Chiến Thiên

Chương 198: Xung đột




Đối với Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên hai người chẳng thèm ngó ngàng tới, tựa hồ từ đầu đến cuối không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Bất quá, đối diện với Văn Nhân Băng Oánh, thái độ của hắn lập tức thay đổi hắn.

Xoay người về phía Văn Nhân Băng Oánh. Hàn Lũy Nguyên khẽ gật gật đầu, nói: "Văn Nhăn sư muội, thu hoạch lần này của ngươi thật đúng là không nhỏ. Không ngờ chỉ một lần chiêu mộ được sáu vị cực phẩm, trưởng bối trong môn nhất định sẽ rất tán thường. Hắc hắc, có lẽ sẽ ban thường linh dược, thậm chí còn tự mình xuất thủ giúp ngươi ngưng tụ linh thể."

Văn Nhân Băng Oánh cười nhạt một tiếng, nói: "Hàn sư huynh quá khen rồi. Đây là do bổn môn lần này vận khí tốt. Có thể chiêu mộ sáu vị cực phẩm, đủ thấy bổn môn đang hưng vượng, tiểu muội không dám tham công."

Hàn Lũy Nguyên cười dài, nói: "Nếu như Văn Nhân sư muội đã nói như vậy, sư huynh ta đây cùng không khách khí nửa."

Hẳn đột nhiên vươn tay ra, chụp một trảo về phía trước.

Một luồng lực lượng mạnh mẽ, cuồn cuộn lập tức đột ngột xuất hiện. Mà cổ lực lượng này lại hướng thẳng về phía Cừu Hinh Dư mà phát ra.

Cừu Hinh Dư bất ngờ không để phòng, căn bản không có chút năng lực chống cự, mặt thấy sắp bị một trảo này hút bay đi, trên người nàng đột nhiên bùng lên một tầng quang mang rực lờ mà kịch liệt.

Tầng hào quang này cứng cỏi vô cùng, trong nháy mắt đã triệt tiêu lực hút của một trảo kia.

Cùng trong nháy mắt đó, Trịnh Hạo Thiên đã nổi giận gầm lên một tiếng, cổ tay vung lên, một con thương long lập tức đằng không bay ra, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu, không chút lưu tình táp về phía đối phương.

Ngay trong khoảnh khắc khi Hàn Lũy Nguyên xuất hiện. Trịnh Hạo Thiên trong lòng đã ẩn ước có một chút bất an.

Hẳn biết, nơi này là trọng địa Vạn Kiếm tông. Văn Nhân Băng Oánh ngàn gian vạn khó mới có thể chiêu mộ bọn họ gia nhập Vạn Kiếm tông. Hàn Lũy Nguyên tuyệt đối không dám ra tay giết bọn họ dễ dàng.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn thủy chung vẫn có một cảm giác cực kỳ vi diệu, tựa hồ như người này nhất định sẽ gây bất lợi với bọn hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cho nên hắn vẫn cẩn thận để phòng, đồng thời toàn bộ linh khí lặng lẽ chủ nhập vào trong bảo khí thiền trượng.

Nếu như là một linh khí sư nhất giai bình thường, làm như vậy nhất định không thể qua mặt được hai người Văn Nhân Băng Oánh cùng Hàn Lũy Nguyên. Nhưng trong thân thể Trịnh Hạo Thiên lại có hai cổ lực lượng thần kỳ, dưới sự trợ giúp của chúng, hai vị đệ tử kiệt xuất của Vạn Kiếm tông này căn bản không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Lúc này, ngay trong khoảnh khắc Hàn Lũy Nguyên ra tay với Cừu Hinh Dư, hắn rốt cuộc là hiểu ra.

Thì ra mục đích người này tới đây, không phải là mình, mà là Cừu Hinh Dư.

Trong lòng lập tức tràn ngập lửa giận khôn cùng, mặc là Hàn Lũy Nguyên có cái thứ thân phận gì trong Vạn Kiếm tông, cũng chẳng cần biết vì sao hắn lại đột ngột xuất thủ như vậy.

