Chiến Thiên

Chương 141:




Khi Tôn Kiều Cảnh ra tay, Dư Uy Hoa cũng phản ứng rất mau lẹ.

Thân hình hắn nhoáng một cái đã theo sau Kiều Cảnh như cái bóng, dường như cũng lúc đi tới phía bên kia đại thụ.

Quyền pháp hắn vừa đánh ra lúc nãy phải dùng nhiều sức nhưng lúc này thân hình vừa động đã lại rất nhanh nhẹn như linh hồ, mau lẹ như bay.

Có thể thấy, công pháp tu luyện của hắn tuyệt không phải chỉ biểu hiện đơn giản như vậy.

Hai thầy trò vừa nghe thấy âm thanh lạ liền xuất thủ, phản ứng nhanh tới cực điểm. Nhưng khi cả hai người đi tới phía sau đại thụ thì hoàn toàn không có vết tích nào cả.

Hai người cũng nhìn nhau ngạc nhiên.

"Hắc, hắc, hắc...."

Từ trên đại thụ chợt vang lên tiếng cười khẽ đầy vẻ chế giễu.

Hai người giờ mới biết, hóa ra sau khi người nọ lên tiếng đã chạy nhanh lên đại thụ. Trong nội tâm hai người cũng lóe lên một ý niệm, người này làm sao có thể làm được, Chẳng lẽ hành động của hắn ta không hề đề lại tiếng gió.

Nhưng, sau một khắc biểu hiện của hai người đã khác nhau.

Tôn Kiều Cảnh chân khí toàn thân bất đầu khởi động, khí huyết sôi trào, khí tức trở nên mãnh liệt, đến y phục toàn thân cũng bất đầu phồng lên. Hắn đã biết hôm nay gặp phải cường địch, sợ là không phải việc lãnh. Hắn thậm chí đã chuẩn bị sử dụng lực lượng yêu hóa biến thân.

Còn chưa đợi hắn kích phát yêu khí trong huyết mạch. Dư Uy Hoa kinh hỉ kêu lên:" Hạo Thiên, cậu đã trở về!"

Từng lời từng chữ này^không to nhưng làm hắn không khỏi giật bắn người.

Trịnh Hạo Thiên... ,

Hắn ta đã quay trở về từ cái động thần bí kia?

Nếu như hắn đã trở lại, vậy còn đại tiểu thư...

Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng từ trên cây bay xuống, Trịnh Hạo Thiên tủm tỉm cười:" Uy Hoa, thính lực của ngươi có thụt lùi rồi, phải nghe đến lần thứ hai mới nhận ra ta sao."

Vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên hai mắt Dư Uy Hoa lập tức rực sáng. Tiểu tử này đi đã được năm rưỡi cơ đấy, hôm nay tương ngộ đã cao lớn hơn trước nhiều rồi, nhưng bây giờ lại gầy gò hơn không cường tráng như xưa.

Hắn mở rộng hai cánh tay bước nhanh tới. Trịnh Hạo Thiên cũng như vậy. Hai lão bằng hữu sau một năm xa cách giờ mới gặp lại nhau.

"hắc..."

Dư Uy Hoa bỗng nhiên thở hắt ra một hơi, hai cánh tay phát lực một chút. Hiện giờ hắn đã là Liệp sư cao giai, lực hai cánh tay đâu chỉ còn nghìn cân. Thế mà sau khi phát lực liền phát hiện cơ thể Trịnh Hạo Thiên vững chắc như bàn thạch. Vô luận dồn lực thế nào, tựa hồ không cách nào rung chuyển được tí gì.

Lắc đầu, Dư Uy Hoa thả lòng hai cánh tay khẽ thở dài "Hạo Thiên sức mạnh của ta đã không còn bằng ngươi nữa rồi!"

Tôn Kiều Cảnh đứng bên cạnh nghe vậy mí mắt không khỏi giật giật. Tuy bên ngoài không biểu lộ gì nhưng đích thực trong lòng hắn đang rất rung động.

Sức mạnh Dư Uy Hoa thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Bị cái ôm như vậy, đối lại là hắn cũng phải toàn lực vận chân khí mới chống đỡ được....^

Nhưng Trịnh Hạo Thiên từ đầu đến cuối ngoài mặt đều vẫn rất ung dung, khí tức trên thân không chút gì thay đổi. Đừng nói là vận hành chân khí chứ ngay đến một hơi thở gấp cũng hoàn toàn không thấy.

Có thể thấy rõ, thân thể của hắn rất cường hãn thậm chí còn cao hơn bản thân mình một bậc.

Tâm niệm vừa chuyển, Tôn Kiều Cảnh chậm rãi nói "Trịnh công tử, cậu đã tiến giai Liệp vương rồi."

