Chiến Thiên

Chương 207: Tài liệu nhị giai




Dòng người trên đường vẫn cực kỳ náo nhiệt, tuy rằng đã biết rõ đây là nơi nào, nhưng mỗi lần nhìn lại, người ta vẫn có một cảm giác không thể tin được.

Nơi này thật sự là bên trong lòng một ngọn núi khổng lồ sao?

Trịnh Hạo Thiên kinh thán một hồi lâu, hòa mình vào đám đông, hướng về phía Vạn Bảo Hiên mà bước đi.

Lần này hắn đến một mình, vốn tưởng rằng muốn gặp được Vân Thải Điệp sẽ phải tốn một phen công phu, nhưng không ngờ tới, hắn vừa mới báo tên ra, liền lập tức được người cung kính mời vào phòng khách quý, hơn nửa chỉ trên dưới một khắc đồng hồ sao, Vân Thải Điệp đã chạy tới như gió như lửa.

Hai người gặp mặt nhau. Vân Thải Điệp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Trịnh công tử, ngài trở lại nhanh như vậy, chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?"

Cũng không trách nàng khẩn trương như vậy. Hiện giờ, nàng thật sự đã đem tất cả tâm tư đặt lên người Trịnh Hạo Thiên rồi.

Từ lúc đại tiểu thư cùng đại trưởng lão lần lượt tỏ vẻ coi trọng hắn, địa vị của Trịnh Hạo Thiên trong lòng Vân Thải Điệp tựa như được lắp thêm tên lửa, tăng lên với tốc độ chóng mặt....

Đặc biêt là sau vụ hiểu lầm Trịnh Hạo Thiên có liên quan với đại trưởng lão, nàng càng lúc càng không dám chậm trễ.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là tài liệu luyện chế phù lục trong tay ta hết rồi, cho nên mới tới mua một ít."

Vân Thải Điệp thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười động lòng người nói, ''Chỉ là một chút tài liệu, lại khiến Trịnh công tử đích thân tới một chuyện, thật là có lợi." Nàng đi trước chiếc bàn, nhẹ nhàng ấn vào một cơ quan. Một lát sau lập tức có một tiểu tỷ nhẹ nhàng bước vào.

"Chuẩn bị cho ta ba trăm phần tài liệu nhất giai phù lục, mau...."

Tiểu tỷ kia ứng một tiếng rồi nhu thuận lui xuống. Trong toàn bộ quá trình, trừ một chút âm thanh tựa như tiếng côn trùng rúc rích ra, đến một chút động tĩnh nhỏ cũng không hề phát ra.

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Vân Thải Điệp, không tưởng được nàng cũng có vẻ uy phong như vậy.

Nhưng hắn không biết, đồng bài quản sự trong Vạn Bảo Hiên đã là một chức vị khá cao rồi. Trong đại Linh giới, ngay cả chưởng giáo và thái thượng trưởng lão cả một số môn phái cỡ trung cùng chưa chắc đã có quyền thế bằng bọn họ.

Nên đối diện với Vân Thải Điệp lúc này không phải là Trịnh Hạo Thiên thì nàng tuyệt đối không có khả năng nhiệt tình như vậy.

Chân mày hơi nhíu lại. Trịnh Hạo Thiên cười khổ nói: "Vân quản sự, thứ ta cần không phải là tài liệu nhất giai phù triện."

Vân Thải Điệp khẽ ngây người, nghi hoặc nói: "Ý Trịnh công tử là?"

"Ta muốn mua một ít tài liệu nhị giai."

Trong đôi mắt Vân Thải Điệp lập tức lóe lên một luồng tinh mang, đây chính là kết quả do giật mình quá mức mà sinh ra.

Mới nửa ngày trước bọn họ còn gặp mặt nhau, hơn nửa khi đó Vân Thải Điệp còn tự tay đưa Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết cho Trịnh Hạo Thiên.

Khi đó Trịnh Hạo Thiên còn là linh khí sư nhất giai, chỉ là vừa xoay người một cái...

Vân Thải Điệp hít sâu một hơi, nói, "Trịnh công tử, đắc tội."

Trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị, quét qua người Trịnh Hạo Thiên một vòng.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác kỳ quái, tựa như bị người ta theo dõi. Hai mắt hắn trở nên ngưng trọng nhìn Vân Thải Điệp, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng, đột nhiên nói: "Tham khí thuật?"

Vân Thải Điệp thu hồi ánh mắt, ánh mắt nàng lúc này đã trở nên cực kỳ phức tạp.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Đúng là tham khí thuật, bất quá ta gọi nó là Quan Khí thuật, không tưởng được, Trịnh công tử thật sự tấn thăng đến nhị giai rồi." Nàng hơi dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: "Trịnh công tử. Vạn Kiếm tông có cho ngươi dùng đan dược gì không?"

Trịnh Hạo Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cao sư huynh cho ta một lọ Linh Khí đan, sau khi dùng có thể làm cho linh khí trong khí xoáy gia tăng không ít."

