Chiến Thiên

Chương 261: Xung đột




Trong đêm đen, đại hạp cốc của Phượng Sồ phong không hề tĩnh lặng. Số lượng tu luyện giả các giai đi qua nơi đây, tiến vào Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp so với ban ngày thì ít hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nói là tấp nập không ngớt.

Đằng sau cự đại sơn cốc đi vào Luyện Yêu động, có trên ngàn cái Truyền Tống trận. Đối tượng của những cái Truyền Tống trận này không chỉ là những tu luyện giả muốn tiến vào, mà còn truyền tống tất cả mọi người ở từ hơn một ngàn cái Truyền Tống trận trong Luyện Yêu động trở về Phượng Sồ phong.

Ở đây sở dĩ không phân đẳng giai là do nơi này không chỉ là cửa vào, mà còn là cửa ra. Cửa ra vào lần lượt được sắp đặt ở những nơi khác nhau. Tuy vị trí diện tích mở rộng gấp đôi nhưng không thể phủ nhận, điều này làm cho mọi người thuận tiện hơn rất nhiều.

Trong Truyền Tống Trận, thỉnh thoảng lại nhìn thấy quang mang lóe lên, tiếp đó liền thấy có một vài hay mười người xuất hiện trên trận đồ. Nếu số người vẫn nguyên vẹn như trước, trên khuôn mặt của họ đều mang vẻ hoan hỉ vui sướng. Bởi vì lần này họ không bị hao tổn nhân thủ hơn nữa còn có một chút thu hoạch. Vô luận thu hoạch được nhiều nhiều hay ít, thì cũng là một chuyện đáng vui mừng.

Bất quá, trong Luyện Yêu động ngoài đạt được những thu hoạch còn có muôn trùng nguy hiểm. Những nguy hiểm này không chỉ đến từ yêu thú cũng có thể đến từ bản thân nhân loại.

Có không ít người vừa lóe lên, xuất hiện trên trận đồ, trên mặt đã mang vẻ bi thương đau xót.

Theo quy định ở nơi này, một khi hiện lên trên trận đồ phải ngay lập tức rời khỏi trận đồ để cho những người sau sử dụng

Nhưng mỗi lần nhìn thấy những người đầy vẻ thương tâm muốn chết, ngay cả đám môn hạ đệ phụ trách duy trì trật tự của Phượng Sồ phong đều quay đầu đi, coi như không thấy.

Chỉ cần những kẻ này không ở lại trong trận đồ quá lâu hoặc trận đồ không quá bận rộn thì cũng sẽ không có ai đi đến thúc giục bọn họ.

Dù sao những đệ tử phụ trách duy trì trật tự ở đây ít nhất cũng phải là tứ giai chân truyền đệ tử. Bọn họ cũng từng tiến vào Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp, cũng từng liệp sát yêu thú, kiếm được một chút linh thạch.

Nhưng cũng từng gặp các loại hiểm nguy không lường được, tận mắt nhìn thấy đồng đội tử vong. Cho nên, họ hiểu rất rõ tâm tình những người này, trừ phi là bắt buộc chứ chẳng ai muốn trách móc bọn họ.

Bỗng nhiên quang mang trên một tòa Tống Trận Đồ nhỏ chớp lên, sau khi quang mang tiêu tán một người mờ mờ xuất hiện. Một Truyền Tống Trận có thể dung nạp nhiều nhất mười người, nhưng lại chỉ có một người xuất hiện.

Người này đúng là Trịnh Hạo Thiên, hắn đội đấu lạp che đi gần hết khuôn mặt của mình.

Sau khi cầm Thông Linh mộc, hắn tách khỏi đám người Cốc Đan Đan, đi thẳng tới điểm truyền tống cố định trong Luyện Yêu động, rồi từ đó quay về Phượng Sồ phong.

Quy tắc đi vào Luyện Yêu động, từ nơi nào truyền tống vào thì phải từ nơi ấy truyền tống ra. Đương nhiên quy tắc định ra cũng chỉ để phá vỡ. Giống như Hách Khuynh Thụ, sau khi đánh chết Hàn Thế Hùng tất nhiên là không thể trở về Bá Vương phong được nữa. Cho nên hắn phải liên lạc với trưởng bối Phong Thần Nhai , thông qua bí pháp biến đổi địa điểm đích đến của Truyền Tống trận.

Mà Trịnh Hạo Thiên tất nhiên không có loại bổn sự này rồi, Hắn tiến vào truyền tống điểm cố định, sau khi sử dụng một trăm tấm Linh Khí phù, liền trực tiếp trở về Phượng Sồ phong.