Trịnh Hạo Thiên liền quay sang Tôn Kiều Cảnh khom người thật sâu. Hắn cung kính như vậy không phải vì Tôn Kiều Cảnh là người của Cừu phủ mà bởi vì muốn hành lễ với sư phụ của Dư Uy Hoa. Khi vừa trông thấy các kì thuật Dư Uy Hoa vừa thi triển , hắn chỉ biết nếu như không có Tôn Kiều Cảnh chỉ điểm và tận lực bồi dưỡng thì Dư Uy Hoa tuyệt đối không có cách nào có thành tựu như giờ.

Chỉ bằng vào điểm này cũng đủ đề Trịnh Hạo Thiên cung kính với hắn ta như vậy.

"Tôn tiền bối, tại hạ đã rất may mắn tiến lên Liệp vương."

"Ài..." Tôn Kiều Cảnh thở dài đầy cảm khái nói "Một năm rưỡi trước, ngươi còn ở Liệp sư trung giai đã thành công hóa yêu. Lão phu cứ tưởng đó là do thiên phú dị bẩm của người. Xem ra đến bây giờ mới biết sự nỗ lực của ngươi cũng không hề thua kém Dư Uy Hoa."

Nói như vậy, bởi vì muốn luyện hóa yêu đan, người học võ tất phải có cấp bâc Liệp vương. Hoặc ít nhất, cũng phải tiến đến cảnh giới cao nhất của Liệp sư cao giai, hơn nữa đã phải có phương pháp cô đọng chân khí mới được.

Nhưng không có gì là tuyệt đối, có một số có thiên phú đặc biệt, có thể sớm luyện hóa được yêu đan.

Tuy người như vậy cực kì hiếm thấy, so với Linh khí sư càng hiếm thấy gấp trăm lần, nhưng cũng không có nghĩa là không có.

Lúc còn là Liệp sư trung giai Trịnh Hạo Thiên đã thành công luyện hóa được yêu đan của Cuồng bạo hùng vương. Điều này chỉ nói lên độ tương thích giữa thể chất thiên phú và võ công tu luyện của hắn với Cuồng bạo hùng vương.

Đây là thiên phú và vận khí, cũng không phải ai cũng có thể với tới.

Nhưng mà chỉ vẻn vẹn có một năm rưỡi hắn đã từ Liệp sư trung giai lên đến Liệp vương....+

Mặc dù Trịnh Hạo Thiên nhất định là nhờ lực yêu đan, nhưng cũng nói rõ trong thời gian này một chút thoải mái hắn cũng không có, mà luôn toàn lực tu luyện, hoàn toàn hóa sức mạnh yêu đan thành của mình.

Đã có thiên phú và vận khí, lại chăm chỉ khổ luyện.

Trong lòng Tôn Kiều Cảnh đã đoán định, chỉ cần tiểu tử không mất mạng giữa đường, thì ngày sau nhất định trở thành kẻ có tài.

Trịnh Hạo Thiên có thói quen gãi gãi đầu, thật thà cười :"Người khen quá lời rồi."

Tôn Kiều Cảnh khe khẽ lắc đầu, đột nhiên chuyển sang chuyện khác Trịnh công tử, không biết cậu có gặp đại tiểu thư không ?" Hắn hỏi mà trống ngực cứ đập dồn dập.

Hắn sợ nhất sau khi Trịnh Hạo Thiên trở về mà Cừu Hinh Dư lại hoàn toàn bặt tín, thế thì với Cừu phủ chẳng khác nào bị một đả kích trí mệnh.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ đỏ "Tôn tiền bối. Hinh Dư tỷ đã về phủ rồi, người lập tức quay về có thể gặp tỷ ấy."

Ánh mắt của Tôn Kiều Cảnh đột nhiên hơi chăm chú, hắn nhìn từ trên xuống dưới Trịnh Hạo Thiên, ánh mất cực kì cổ quái.

Hinh Dư tỷ, cách gọi này...

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc hai tiếng, dù sao chuyện này mọi người sẽ sớm biết thôi, hắn cũng chả cần che che giấu giấu làm gì.

Hắn liền quay người nóiUy Hoa "nghe nói là ngươi sắp đấu sinh tử với Uyển Cường Văn."

Thần trí Dư Uy Hoa lập tức trở nên thận trọng, trầm mặc nói "Không sai."

"Cảm thấy thế nào?"

"Tất thắng không chút nghỉ ngờ." Dư Uy Hoa không hề do dự, nói chắc như đinh đóng cột. ^

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói tiếp "Ta biết ngươi đã lên Liệp sư cao giai, cũng có lòng tin mạnh mẽ. Nhưng, bất cứ chuyện gì cũng nên thật cẩn thận." Hắn ngừng lại một chút, khuôn mặt nở một nụ cười gian xảo, rồi tiếp tục "Ta mang cho ngươi ít đồ, ngươi mang theo khi đấu với Uyển Cường Văn nhé."

Hắn khẽ nhắn tay lên đai lưng một cái, giống như làm ảo thuật, lấy ra một đôi bao cổ tay, một đôi giầy và một chiếc bối tâm (áo lót).

