Chiến Thiên

Chương 312: Ngư nhân ca




Thanh âm du dương từ biển rộng chậm rãi truyền đến.

Đạo thanh âm ngọt ngào này tràn đầy mị lực, tựa hồ có thể câu dẫn tâm tình con người. Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động, hắn lập tức cảm ứng được, chân khí bản thân cư nhiên bắt đầu loạn chuyển lên.

"Không ổn." Mục Cẩm kinh hô: "Chính là Ngư Nhân ca."

Trịnh Hạo Thiên như chớp nhớ lại những gì ghi lại liên quan đến Ngư Nhân ca.

Ngư nhân là một chủng tộc cường đại, bọn họ có vô số thần công võ nghệ, thực lực bản thân cường đại không kém nhân loại chút nào, thậm chí còn hơn chứ không kém.

Trong tu luyện giả ngư nhân có một thứ vô cùng nổi tiếng, ở Đại Linh giới đại danh đỉnh đỉnh đặc thù kỷ xảo.

Ngư Nhân ca. Tiếng ca này có uy năng cường hãn cực kỳ kinh khủng, nghe nói lúc cường giả ngư nhân thi triển, có thể tùy tâm sở dục thay đổi tất cả những thứ mà hắn muốn.

Bao gồm thời tiết, địa chất, thậm chí cả tánh mạng vạn vật.

Nếu mà thật sự có thể tu luyện môn tuyệt nghệ này đến tình trạng đó, thì cường giả ngư nhân sẽ khủng bố không tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, Ngư Nhân ca đang phát ra hiện giờ không có thực lực không trương như thế, hơn nữa trọng yếu là, Ngư Nhân ca này cũng không phải do một người hát, mà do mấy trăm hay là mấy ngàn ngư nhân cùng xướng.

Vì vậy tiếng ca hỗn loạn không đồng nhất làm cho hiệu quả cũng đại giảm.

Nếu như là bình thời, tiếng ca này thậm chí không cách nào ảnh hưởng đến một tên nhân loại cấp bậc liệp thủ.

Nhưng mà vào giờ khắc này, khi tiếng ca truyền đến, tâm tình mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một tia ý niệm sợ hãi trong đầu.

Bởi vì lúc này, họ vừa vặn thoát khỏi cửa tử, trong thời khắc mấu chốt lại tìm ra một đường sinh cơ.

Trong nháy mắt này, mọi người vừa bi quan lại liền mừng rỡ, tâm tình bọn họ đã phấn khởi đến cực điểm. Mà tiếng ca vang lên, vừa đúng thời cơ, nhất thời hấp dẫn tinh thần tất cả mọi người.

Khuôn mặt Vương Vũ khẽ giật, hắn đột nhiên quát lên một tiếng, theo đạo âm thanh này, vài người tinh thần cũng rung lên. Bọn họ không hẹn mà cùng giương mắt nhìn xuống, mọi người trên đầu thành đã yên tĩnh lại, ánh mắt bọn họ nhìn về biển rộng, tựa hồ ở nơi đâu đó có cái gì tồn tại lực hấp dẫn thật lớn.

"Phù….phù…"

Tiếng thở dốc kỳ dị truyền đến bên người bọn họ, mọi người quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vài luyện yêu vũ giả cấp thấp trên tháp lâu sắc mặt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt bọn họ đờ đẫn, tựa hồ lâm vào trong mộng ảo.

Không những thế, khí tức quanh người bọn họ cũng bắt đầu thay đổi.

Tiếng hô của Vương Vũ mặc dù thức tỉnh được mấy người linh khí sư, nhưng mà đối với luyện yêu vũ giả cấp thấp cũng không có bao nhiêu hữu dụng.

Mục Cẩm tiến lại từng bước, đi tới trước một người, hắn tự tay bắt mạch đối phương, rồi nói: "Chân khí của hắn đã mất kiểm soát."

Chân khí, cho dù là liệp thủ bình thường, hay là tu luyện giả mà nói, cũng là thứ quan trọng nhất, nếu mà không khống chế được, thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.

"Đánh hắn ngất đi." Trình Gia Chấn trầm giọng nói, đồng thời thân hình cũng động, đã nhanh chóng dạo một vòng, hơn nữa còn vỗ nhẹ lên đầu từng tên luyện yêu vũ giả.

Những luyện yêu vũ giả này cũng không phát ra tiếng nào té ngã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Sau khi hôn mê, tự nhiên là không bị ảnh hưởng bởi tiếng ca nữa, khí tức trên người bọn họ cũng khôi phục lại bình thường.