Trịnh Hạo Thiên đều quyết định, nhất quyết không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Dưới cơn giận dữ, toàn lực xuất thủ.

Mười khí xoáy trong não vực lập tức bắt đầu xoay tròn kịch liệt, đông thời trong nháy mắt cũng đem bảo khí thiền trượng đã chuẩn bị sẵn sàng phóng ra ngoài.

Vừa phóng ra bảo khí, thân hình hắn vừa động đã đứng chắn trước người Cừu Hinh Dư, chân khí trong cơ thể lại rục rịch.

Tuy hắn không muốn để khả năng yêu hóa biến thân siêu phẩm của mình bị người ngoài biết được, nhưng nếu là tinh huống bắt đắc dĩ, hắn cũng không thể khoan tay chịu chết.

Tiếng long ngâm mãnh liệt, uy nghiêm trong nháy mắt vang vọng khắp núi, một con thương long khổng lồ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Hàn Lũy Nguyên.

Trên mặt hắn rốt cuộc cũng phải lộ ra một tia kinh ngạc: "Bảo khí?"

Hừ khẽ một tiếng, một chút kinh ngạc trong nháy mắt liền biến thành kinh thường và tức giận.

Hắn chứng kiến một kích tất trúng của mình đột nhiên thất thủ mà ảo não không thôi, đối với hành động phạm thượng của Trịnh Hạo Thiên lại càng thêm phẫn nộ.

Là đại sư huynh Phách Vương phong, lời nói của hắn trong toàn bộ Vạn Kiếm tông đều là nhất ngôn cửu đỉnh, trừ những trưởng lão trong môn ra, căn bản không có bao nhiêu người dám nói một chữ không trước mặt hắn.

Nhưng lúc này, một tên linh khí sư nhất giai nho nhỏ cùng dám động thủ động cước trước mặt hắn, quả thật là ngại mình sống quá lâu rồi.

Tùy tiện vung tay lên một cái, giống như xua đuổi một con ruồi bọ vậy.

Một bàn tay khổng lồ lập tức hiện ra trên đầu hắn, vỗ về phía con thương long đang bay tới.

"Bùng!"

Một tiếng nổ thật lớn, đinh tai nhức óc truyền tới.

Con thương long từ trước tới nay chỉ cần phóng ra là khiến cho mọi chuyện trở nên thuận lợi kia, dưới một chưởng này lập tức bị mạnh mẽ đánh tan.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ run rẩy. Mười khí xoáy trong nào vực đã đem toàn bộ linh khí chú nhập vào trong bảo khí, nhưng đứng trước lực lượng cường đại của đối phương, không ngờ lại không thể chịu được một kích.

Cự chưởng sau khi đánh tay thương long, vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, mang theo một tiếng gió rít bén nhọn chói tai, chụp xuống đầu Trịnh Hạo Thiên.

Sắc mặt Cừu Hinh Dư khẽ biến, nàng không cần suy nghĩ liều mạng bước lên, đứng trở trước người Trịnh Hạo Thiên.

Đồng thời, nàng nhẹ nhàng vung tay áo một cái, trên người lập tức bùng lên mấy đạo quang mang. Nhưng đạo trong quang này sau khi xuất hiện liền lập tức dung hợp lại với nhau, bao phủ cả nàng và Trịnh Hạo Thiên vào bên trong.

"Linh khí sáo trang?" (linh khí thành bộ)

Hàn Lũy Nguyên kinh ngạc thốt lên một câu, nhưng hắn xuất thủ vẫn không chậm lại chút nào. Cự chưởng hư ảo khủng bố, tựa như ác ma vương dưới mười tám tầng địa ngục đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt sẽ chụp xuống vòng bảo hộ của bọn họ.

Nhưng đúng vào khoảng khắc này, một thanh âm yêu kiều tràn đầy tức giận vang lên.

Tiếp đó, cả ngọn núi đều bị một mảnh kiếm hải bao phủ.

