trịnh Hạo Thiên, linh lực trong cơ thể hắn lại một lần nữa trở nên sung mãn.
Cũng chỉ có quang ám ngọc phù sư như hắn, mới có thể sử dụng Linh Quang phù bừa bãi, đồng thời dựa vào linh lực, sử dụng bảo khí đến phi hành một thời gian dài như vậy.
"Giết...."
Xa xa, loáng thoáng có thể nghe thấy những tiếng hò hét nho nhỏ.
Tuy những thanh âm này rất nhỏ, như có như không, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại biết, đây là do khoảng cách quá xa, hơn nữa giao phong trong thành lúc này nhất định là rất thảm liệt.
Độn Thiên châu không ngừng tiến tới, tiếng hò hét càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, khi Trịnh Hạo Thiện đi tới nơi, hắn lập tức kinh ngạc phát hiện, những tu luyện giả của nhân tộc quả nhiên đã đánh vào thành, nhưng khiến người ta cảm thấy không tin tưởng được chính là, tất cả viên nhân trong thành đang liều chết chiến đấu không lùi, bất chấp thương vong có thảm trọng thế nào cũng không có một kẻ bỏ chạy.
Trong khi đó, những tu luyện giả của nhân loại lại cẩn thận tiến lên từng bước. Bọn họ kết đội mà đi, thà sử dụng chiến thuật tằm ăn rỗi tiêu diệt sạch sẽ đối phương, chứ không muốn đặt bản thân vào hiểm cảnh.
Tuy tu vi cường giả nhân tộc tương đối cao, mỗi người ít nhất cũng là cường giả tứ giai, nhưng thật sự bị đám viên nhân này bao vây lại, cho dù là luyện yêu võ giả lục giai của nhân tộc cũng không dám nói có thể toàn thản trở ra.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày. Tuy hắn biết chiến thuật này tuyệt đối là lựa chọn đúng đắn nhất, trong những cường giả nhân loại ở đây, nhất định có một nhân vật thiên tài, am hiểu chỉ huy chiến
Nhưng vào lúc này, hắn cũng ghét nhất là loại chiến thuật chậm chạp này.
"Vị sư huynh vừa tới, xin hãy xung tên." Một thanh âm vang dội đột nhiên từ phía dưới vọng
Mặc dù đang lúc chiến đấu kịch liệt, nhưng trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang giống như tia chớp, vẫn hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Sau khi xác định đạo quang mang kia là do thần binh phóng thích ra, toàn bộ nhân tộc đều an tâm trở lại. Bởi vì đây tám chín phần mười không phải là viện binh của kim cương nhất tộc.
Thân hình Trịnh Hạo Thiên dừng lại đột ngột giữa không trung, hắn cao giọng nói: "Bạch Thảo phong, Trịnh Hạo Thiên bái kiền vác vị sư huynh sư tỷ."
Vừa dứt lời, Độn Thiên châu phía dưới nhận được linh lực cuốn cuộn, cả người hắn lập tức bắn đi giống như một mũi tên rời cùng.
Gần như cùng lúc đó, từ trong thân thể hắn đã có sáu ngàn đạo kiếm quang bay ra.
Nhưng đạo kiếm quang này không phải là linh khí chỉ quang bình thường, không ngờ hắn lại dùng đến kiếm quang hạch tâm do bảo khí chỉ quang biến hành, đồng thời được bồi luyện trong trung tâm khí xoáy.
Những đạo kiếm quang này vừa xuất hiện liền lập tức ngưng tụ lại, chỉ trong giây lát đã từ sáu ngàn biến thành hai ngàn đạo.
Tuy số lượng ít đi hai phần ba, nhưng mỗi một đạo bảo khí chỉ quang đều trở nên cực kỳ ngưng đọng, tràn đầy sát khí sâm nghiêm.
"Đi..."
Một tiếng gầm lớn đột nhiên từ trên bầu trời vang lên, hai ngàn đạo bảo khí chỉ quang lập tức trút xuống, hướng về phía đám viên nhân mà càn quét.
