Chiến Thiên

Chương 155: Khí Xoáy Biến Dị




Lực lượng hắc ám bát đầu trỗi dậy không ngừng. Khi sự cân bằng giữa lực lượng hắc ám và lực lượng quang minh bị tan vỡ đến mức độ khó tưởng tượng nổi, khí xoáy không ngờ lại bất đầu tự động xoay tròn nhanh hơn.

Khi còn được Trịnh Hạo Thiên khống chế, cái khí xoáy thần bí này đã chuyển động đến mức độ nhanh nhất có thể rồi.

Nhưng chỉ trong một khắc khi nó vượt ra khỏi tầm khống chế, tốc độ xoay tròn của nó đã tăng vọt, vượt xa cực hạn mà Trịnh Hạo Thiên có thể khống chế được.

Gấp đôi, gấp ba, gấp năm, gấp mười....

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên vã mồ hôi như tấm. Hắn không thể nào khống chế được tốc độ khí xoáy nửa rồi.

Tốc độ xoay tròn đã khiến cho hắn cảm thấy một cổ hàn ý lạnh lẽo, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Khí xoáy là vũ khí cường đại nhất của linh khí sư. Chính bởi vì có khí xoáy sinh ra linh lực cuồn cuộn không ngừng nên bọn họ mới có được lực lượng mà thường nhân khó có thể với tới.

Chỉ là, khi cái vũ khí cường đại nhất này mất đi khống chế, đồng dạng cũng khiến cho người ta phải sợ hãi đến cực điểm.

Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn không biết, khi khí xoáy gia tốc đến cực hạn sẽ phát sinh chuyện gì. Hắn thậm chí còn hoài nghi, liệu đến lúc đó mình có bị nổ tan xác pháo, thì cốt vô tồn hay không nửa.

Lúc này hắn đã vứt ngay ý định luyện chế phù triện ra khỏi đầu mà kiệt lực khống chế tốc độ xoay tròn của khí xoáy.

Luyện chế phù triện tuy rất quan trọng, những hôm nay không được không có nghĩa là sau này cũng không được.

Hắn hiện giờ chỉ là một linh khí sư đến nhất giai cũng không tới, chỉ cần sau này tu luyện linh khí bí quyết là có thể phân liệt khí xoáy, thực lực đại tăng, đến lúc đó hắn nhất định có thể luyện chế Sinh Mệnh phù triện thành công.

Mồ hôi trên càng túa ra càng lúc càng nhiều. Trịnh Hạo Thiên buồn bã phát hiện, hắn cản bản không thể điều khiển khí xoáy trong naxo vực nửa rồi. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn khí xoáy không ngừng gia tốc, đạt đến một tốc độ mà từ trước đến giờ hắn căn bản chưa từng dám nghỉ tới.

Đột nhiên khí xoáy trở nên run rẩy kịch liệt, xảy ra biến dị kỳ diệu nào đó.

Khí xoáy vốn gần như đều là lực lượng hắc ám đột nhiên bất đầu chuyển đổi, từ trong lực lượng hắc ám đột nhiên sản sinh ra một tia sáng.

Điểm quang mang này lúc đầu chỉ giống như một cây nên lay động sắp tắt, phảng phất như có thể bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào.

Những chỉ một lát sau, nó đã trở nên vững chắc, đồng thời phát triển mạnh mẽ. Một điểm quang mang đã biến thành một nhúm quang mang, cuối cùng biến thành một vùng quang mang, tràn ngập sánh sáng.

Một lượng lớn linh lực quang minh hệ từ trong não vực của hắn không ngừng cuồn cuộn tràn ra, phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt.

Cây cầu nối thông giữa linh thạch và linh bút tưởng chừng như sắp đứt đoạn lại một lần nửa trở nên rõ ràng, thậm chí mức độ vững chắc của nó còn hơn xa lần trước.

Nếu như cây cầu quang minh đựng lên lúc trước chỉ là một con đường nhỏ hẹp lầy lội, chỉ miễn cưỡng có thể đề một người đi qua, thì bây giờ nó đã biến thành một con đường cao tốc, đủ đề cho mười sáu con ngựa song song mà đi.

Linh khí trong linh thạch giống như nước lũ cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong linh bút.

Trịnh Hạo Thiên a một tiếng, cổ tay hắn rung lên, không ngờ không thể nào khống chế được lực lượng khổng lồ như thế, linh bút đột nhiên trượt sang một bên.

Nháy mắt, một vết Huyết Mặc trấp vừa đỏ vừa đen đã xoẹt ngang cả tấm phù triện, biến một tấm quang minh gần như đã hoàn thành bôi thành một cái đại hoa kiềm (vai mặt hoa trong hát tuồng thời xưa)

Trịnh Hạo Thiên mặt mày méo xệch nhìn tấm phù triện, hắn biết, lần luyện chế lần này thất bị thật rồi.

Buông linh bút xuống. Trịnh Hạo Thiên nhắm hai mắt lại.