"Không được." Mục Cẩm khổ sở nói: "Bên ngoài nhiều người như vậy, chúng ta có thể làm như vậy sao?"

Trình Gia Chấn vốn đang muốn nhảy ra ngoài nghe được lời này, trên mặt hắn liền lộ ra một tia tuyệt vọng.

Mặc dù lúc này hải tộc không có tiến công, nhưng bọn họ đều biết, nếu quả thật đánh bất tỉnh tất cả mọi người trên đầu thành, thì hải tộc nhất định sẽ lập tức công kích tiếp.

Khi đó, bọn họ sao có thể vừa chiếu cố những người bất tỉnh, vừa chống đỡ hải tộc tiến công đây?

Huống chi, chỉ bằng vào mấy người bọn họ, căn bản không cách nào chống đỡ công kích trên diện rộng của hải tộc vào tường thành.

Trên đầu thành, lần nữa sinh ra một tia biến hóa quỷ dị, tất cả mọi người đều chậm rãi di động cước bộ, nhìn bộ dáng của bọn hắn, tựa hồ muốn tiến đến đầu tường.

Rốt cục, bọn họ đã đi tới trước đầu tường, nhưng bọn hắn vẫn chưa chịu dừng, tựa hồ còn muốn tiến lại gần nơi phát ra thanh âm kia.

Chẳng qua, trước mặt bọn họ, có dãy tường cao lớn ngăn cản, làm cho bọn họ không cách nào đi được.

Sắc mặt Vương Vũ đại biến, nói: "Không được, nhất định phải cản bọn họ lại, nếu không bọn họ không thể kiên trì trong thời giai dài, sẽ nhảy xuống biển."

Mục Cẩm và Trình Gia Chấn giống như ở con kiến ở trên chảo lửa gấp đến độ loại chuyển, tâm tình bọn họ tràn đầy bi ai. Năng lực bao quát cuộc chiến của ngư nhân thống soái kia vượt xa bọn họ, lúc nào cần xuất ra binh chủng gì, lúc nào phải buông thả, lúc nào phải nắm giữ đều chính xa. Đây chính là tiến quân trước một bước, nắm được cả đại cục, thủy chung khống chế bao quát cả chiến trường, làm cho bọn họ không cách nào ứng phó.

Muốn chống lại nhân vật như vậy, chỉ có thể cao cờ hơn hắn một nước, mà còn phải quyết đoán dứt khoát, cùng sở hữu lực lượng cường giả cực đại không xê xích bao nhiêu.

Trừ cái đó ra, không còn phương pháp khác.

"U…u….u…."

Trịnh Hạo Thiên lắng tay nghe, tiếng ca này quả thật mang theo lực lượng thần bí nào đó.

Loại lực lượng này không chỉ có thể mê hoặc tinh thần nhân loại, thậm chí còn điều khiển bọn họ giống như thú nuôi.

Mà linh khí sư lại tốt hơn luyện yêu vũ giả nhiều, có lẽ bởi vì bản thân bọn họ tu luyện chính là lực lượng tinh thần, cho nên có năng lực chống đỡ tiếng ca này mị hoặc.

Bất quá, lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng không thoải mái, bởi vì sau khi đột ngột nghe được tiếng ca này, chân khí trong cơ thể hắn lại bắt đầu có dấu hiệu mất đi không chế.

Tâm tình hắn vô cùng hoảng sợ, thần trí bản thân tương đối tỉnh táo, không có chút lơ đãng, nhưng cho dù là vậy, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu chậm rãi khởi động theo tiếng ca, nếu như không phải hắn cố ý khống chế, chỉ sợ đã sớm đờ đẫn ra.

Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ánh mắt, quét qua những người còn lại, hắn kinh ngạc nhìn, tình huống này tựa hồ chỉ xuất hiện trên bản thân mình, mà những người còn lại tuy vẻ mặt âu lo hay là bất đắc dĩ, nhưng trên mặt cũng không có bất kỳ dị sắc.

Hắn hít lấy một hơi thật sâu, toàn lực làm cho chân khí trong cơ thể bình tĩnh lại.

Nhưng đáng tiếc là, đan điền từ trước đến này luôn nghe lời hắn lúc này giống như gặp ma, bắt đầu trận trận nhảy động mất đi kiểm soát.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên khép hờ lại, dưới tình huống mất đi khống chế xuất hiện, hắn càng giữ vững tĩnh táo tuyệt đối.

Ý niệm dần dần dời về phía đan điền, dưới sự cảm ứng của hắn, đan điền trận trận dao động trước mặt hắn.