Đây là lần đầu tiên hắn từ Luyện Yêu động đi ra, nhìn sơn phong trước mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm, trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm loại cảm xúc.

Lần này tiến vào Luyện Yêu động quả nhiên là gặp phải nguy hiểm không lường trước được nhưng cuối cùng cũng hóa nguy thành an. Hắn chẳng những luyện hóa được Thiên Bằng chi thân, còn tấn chức tam giai linh khí sư. Trước khi tiến vào động, hắn còn chưa bao giờ có hi vọng xa vời thế này.

Một tiếng khóc vô cùng bi thương đột nhiên vang lên từ một tòa Truyền Tống Trận. Tuy đạo âm thanh này không quá vang dội ngược lại còn có chút kiềm nén. Nhưng những người ở đây là nhân vật cỡ nào tất nhiên họ đều nghe thấy rất rõ ràng.

Vô số người cùng liếc mắt nhìn lại. Đó là một vị nam tử quần áo rách tả tơi, trên người còn lưu lại mấy vệt máu. Hai tay hắn ôm đầu, cắm sâu vào mớ tóc dài rối bù, úp mặt vào đầu gối. Từ trong miệng hắn truyền ra âm thanh vô cùng thống khổ khó có thể đè nén xuống.

Đây là một loại đau khổ xuất phát sâu bên trong nội tâm, đã quá sức nhẫn nại của hắn. Cho nên hắn vừa từ trong bạch quang hiện ra, liền lập tức ngồi thụp xuống, mặc kệ mọi người đứng nhìn xung quanh mà khóc rấm rứt.

Không ai nói gì với ai, cùng vang lên những tiếng thở dài. Hầu hết mọi người khẽ lắc đầu, bước chân nặng nề rời khỏi đây. Có những kẻ đi ra từ Luyện Yêu động không có chút hao tổn gì hơn nữa còn có thu hoạch rất lớn, nụ cười đang đeo trên mặt cũng nhanh chóng thu hồi lại.

Nhìn thấy tình cảnh này, dường như tất cả đều đoán được nguyên cớ. Nhóm người cùng đồng hành với người này hẳn nhiên là đã bị tiêu diệt chỉ còn người này là có thể chạy thoát. Vì vậy sau khi trở về Phượng Sồ phong mới đột nhiên không khống chế nổi tình cảm liền phát tiết ra.

Một người bước nhanh tới, dừng lại trước mặt hắn. Nhìn y phục trên người hắn chắc chắn đây là chân truyền đệ tử duy trì trật tự ở Phượng Sồ phong.

Hắn khẽ lắc đầu, ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng an ủi :" Sự đệ, tiến vào Luyện Yêu động, chính là muốn đặt cược sinh mệnh với tiền đồ. Bất luận thế nào, ngươi có thể còn sống trở về cũng là cái may trong bất hạnh rồi. Mau nén bi thương..."

Người này vừa xuất hiện đã khóc nức nở, lại còn lưu lại ở trong Truyền Tống Trận Đồ. Cái này tuyệt đối không hợp quy củ. Nhưng với tình huống này, ai cũng không thể nhẫn tâm đuổi hắn đi được.

Người này hung hăng giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi, vuốt vuốt lại bộ quần áo đã rách nát, hắn đứng lên giọng khàn khàn nói :" Đa tạ sư huynh, tiểu đệ đã minh bạch..." Hắn cúi thấp đầu, cố gắng kiềm nén bi thương, hướng ra bên ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trịnh Hạo Thiên thở nhẹ một hơi. Luyện Yêu động quả nhiên là một nơi đại hung chi địa. Thực lực chưa đủ. tốt nhất không nên quá mạo hiểm.

Hắn chậm rãi rời khỏi Truyền Tống Trận Đồ. Đang đi trên đường, chợt đằng trước mặt truyền đến tiếng rống giận dữ mà lại thê lương. Lập tức trước mặt trở nên náo loạn.

Vị chân truyền đệ tử của Phượng Sồ phong sắc mặt khẽ biến. Hắn vừa sải bước lập tức đã lướt di mấy trượng. Tất cả mọi người nhận ra thân phận của hắn liền tự động tách thành một con đường cho hắn dễ dàng đi qua.

Trịnh Hạo Thiên nhướng mắt nhìn. Ở rất xa kia, vị nam tử vừa nãy khóc rống lên giống như đang bị điên loạn, hai tay hắn giữ chặt khoát kiếm liều mạng xông tới hai người trước mặt.

Linh quang trong mắt rực sáng, Trịnh Hạo Thiên lập tức nhìn ra trên ba người bọn họ đều có ba tầng vầng sáng. Ba người này đều là tam giai tu luyện giả.