Trong nháy mắt hắn đã hạ quyết định, gạt bỏ toàn bộ tạp niệm, tập trung tinh thần vào khí xoáy đang xoay tròn liên tục trong não vực.

Lúc này tốc độ xoay tròn của khí xoáy đã nhanh hơn gấp mười lần cực hạn khống chế của hắn lúc bình thường.

Giống như như một đứa trẻ đang tập tễnh học đi, đột nhiên không biết từ đâu lại có một con báo chạy ngang qua, khiến cho người ta có một loại cảm giác trái ngược vô cùng mãnh liệt.

Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn tĩnh tâm trở ại, hắn thử tiếp xúc với luồng khí xoáy của mình. Dần dần, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười vui mừng.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, minh lại có thể khống chế, mặc dù quá trình này rất chậm chạp, nhưng hắn đúng là đang từng chút từng chút nắm giữ trong tay.

Giống như một nông phu bình thường vẫn cười la, đột nhiên lại bị đổi thành một con lương câu bảo mã ngày đi ngàn dặm.

Mặc dù lúc đầu có chút không quen, thậm chí còn bị khoái mã hất xuống đất, nhưng trải qua quá trình luyện tập không ngừng, hắn cuối cùng cũng nắm giữ được bí quyết cười bảo mã, cũng bất đầu chậm rãi thích thú cái khoái cảm do tốc độ không gì so sánh nổi mang lại.

Sau một hồi lâu. Trịnh Hạo Thiên mở bừng hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Tuy lần này đã luyện chế phù triện thất bại, nhưng lại giúp hắn phát hiện ra một bí mật mới của khí xoáy.

Khí xoáy của hắn có thuộc tính quang ám, khi một thuộc tính nào đó yếu đi thì có thể thông qua xoay tròn tốc độ cao đề sản sinh ra lực lượng mới, đồng thời bù lấp lại hoàn toàn lượng linh lực bị mắt đi lúc trước.

Hơn nửa Trịnh Hạo Thiên còn có một thứ cảm giác kỳ diệu,.nếu cứ tiếp tục duy trì tốc độ này, thì linh lực của hắn thật khó có ngày thiếu thốn.

Tổng lượng linh lực mà một cái khí xoáy có khả năng phóng thích ra đã có thể xếp ngang hàng với chín cái khí xoáy của Cừu Hinh Dư. Nếu đề lộ chuyện này ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến chấn động không nhỏ.

May mắn, đây chỉ là cảm giác của một mình Trịnh Hạo Thiên.

Cái khí xoáy trong não vực hắn thật sự là quá hoàn hảo. Chính là, quá hoàn hảo thật ra cũng là một loại thiếu sót.

Chính bởi vì khí xoáy quá hoàn hảo, cho nên lượng linh lực được phóng thích ra cũng khổng lồ vô cùng, cây cầu được đựng lên cũng vô cùng rộng lớn.

Thông đạo linh lực vừa được thành lập liền lập tức đem linh khí trong linh thạch chuyển hóa hoàn toàn thành linh lực quang thuộc tính, tiếp đó thông qua những nét vẽ của linh bút, phù triện trắng đã biến thành một tấm Sinh Mệnh phù triện.

Nếu như cây cầu kia chỉ là một con đường nhỏ hẹp, thân thể Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối có thể dễ dàng thừa nhận được, cánh tay nắm linh bút cũng cực kỳ vững vàng.

Nhưng giờ đây con đường đã trở nên rộng thênh thang, với lực lượng của hắn hiện giờ cũng không thể nào nắm giữ được một lượng linh khí khổng lồ như thế.

Cau mày. Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng tự hỏi.

Sau một hồi lâu, trên mặt hắn lại một lần nửa toát ra vẻ cổ quái. Nếu thể chất nhân loại không thể chịu nổi lực lượng do khí xoáy gia tốc gấp mười lần phát ra, vậy thân thể yêu thú thì sao?

Hai mắt hắn phát sáng, lại lấy một tấm phù triện trắng ra, đặt lên mặt bàn.

Chỉ trong chớp mắt hắn đã lột sạch quần áo trên người xuống. Nhìn thân thể trần như nhộng, hắn thầm quyết định, lần sau nhất định phải tới Vạn Bảo Hiên mua một bộ linh y. Nếu không mỗi khi yêu hóa, trên người lại chỉ còn lại cái đai lưng, thật là quá khó coi.

Há miệng gầm khẽ một tiếng, thân thể hắn lập tức bành trướng lên, chỉ trong giây lát đã biến thành một con cuồngbạo hùng vương.

Đôi mắt to tướng chớp chớp mấy cái. Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cảm nhận khí xoáy trong não vực, khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là, hắn vẫn cảm ứng được sự tồn tại của khí xoáy như lúc bình thường.