Một đạo kiếm quang, hai đạo kiếm quang, ba đạo kiếm quang, bốn đạo kiếm quang, vô cùng vô tận kiếm quang, phảng phất như tất cả bảo kiếm trong thiện hạ vào giờ khắc này đều hội tụ về nơi đây.

Sắc mặt Hàn Lũy Nguỵên khẽ biến, vẻ mặt hắn cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng. Miệng hét lớn: "Hóa!" Đối mặt với mấy người Trịnh Hạo Thiên, hắn căn bản coi thường, chỉ tùy tiện xuất thủ, nhưng khi phải đối mặt với Văn Nhân Băng Oánh, hắn cùng không dám có chút kinh thường đại ý nào.

Tiếng hét lớn từ trong miệng hắn bạo phát ra, cả người hắn lập tức bắt đầu bành trướng, chỉ trong giây lát đầu biến thành một con cự viên cao hơn ba trượng.

Cự viên ngửa mặt lên trời rống dài, đôi bàn tay tựa như cự phủ khai sơn đập loạn vào kiếm hải xung quanh thân thể, mà bên ngoài thân thể của hắn lại dập dờn một tầng quang mang hoàng sắc, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Tầng quang mang hoàng sắc này có lực phòng hộ rất mạnh, vô luận là mảnh kiếm hải vô cùng vô tận kia có cường đại đến cỡ nào cũng không thể phá vỡ. Đồng thời, đôi bàn tay khổng lồ của hắn mỗi một lần vung lên đều được bao phủ một lớp ánh sáng hoàng sắc, những ánh sáng này va chạm với kiếm quang, phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa rồi cùng nhau tiêu tán.

Bất quá, quy mô cùng lực lượng của kiếm hải không thể nghi ngờ lại càng khổng lồ hơn, hai người giẳng co một lúc, Văn Nhân Băng Oánh huýt dài một tiếng, kiếm hải vô cùng vô tận đột nhiên phát sinh biến hóa.

Một phần kiếm quang không ngờ nhanh chóng thoát khỏi cchiến trưởng, ở giữa hư không bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Chỉ trong chớp mắt, một bộ phận kiếm quang này đã dung hợp thành một thanh kiếm quang khổng lồ.

Văn Nhân Băng Oánh khẽ vươn tay ngọc, điểm nhẹ một cái, quát: "Đi!"

Thanh cự kiếm kia lập tức mang theo vô tận hào quang hung hắng đâm về phía Hàn Lũy Nguyên.

Phảng phất như một quả pháo hoa nở rộ rực rỡ nhất trên thế gia, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hàn Lũy Nguyên phát ra một tiếng rú thảm thiết. Tiếp đó một con cự viên bay bắn văng lên không trung, cứ như vậy bay thẳng ra khỏi đỉnh núi.

"Văn Nhân sư muội, không ngờ ngươi đã luyện thành Ngưng Kiếm Thuật rồi. Nhưng sử dụng nó để đối phó đồng môn, không phải có chút quá đáng sao?"

Một giọng nói phiêu đật du đương từ một ngọn phong xa xa khác truyền tới.

Văn Nhân Băng Oánh khẽ vung tay, tất cả kiếm quang đều lập tức tụ tập về trong cơ thể nàng, bầu trời lại khôi phục cảnh tượng như bình thường.

"Cát sư huynh, vừa rồi là Hàn sư huynh khiêu khích trước, tiểu muội chỉ là tự vệ thôi, ngài vì sao lại chỉ trích một mình tiểu muội."

Cao Thăng bước đến bên cạnh Trịnh Hạo Thiên, nói nhỏ: "Vị này chính là Cát Thiên Ba sư huynh của Ngọa Long phong. Ngọa Long phong cũng là một trong mười một tòa trung phong, bên trong cao thủ như mây, ngay cả trong mười một tòa trung phong cũng được bài danh hàng đầu."

Thanh âm hung hàn của Hàn Lũy Nguyên đột nhiên lại vang lên: "Văn Nhân Băng Oánh, ngươi mang về sau tên cực phẩm, ta chẳng qua chỉ muốn lấy về cho Phách Vương phong một người, ngươi cần gì phải xuất thủ ngăn trở ta."