Bọn họ đều không yêu hóa biến thân. Trong tay hai người kia đều cầm binh khí nhưng lại chỉ đỡ trái hở phải, bị vị nam tử nghẹn ngào khóc kia đánh đến mức không có lực đánh trả.

Nếu nói đến thực lực của song phương, hai người kia còn muốn vượt trội hơn chút ít. Nhưng vị nam tử tay cầm khoát kiếm kia vẻ mặt vô cùng dữ tợn, hai mắt cứ trợn trừng trừng nhằm đằng trước xông tới, tròng mắt phun ra hỏa diễm hừng hực vô hình tựa hồ muốn đốt cháy hai người trước mặt.

Không những vậy, thanh kiếm trong tay hắn vung lên vung xuống, mọi chiêu thức đều như muốn dùng mạng đổi mạng, lưỡng bại câu thương. Dường như có thể đưa một trong hai người kia chết cùng là đã thấy mãn nguyện rồi.

Gặp kẻ điên thế này, cứ coi là cường đại hơn người ta nhưng cũng phải bó tay bó chân không làm thế nào dứt ra được.

Một lát sau, vị chân truyền đệ tử Phượng Sồ phong đã đến trước mặt bọn hắn. Hắn trầm giọng quát to:" Dừng tay hết cho ta..."

Lời nói chưa dứt. hắn đã vung tay lên. Một đạo tinh mang lóe lên đi ra từ cổ tay hắn, ngưng tụ một đạo kiếm quang trong hư không, chém mạnh xuống ba người.

Tứ giai.

Đây là thực lực của tứ giai cường giả. Luyện yêu võ giả một khi lên tứ giai, thực lực của hắn so với tam giai sẽ được nâng cao về chất hơn. Bọn họ không những có thể tự luyện chế cho mình chiến giáp hơn nữa còn có thể đem chân khí và linh khí chi quang nhập làm một thể.

Có thể nói, kiếm quang phóng xuất đi không chỉ là linh khí chi uy mà là sức mạnh kết hợp giữa chân khí và linh khí chi uy. Uy lực to lớn, vượt xa linh khí chi quang bình thường.

Lúc này, linh khí chi quang hắn phóng thích ra thậm chí còn thắng cả kiếm quang chi uy trong tay linh khí sư. Một kiếm bổ xuống, lập tức tách rời ba người.

Sau một kiếm, hắn thu tay lại, cất cao giọng :"Tại hạ là Mã Quần - chân truyền đệ tử của Phượng Sồ phong. Các ngươi từ đâu tới? Sao lại ẩu đả ở đây...."

Hai người này có chút bối rối nhìn chằm chằm tức giận vào phía trước, một người nói :" Tại hạ là Uông Đức Điền đệ tử của Hỗn Nguyên môn. Còn vị này là Quý Kỳ đệ tử của Thiên Nhận uyên, là hảo hữu của tại hạ. Hai người chúng tôi với người này bình sinh không có quan hệ gì. Nhưng kẻ điên này vừa thấy mặt liền hạ sát thủ. Nếu như không phải chúng tôi tránh nhanh chỉ sợ đã chịu khổ độc thủ rồi..."

Vẻ mặt hai người bọn họ đều thể hiện sự phẫn nộ bất bình. Nếu như không phải ngại Mã Quần, sợ là đã chém giết cái kẻ điên muốn bỏ mệnh này rồi.

Mã Quần nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ kẻ này lửa giận công tâm do đó mà hóa điên rồi.

Ý nghĩ này vừa nổi lên, chợt nghe hán tử lúc đầu khóc ròng kia cất giọng nói :" Mã sư huynh, tiểu đệ là Hoắc Khánh Cương đệ tử của Bạch Thảo phong. Đúng là không nên động thủ trong phong nhưng tiểu đệ thấy hai kẻ súc sinh này thật sự là không thể nhịn được nữa..."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên nhướng lên.

Hoắc Khánh Cương. Không ngờ hắn là Hoắc Khánh Cương...

Hai mắt nhìn kĩ lại, hắn lúc này mới lờ mờ nhận ra thân phận của đối phương. Chỉ là vẻ mặt của Hoắc Khánh Cương hôm nay vừa dữ tợn vừa đáng sợ, khuôn mặt trộn lẫn nước mắt mồ hôi cùng bùn đất.

Nếu không phải tự hắn báo thân phận, Trịnh Hạo Thiên chỉ có duyên gặp mặt hắn một lần coi như có sức tưởng tượng phong phú cũng vô phương liên tưởng Hoắc Khánh Cương với kẻ ăn mặc rách rưới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.