Vân Thải Điệp liên tục lắc đầu, nói: "Linh Khí đan trong đại Linh giới không tính là gì cả, căn bản không có khả năng tạo ra công hiệu thần kỳ như vậy."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Chẳng lẽ là có liên quan tới việc ta tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết?"

Vân Thải Điệp lặng đi một chút, trong con ngươi lóe lên một vẻ khó tin, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Người đã tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết?"

"Ừ!" Trịnh Hạo Thiên cảm kích nói: "Mỗi pháp quyết đó chính là thứ quan trọng nhất trước mắt đối với ta. Ngươi hãy thay ta cảm tạ, tiền bối kia."

Khi nói những lời này, hắn hơi dừng lại, sửa lại thành tiền bối chính là vì không muốn để lộ thân phân của Hề Ngữ Đình.

Vân Thải Điệp nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên như nhìn một con quái vật, một hồi lâu sau cuối cùng mới nói: "Thải Điệp vẫn chưa đủ tư cách yết kiến vị tiền bối kia. Có lẽ đành phải đợi sau này. Trịnh công tử tự mình nói lời cảm tạ với vị tiền bối đó thôi."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm, nghĩ tới câu nói ghi trong Đại Quang minh Thánh Linh pháp quyết

Thập giai, tới tìm ta...

Trong nháy mắt, một cổ hào tình tráng chí dâng lên trong lòng hắn.

Không phải chỉ là thập giai sau, hắn nhất định có thể tấn chức, đồng thời dùng thời gian ngắn nhất tới gặp nàng.

"Cũng được. Nếu đã như vậy, chờ sau này, ta sẽ tự mình nói lời cảm ta." Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói.

Vân Thải Điệp trong lòng càng lúc càng khẳng định, hắn nhất định đã gặp mặt đại trưởng lão, hơn nửa song phương còn trò chuyện rất ăn ý. Tuy nàng cũng không hiểu vì sao đại trưởng lão lại muốn thông qua nàng, đưa Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết cho Trịnh Hạo Thiên, nhưng suy nghĩ của nhân vật cấp bậc như đại trưởng lão, thật sự không phải một quản sự nho nhỏ như nàng có thể đoán được.

Chậm rãi gật đầu, cố gắng áp chế chấn động trong lòng xuống. Vân Thải Điệp lại ấn vào cơ quan một lần nửa, phân phó cho tiểu tỷ mang tới năm trăm phần tài liệu chế tác phù triện nhị giai.

Số tài liệu này. Nếu như đem bán, cùng có thể đổi được một lượng linh thạch. Nhưng đối với Vạn Bảo Hiên giàu nứt đố đổ vách mà nói, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên đem phù triện thành phẩm bán cho bọn hắn, thì chỗ tài liệu tựa như sợi lông trên chín con trâu này chẳng còn chút đáng kể nào nửa.

Trịnh Hạo Thiên hài lòng nhận lấy số tài liệu, cẩn thận cất chủng vào trong túi không gian.

Lúc này, hắn càng cảm thấy cảm kích vị tiền bối gặp gờ trong tiểu Linh giới kia. Nếu như không có túi không gian của hắn thì giao dịch trong đại Linh giới nhất định sẽ trở nên rất rắc rối rồi.

Do dự trong chốc lát. Trịnh Hạo Thiên cuối cùng vẫn lấy ra một ít Sinh Mệnh phù triện, nói: "Vân quản sự, luyện chế phù triện yêu cầu linh khí trong linh thạch. Linh thạch trong tay ta đã không còn nhiều lắm, nên muốn đổi một ít."

Vân Thải Điệp tất nhiên không có dị nghị, nàng còn ước Trịnh Hạo Thiên đem hết quang ám phù triện ra đổi lấy linh thạch ấy chứ.

Đương nhiên, nàng cùng biết, việc này tuyệt đối không có khả nàng, bởi vì Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ giữ lại một phần, hơn nửa số lượng bộ phận này tuyệt đối cũng không ít, nếu không mấy người Dư Uy Hoa làm sao có thể thuận lợi tấn thăng tới cực phẩm luyện yêu võ giả được.

Giao dịch xong. Trịnh Hạo Thiên cảm thấy hài lòng rời đi rồi...

Mà Vân Thải Điệp vẫn một mình, lặng lẽ ngồi trong phòng một hồi lâu, vẻ mặt biến đổi không ngừng, tựa hồ như có chuyện gì rất khó quyết định. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một hồi lâu sau, nàng thở dài một tiếng, lẻ loi một mình tiến vào một căn mật thất trong Vạn Bảo Hiên.

Mật thất này giống như căn mật thất trong chi nhánh Vạn Bảo Hiên ở Hàn Lâm tiểu Linh giới, đều có thể trực tiếp liên lạc với tổng bộ hoặc các phân điếm khác.

Đương nhiên, nếu như đối phương có được đại pháp lực, lại nguyện ý tiêu hao một lượng lớn linh thạch thì cùng có thể thông nơi này, bố trí trận đồ, tiến hành truyền tống cự ly xa.