Đối với kiếm quang của linh khí sư, đám viên nhân này cũng chẳng xa lạ gì, hơn nữa từ lúc giao thủ đến giờ, bọn họ cũng rút ra được đại khái quy luật.
Linh khí sư mạnh hay yếu có quan hệ rất lớn tới số lượng kiếm quang. Nếu trên bầu trời có mười vạn đạo kiếm quang, phô thiên cái địa đánh xuống, thì đây nhất định là thượng phẩm lục giai linh khí sư, đối mặt với địch nhân như thế, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm chính là cầu nguyện, cầu nguyện mục tiêu của đối phương không phải là mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nhưng lúc này, trên bầu trời không ngờ chỉ vẻn vẹn có hai ngàn đạo kiếm quang, lại công kích phân tán một cách ngu ngốc như thế, đương nhiên khiến cho tất cả đám viên nhân bên dưới rất kinh ngạc và tức giận.
Gần như là cùng lúc đó, hơn hai mười tên viên nhân lập tức đàng không bay lên. Chúng vung nắm tay cứng rắn của mình lên, hung hăng đánh về phía kiếm quang, đồng thời thế tới cũng cực kỳ mạnh mễ, như muốn sau khi phá hủy kiếm quang, liền thuận đã trực tiếp đánh gục cái tên nhân loại cuồng vọng tự đại trên không trung này.
Kiếm quang của linh khí sư tuy cường đại, nhưng những viên nhân nảy đều có tu vi ngũ giai đỉnh phong, thậm chí là lục giai, là tình anh cường giả chân chính của tòa thành thị này, bọn họ có lòng tin mãnh liệt, chỉ cần một quyền là có thể đánh tan hoàn toàn hai ngàn đạo kiếm quang này.
Nhưng ngay sau đó, vô luận là nhân tộc hay là viên nhân, đều được chứng kiến một cảnh tượng khiến cho bọn họ suốt đời khó có thể quên được.
Hai ngàn đạo kiếm quang bay lượn giữa không trụng, mềm mại giống như một dòng nước, nghênh đón hai mười đạo quyền ảnh khổng lồ đang trùng kích tới.
Kiếm quang va chạm quyền ảnh, nhưng không hề có một tiếng nổ lớn như mọi người tưởng tượng. Những đạo kiếm quang dễ dàng xuyên qua những đạo quyền ảo, phảng phất như tất cả quyền ảnh chỉ là hư ảo, đồng thời bay đến trước người tất cả những viên nhân đang phóng lên cao. Giống như kim xuyên qua tờ giấy, vô cùng nhẹ nhàng đâm sâu vào thân thể đám viên nhân.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Hai ngàn đạo kiếm quang không ngờ không có một đạo tán loạn, mà toàn bộ dễ dàng đâm xuyên qua người bọn hắn.
"aaaaaa "
Trên bầu trời lập tức truyền đến những tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếp đó ngay trước mắt mọi người, thân khổng lồ của những tên viên nhân này liền đứt đoạn thành nhiều mảnh, ầm ẩm rời xuống.
Không ngờ, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã bị hai ngàn đạo kiếm quang phân thấy rồi.
Cho dù là cường giả viên nhân lục giai cũng chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thê lương cuối cùng rồi mất mạng.
Một cơn mua máu đỏ tươi rời xuống, phủ đỏ mặt đất.
Trịnh Hạo Thiên giống như vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, Độn Thiên tiếp tục đi tới, mà hai ngàn đạo kiếm quang kia cũng giống đã thông linh,xuyên qua thành thị, hướng về phía phủ thành chủ mà lao đi.
Dọc đường đi, kiếm quang tung hoành, máu tươi bắn tung tóe, chỉ trong thời gian ngắn đã bị Trịnh Hạo Thiên mạnh mẽ mở ra một con đường bằng máu.
Mấy tên linh khí sư trấn phía sau nhân tộc đưa mắt nhìn nhau.
"Hắn... vừa rồi hắn nói, hắn là ai thế?"
"Bạch Thảo phong - Trịnh Hạo Thiên."
"Trịnh Hạo Thiên không phải là tứ giai linh khí sư ư..."
"Tứ giai? Rốt cuộc hắn là tứ giai hay là thất giai đây..."