"Hắc hắc. Hàn sư huynh, ngươi nói vậy là sai rồi." Một tiếng nói mang theo vài phần khôi hài từ trên một tòa phong khác vang lên: "Văn Nhân sư muội không hẳn đã mang về sáu vị cực phẩm, mà có thể là bảy vị."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm rùng mình, người này vẫn chưa hiện thân, chỉ đứng ở quan sát mà đã từ trong một chiêu của Trịnh Hạo Thiên nhìn ra chút manh mối.

Nhãn lực cùng lịch duyệt như vậy, không phải bọn hắn có thể so sánh được.

"Không sai, phải là bảy vị cực phẩm." Lại một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên: "Bất quá cho dù là bảy vị cũng không đủ cho mười một tòa trung phong chúng ta chia đều. Hàn Lũy Nguyên, ngươi muốn tiên hạ thủ vi cường, chính là phạm vào cấm kỵ, bị Văn Nhân sư muội đả thương cũng đáng."

"Tăng Ngọc Long. Chiến Phách Ngang, hai người các ngươi bớt nói mát đi. Nếu không phục, chúng ta tỷ thí một trận." Hàn Lũy Nguyên nổi giận đùng đùng, gầm lên.

"Hàn Lũy Nguyên, chư phong bài vị chi chiến ngày sau, ta sẽ lĩnh giáo Kim Cương pháp quyết của ngươi, bất quá hiện giờ, không rảnh...."

Hàn Lũy Nguyên tuy tức đến xì khói, nhưng cùng không thể làm gì được mấy tên đại đệ tử các trung phong có thân phận địa vị, thậm chí là tu vi võ đạo cũng không dưới hắn.

Trịnh Hạo Thiên đã sớm thu lại bảo khí, tuy rằng bảo khí hóa hình đã bị Hàn Lũy Nguyên đánh tan, nhưng không thật sự tồn hại tới bản thể bảo khí, chỉ là khí phách bên trong bảo khí đã bị chấn thương, muốn khôi phục lại trạng thái ban đầu, chẳng biết là mắt bao nhiêu thời gian nửa.

Giờ khác này, trong lòng hắn trở nên khát khao lực lượng cường đại vô cùng.

Bảo khí chi phách tuyệt đối không yếu ớt như vậy, nhưng do thực lực của hắn quá kém, lại muốn cố gắng kích phát, lúc này mới khiến cho bảo khí chi phách bị người ta dễ dàng chấn thương.

Nếu hắn có linh lực hùng hậu chống đỡ, có thể khiến lực lượng bảo khí chi phách phát huy toàn bộ, thì Hàn Lũy Nguyên kia dừng nói một chưởng đánh tan, chỉ sợ còn quay đầu chạy trối chết rồi.

Lúc này hắn cắn chặt hàm răng, nghe những cường giả các phong này đàm luận, không ngờ chẳng có ai tỏ ra coi trọng bọn họ, mà coi bọn họ là một đám sơn dương chờ bị làm thịt, một khi bọn họ thương nghị xong sẽ lập tức phân phối.

Cơ nhục trên mặt khẽ giật giật mấy cái. Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Văn Nhân tỷ tỷ, ngài đã từng đáp ứng tiểu đệ, chúng ta có quyền lựa chọn gia nhập một phong bất kỳ."

Văn Nhân Băng Oánh chậm rãi nói: "Trịnh sư đệ, mười một tòa trung phong của Vạn Kiếm tông, vô luận ngươi đến phong nào, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu."

Trịnh Hạo Thiên vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn vẫn trầm giọng nói: "Ngươi đã đáp ứng."

Văn Nhân Băng Oánh thở dài một tiếng, cuối cùng cao giọng nói: "Các vị sư huynh không cần cãi nhau nửa. Tiểu muội đã đáp ứng bọn họ, cho phép bọn họ tựa chủ, lựa chọn gia nhập một phong bất kỳ để tu hành."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.