Chỉ là loại truyền tống này sẽ tạo ra dao động, chắc chắn khiến cho những cao thủ trong Vạn Kiếm tông phát hiện ra, cho nên mấy ngàn năm qua, loại công nàng này thủy chung vẫn chưa từng được dùng qua.

Nếu so sánh, công năng truyền tống ở tiểu Linh giới vẫn thường được sử dụng hơn, đồng thời đem một vật tư quan trong vận chuyển qua lại giữa hai điểm.

"Tiểu Điệp Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì, có liên quan tới Trịnh Hạo Thiên sao?

Người vừa nói là một vị lão giả, đúng là Vân trưởng lão của Vạn Bảo Hiên lúc trước nói chuyện với các lão nhân.

Còn Vân Thải Điệp chính là cháu gái ruột của hắn, bị hắn lợi dùng quyền lực đưa tới đây. Tuy vẫn chưa thể chấp chưởng quyền lực ở nơi đây, nhưng cũng có được Thân phận khách khanh, quyền lực rất lớn.

Mà những chuyện có liên quan tới Trịnh Hạo Thiên đều do một mình nàng phụ trách, cho dù là một vị đồng bài quản sự khác cũng không thể nhúng tay vào.

Cho nên, khi lão giả kia thất Vân Thải Điệp vội vàng liên lạc như vậy, lập tức đoán ra chuyện này khẳng định có liên quan tới Trịnh Hạo Thiên.

Vân Thải Điệp cười khổ một tiếng, nói: "Gia gia, Nửa ngày trước cháu đã giao Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết cho Trịnh Hạo Thiên."

Vân trưởng lão hài lòng, gật đầu một cái, nói: "Ngươi làm không tệ. Nếu Trịnh Hạo Thiên đang bế quan trùng kích nhị giai thì bộ pháp quyết này nhất định phải lập tức giao cho hắn, về phần hắn có nguyện ý tu luyện hay không, không cần chúng ta phải quan tâm nửa."

Nụ cười trên mặt Vân Thải Điệp càng lúc càng méo xệch rồi: "Gia gia, hiện giờ Trịnh Hạo Thiên đã là nhị giai linh khí sư rồi."

Vân trưởng lão khẽ giật mình, nói: "Chẳng lẽ ngươi đưa chậm một bước?*

Lắc đầu liên tục, Vân Thải Điệp bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Trịnh Hạo Thiên chính là vì tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết mới đột phá đến nhị giai."

Vân trưởng lão cười ha ha, nói: "Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết thật không hồ là bản lĩnh giữ nhà của đại trưởng lão, một khi tu luyện xong, không ngờ lại có uy lực như vậy."

Vân Thải Điệp hả hốc miệng, dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn hình ảnh lão giả trong ngọn lửa.

Vân trưởng lão cười dài được vài tiếng, đột nhiên như nhớ ra được điều gì đó, tiếng cười lập tức như bị một lưỡi đao chém đứt, không thể cười nổi nửa.

"Hảo Điệp Nhi, vừa rồi ngươi nói cái gì. Nửa ngày trước mới đưa Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết cho hắn?"

"Vâng." Vân Thải Điệp không chút do dự nói chém đinh chặt sắt: "Nhiều nhất là nửa ngày, mà trong nửa ngày này hắn đã tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết thành công, đồng thời thuận lợi tấn thăng đến nhị giai rải."

Vân trưởng lão bắt nhã há hốc miệng, trợn trừng mắt. Mặc dù đây không phải thân thể thật sự của hắn, nhưng những nét cảm xúc trên mặt hắn đều hiện rõ ràng mười mươi ở nơi này.

Nửa ngày có thể tu luyện thành công Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết...

Cái tốc độ này?

Mặc dù đây là chính miệng cháu gái hắn nói, nhưng nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác không thể tin nổi.

Người này, chẳng lẽ hắn trời sinh là để tu luyện ám hệ công pháp sao?

Trong lúc nhất thời, ông cháu hai người không thể nói được, hoàn toàn làm vào trầm mặc.

Trịnh Hạo Thiên đã khiến cho bọn họ chấn động quá lớn, nhưng loại chấn động này lại giống như sóng triều, sóng sau xô sóng trước, phảng phất như vinh viễn không dừng lại.

Vân trưởng lão than nhẹ một tiếng, hắn phất phất tay, nói: "Ngươi tiếp tục quan sát, nhớ kỹ không thể đắc tội người này."

Ngọn lửa đột nhiên tiêu tán, cả gian phòng lại một lần nửa chìm vào bóng tối.

Mà mấy ngày sau, trong một nơi tao nhà ở tổng bổ Vạn Bảo Hiên, một tiếng cười như điên đột nhiên vang lên không chút cố kỵ.

"Hảo tiểu tử thật thú vị, thật muốn nhìn xem, tương lại hắn có thể phát triển đến mức nào..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.