Bởi vậy có thể thấy được, tuy thân thể hắn đã biến thành cuồng bạo hùng vương, nhưng vẫn có thể tuy tâm sỡ dục điều động khí linh lực trong khí xoáy như trước. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trịnh Hạo Thiên vươn cánh tay gấu to lớn, nặng nề, cầm lấy chiếc linh bút. Không thể không nói, tay gấu và tay người thật khác nhau quá lớn.

Trịnh Hạo Thiên có thể sử dụng tay nhân loại cực kỳ linh hoạt, dễ dàng vẽ ra các loại đồ án loằng ngoằng, nhưng khi sử dụng tay gấu...

Hắn hơi chần chừ một chút, gạt tấm phù triện trắng sang một bên, lấy ra một tờ giấy bình thường, bất đầu vẻ thử lên trên đó.

Chỉ sau một lát, hắn đã chán nản bỏ cuộc.

Tay người và tay gắu dù sao cũng quá khác nhau, tay gấu tuyệt đối không được cấu tạo đề cầm bút.

Ngơ ngẩn nhìn cánh tay gắu đầy lông lá, vô số ý nghỉ lóe lên trong đầu hắn. Nghỉ xong, hắn lại cầm linh bút lên, lúc này tốc độ của hắn khá mau lẹ, toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng thoải mái giống như lưu thủy hành vàn.

Chỉ trong vòng một hơi thở ngắn ngủi, một bức đồ án gần như hoàn mỹ đã xuất hiện trên tờ giấy trắng.

Trịnh Hạo Thiên hưng phấn tru lên một tiếng, cuối cùng hắn cũng biết được phương pháp họa phù sau khi yêu hóa biến thân.

Dùng tay gấu, muốn vẻ được tự nhiên thì không thể, nhưng lực lượng của tay gấu lại cường đại vô cùng, cho dù linh khí trùng kích có mạnh mẽ hơn nửa cũng không lay động nổi tay gấu ( hùng chưởng).

Mà Trịnh Hạo Thiên lại phân tâm nhị dụng, vừa duy trì cầu nối giữa linh thạch và linh bút, vừa lợi dụng linh lực điều khiển tay gấu, cũng có thể vẻ ra một tấm Sinh Mệnh phù triện hoàn mỹ.

Hơn nửa bởi vì dùng linh lực đề điều khiển tay cho nên tình huống xuất hiện sai lầm ngược lại càng trở nên thưa thớt.

Bất quá, trừ những người kiêm tu cả linh khí sư và luyện yêu võ giả như hắn ra, những linh khí sư khác muốn làm được chuyện này thực không dễ dàng.

Đặt phù triện trắng ngay ngắn trước mặt, tiếp đó nhắp đầu linh bút vào Huyết Mặc trấp, mạnh mẽ hạ bút xuống tấm phù triện trắng.

Tinh thần hắn tập trung cao độ,- trong nháy mắt cây cầu câu thông giữa linh thạch và linh bút lại một lần xuất hiện. Linh khí cuồn cuộn tràn ra, trong nháy mắt đã trở nên cuồng bạo mà sắc bén.

Nhưng lực lượng cuồng bạo hùng vương quá mạnh mẽ, vượt xa nhân loại, cho dù là trong tất cả các linh khí sư cũng không có mấy người dám dùng thân thể cũng đọ sức với cuồng bạo hùng vương.

Khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên tuy cường đại, những dù sao cũng chỉ có thực lực là nhị giai. Tuy lượng linh khí vượt qua cây cầu có chút biến thái, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cuồng bạo hùng vương có thể thừa nhận được.

Bàn tay gấu của Trịnh Hạo Thiên dùng một tư thế cổ quái nắm chặt lấy linh bút, mặc dù linh khí cường đại có trùng kích thế nào cũng bất động như núi.

Sau một lát, hắn đã thích ứng được với mức độ trùng kích. Vì thế hắn thoáng thả lòng một chút, điều động linh lực điều khiển linh bút di chuyển.

Lúc này, phối hợp với cánh tay gấu, chiếc linh bút đi chuyển không có nửa điểm trì trệ và do dự.

Từng nét từng nét mức huyền ảo thần bí lóe lên trên tấm phù triện trắng. Sau khi bị cây cầu linh lực đồng hóa, một cổ lực lượng quang minh tinh túy nhất lưu lại thật sâu phía trên tấm phù triện trắng.

Động tác của Trịnh Hạo Thiên cực kỳ chậm rãi, cẩn thận, ước chừng một khác đồng hồ sau, hắn đột nhiên ngừng vẻ, thu lại chiếc linh bút.

Toàn bộ tấm phù triện lập tức tỏa ra một đạo quang mang kịch liệt.

Đạo quang mang này ngưng mà không tán, sau khi khuếch tán ra vài thước mới thu trở về, dung nhập vào trong tấm phù triện.

Mà tấm phù triện cũng xảy ra biến hóa cực lớn, đặc biệt là trên những đường cong kia, phảng phất như ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng vô tận...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.