Ở trong đan điền ảm đạm không chút ánh sáng, chỉ là khi ý niệm Trịnh Hạo Thiên dời tới đâu, thì nơi đó giống như được đốt lên một ngọn nến mờ hồ chiếu sáng.

Ý niệm tinh thần trong đan điền du đãng khắp nơi, ngay cả hắn cũng không biết vào giờ khắc này nó muốn làm gì.

Song, theo ý niệm không ngừng du động, Trịnh Hạo Thiên lại càng sợ hãi.

Nguyên lai, trong đan điền đột nhiên xuất hiện một đoàn quang mang do chân khí tạo thành hỗn loạn trong đây.

Đoàn hỗn loạn này làm cho hắn có cảm giác như một thế giới độc lập.

Bất quá, nó cũng không phải thế giới chân chính có thể bao dung vạn vật, mà chỉ là một đoàn hỗn loạn mà thôi.

Có lẽ, đợi cho thực lực của hắn không ngừng đề thăng, thì đoàn hỗn loạn này cũng sẽ không ngừng tăng trưởng theo, sau này có thể tạo thành một thế giới chân chính.

Ý nghĩ này vừa chuyển trong đầu hắn, nhưng ngay lập tức liền biến mất.

Chuyện xa xôi như thế, hiện tại hắn không thể tưởng tượng. Mơ tưởng cao xa, cũng không phải tính cách của hắn.

Đột nhiên, hắn cảm ứng được sâu sắc, hỗn loạn trong đan điền truyền đến hai cỗ lực lượng dao động.

Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ, hắn lập tức hiểu được, mình rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân chân khí biến dị rồi.

Ý niệm lập tức thoáng qua, giống như khoảng cách hàng tỷ dặm trong nháy mắt đã đến được.

Lúc ý niệm của Trịnh Hạo Thiên tới nơi đó, sau khi thấy được một màn trước mắt, tinh thần hắn không khỏi chấn động kịch liệt, không cách nào che dấu vui mừng.

Khi hắn đến bên trong đan điền, cư nhiên lại có hai sinh vật bất đồng.

Một con là Cuồng Bạo Hùng Vương, mà con còn lại chính là Cửu Thiên Đại Bằng Điểu.

Lúc này, trong không gian tiếng ca vang lên như có như không, hai con sinh vật tiến hành đánh giết nhau.

Chim đại bàng chính là dị chủng thượng cổ, uy năng vượt xa Cuồng Bào Hùng Vương. Nhưng mà, Cuồng Bạo Hùng Vương lúc này đã cuồng hóa, thể tích nó bành trướng gấp đôi.

Hai trảo khổng lồ huy vũ, ngay cả Trịnh Hạo Thiên đứng xem cũng có cảm giác dựng cả tóc gáy.

Kim Cương Bạt Sơn quyết ngạnh kháng chính diện cùng Thiên Bằng Túng Hoành quyết.

Hai loại công pháp chân khí cường đại nhất vào giờ khắc này vô cùng nhuẫn nhuyễn phát ra sở trường của mình. Mỗi khi hai con thú dữ va chạm vào nhau, cũng khiến chân khí khổng lồ dao động. Mà trình độ dao động này càng lúc càng lớn, thậm chí tạo thành ảnh hưởng cho thân thể.

Cảm thụ được từ đan điền truyền ra trận trận chân khí dao động. Trịnh Hạo Thiên mới hiểu ra chân tướng, dưới ảnh hưởng của ngư nhân ca, hai con yêu thú liền nội đấu trong đan điền, cho nên mới tạo thành kết quả hắn không thể khống chế chân khí.

Bây giờ, Trịnh Hạo Thiên đã hiểu được, thì ra sau khi hấp thu nội đan yêu thú bất đồng, thì sẽ tạo ra chút di chứng.

Bất quá, đây là đan điền hắn, là địa bàn của hắn.

Bất kỳ yêu thú có lực lượng hung bạo hay huyết mạch cao quý tới đâu, chỉ cần tới nơi này, thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Giao tranh như vậy, hắn tuyệt đối không muốn.

Hít sâu một hơi, ý niệm Trịnh Hạo Thiên như thủy triều lui ra ngoài.

Hơi có chút hoảng hốt, Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, mọi thứ chung quanh mình không có gì thay đổi.

Hắn thể nghiệm và quan sát đan điền, giống như đã rất lâu, nhưng trên thực tế chỉ là chuyện vẻn vẹn trong nháy mắt. Cho dù bọn người Mục Cẩm kiến thức rộng rãi cũng không phát hiện ra.

Tâm tình hắn buông lỏng dần…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.