Ba thứ này khi ở trên đai lưng thì nhỏ nhắn tinh xảo, trông giống ba thứ đồ chơi. Chỉ khi rời khỏi đai lưng cầm trên tay liền tự động phồng to lên, biến thành kiện phòng cụ.

"Linh khí..."

Tôn Kiều Cảnh và Dư Uy Hoa cũng kinh hô lên, lần này bọn họ đúng là bị dọa, đến cả một lão nhân có kiến thức sâu rộng như Tôn Kiều Cảnh cũng không phải là ngoại lệ.

Có thể biến hóa tùy tâm. ít nhất bảo vật này cũng có cấp bậc linh khí.

Trong thành Biền Tây, bảo vật như vậy có thể nói vật báu vô giá, bình thường muốn nhìn thấy cũng vô cùng khó khăn.

Với đại nghiệp của Cừu phủ cũng chỉ có Cừu Đường Cổ và nhi nữ của hắn mới có thể sở hữu được. Mà huynh đệ Tôn Kiều Cảnh tuy là võ giả luyện yêu cũng không có linh khí thích hợp.

Có thể thấy, mức độ quý hiếm của nó đến mức nào.

Nhưng hôm nay Trịnh Hạo Thiên lại rất dễ dàng đưa ra linh khí, hơn nửa còn đưa ba thứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chuyện này vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, làm hai thầy trò Uy Hoa bất ngờ đến mức còn không dám tin vào mắt mình.

Cơ mặt Tôn Kiều Cảnh giật giật, hắn rất muốn hỏi rõ, nhưng thật đúng là không tiện mở miệng. Còn Dư Uy Hoa sẽ không cần phải đắn do hắn kéo Trịnh Hạo Thiên lại hỏi "Ngươi lấy những bảo bối này ở đâu?"

"Người ta cho ."Trịnh Hạo Thiên thoải mái nói.

"Hả..."

Gương mặt của hai người đều tái xanh. Thứ bảo vật quý giá thế này mà lại có kẻ hào phóng đến mức tặng người khác sao.

Trịnh Hạo Thiên còn trẻ, nhìn thấy hai người bọn họ kích động như vậy trong lòng không khỏi đắc ý.

Linh khí đã là cái gì, trong tay Cừu Hinh Dư còn có vài món bảo khí nửa cơ.

Thế nhưng với thực lực của Dư Uy Hoa, muốn sử dụng linh khí đã là cực hạn rôi. Nếu giờ đưa bảo khí cho hắn , đừng nghỉ đến việc ép sử dụng, đến lúc đó hiệu quả phát huy ngược lại còn không bằng linh khí bình thường.

Trong số bảo vật Cừu Hinh Dư lấy được, bảo khí có hơn mười thứ, nhưng số lượng linh khí là không hề ít, đến hắn cũng lên lấy vài món làm đồ dự bị.

Ki thực với vị tiền bối kia, căn bản là mấy đồ linh khí cũng chẳng coi vào mắt. Nhưng bà ta đã muốn truyền thừa tuyệt học nhất mạch của mình, liền tất phải chuẩn bị cho kẻ truyền thừa tương lai một số thứ.

Khi thực lực không đủ, linh, khí có thể phát huy tác dụng vượt xa bảo vật cao giai.

Vì vậy, hắn mới phải cố thu thập vài món linh khí thích hợp.

Trịnh Hạo Thiên cũng chỉ là tùy ý chọn lựa vài kiện từ truyền thừa của Cừu Hinh Dư mà thôi. Tuy trong đó không có vũ khí, nhưng chỉ cần mặc ba kiện linh khí thì lần đấu này đã ở thế bất bại rồi.

Tôn Kiều Cảnh do dự một lát đột nhiên nhắc tới "Trịnh công tử, cậu đã được chủ nhân của động phủ truyền thừa?"

Trong lòng hắn không khỏi tiếc hận thay cho tiểu thư. Nếu Trịnh Hạo Thiên được truyền thừa vậy thì đại tiểu thư sợ là khó mà được chỗ tốt.

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu "Không phải là tôi, mà là Hinh Dư tỷ được truyền thừa, về những đồ này, là nàng ấy nghe Uy Hoa sắp tham gia sinh tử đấu nên có ý muốn tặng."

Tôn Kiêu Cảnh nghe vậy lập tức cuồng hỉ, thì ra là đại tiểu thư đã được tiền bối truyền thừa...

Dư Uy Hoa đưa mắt nhìn Hạo Thiên, sau một lát hắn vô cùng nghiêm túc nói "Hạo Thiên, cám ơn."

Hắn với Cừu đại tiểu thư vô thân vô cố, Cừu gia vô cùng vượng khí, không lí nào đưa những đồ quý như vậy cho hắn.

Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn rất thoải mái.

"Uy Hoa, hãy báo thù cho Dư thúc."

"Ta...hiểu rồi!'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.