Trong núi tu luyện không năm tháng, căn bản là không phân biệt được thời gian trôi qua.
Nửa năm này, hầu như không chút đọng lại trong kí ức.
Trong huyệt động, Cừu Hinh Dư khoanh chân ngồi, từ thân thể nàng không ngừng tỏa ra tia hàn khí nho nhỏ.
Tuy rằng loại hàn khí này còn xa mới tiếp cận hai chữ cường đại, nhưng không ngừng tích lũy, vì thế có thể đạt tới mức độ dày đặc, bên trong huyệt động lạnh lẽo không kém mùa đông bên ngoài là mấy.
Trịnh Hạo Thiên chà xát bàn tay, nhẹ nhàng thở ra một hơi, một đạo hơi nước xuất hiện, sau đó tiêu tán bên trong huyệt động.
Lúc này trên da hắn đã phủ một tầng băng mỏng.
Tuy nói hắn hiện tại có tu vi Liệp Vương, đã không còn sợ hàn khí bình thường, nhưng thời gian dài sinh hoạt trong nơi dường như hầm băng này, ngoại trừ người tu luyện hàn hệ, trên cơ bản sẽ không ai thích thú. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bỗng nhiên trên người Cừu Hinh Dư tạo nên một tia ba động kịch liệt.
Trịnh Hạo Thiên lập tức quay đầu nhìn qua.
Thân thể Cừu Hinh Dư run nhẹ, một loạt quang mang màu phấn hồng từ cơ thể nàng phiêu lãng ra bên ngoài huyệt động, tạo nên một loại hương khí dị dạng.
Trịnh Hạo Thiên hít vài cái, chỉ cảm thấy hương thơm tươi mát, phảng phất như sâu vào tâm hồn, khiến kẻ khác bất tri bất giác rơi vào trong đó.
Dần dần, Cừu Hinh Dư ngừng run, nàng mở hai mắt, một đôi mắt sáng ngời động nhân.
Trịnh Hạo Thiên vui vẻ nhảy qua, nói: "Hinh Dư tỷ, ngươi thành công rồi?"
Cừu Hinh Dư khóe miệng hơi nhếch, cười nói: "Lớn như vậy còn nhảy nhót như trẻ con, thật là một hài tử bướng bỉnh."
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên toát ra nét vui vẻ cực độ, hôm nay hai người bọn họ đã cực kì ăn ý, không cần nói cũng có thể hiểu hầu hết ý niệm của nhau.
Vừa thấy biểu tình của Cừu Hinh Dư, Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu ra.
Nếu nàng chưa thành công vậy tuyệt không có tâm tình nói giỡn.
Cừu Hinh Dư lấy ra túi không gian đã bị phong bế, không mở túi không gian, cổ tay nàng nhẹ run lên, một đoàn quang mang màu đỏ trắng phóng ra quấn lấy túi không gian.
Đây là linh khí, hơn nữa cũng không phải linh khí phổ thông mà là khí toàn của Cừu Hinh Dư sau khi đã hấp thu linh khí ngoại giới, vận dụng cực âm nội mị thuật luyện ra trì châu linh khí.
Bên trong đoàn linh khí này ẩn chứa lực lượng trì châu, cũng chỉ có loại lực lượng này mới có thể mở ra túi không gian.
Một đoàn linh khí sau khi tiếp xúc với túi không gian thì hóa thành vạn sợi chỉ trong nháy mắt bao lấy túi không gian.
Bên trong huyệt động đều ánh lên màu sắc đỏ trắng, loại phấn vụ màu đỏ này không diễm lệ, nhưng có một quỹ tích cực kì lôi cuốn, dường như có thể hấp thụ hồn phách người khác. Mà cùng lúc đó, bên trong huyệt động cũng phát ra mùi hương hoa thoang thoảng.
Trịnh Hạo Thiên khép hờ hai mắt, hắn biết đây là biểu hiện Cừu Hinh Dư tu luyện thành công trì châu.
Tuy rằng hắn không luyện cực âm nội mị thuật, nhưng Cừu Hinh Dư cũng nói qua nội dung cửa này cho hắn biết.
Cực âm nội mị thuật một ngày tu luyện thành công sẽ hình thành cỗ hàn khí chí âm, thế nhưng hàn khí không phải là duy nhất.
Cực âm nội mị thuật chân chính cường đại ở hai chữ nội mị.
Bên trong cực âm sẽ có mị lực cường đại hấp dẫn hồn phách người khác.
Muốn tu luyện công pháp phải có cực âm thể chất hoặc nội mị thể chất, mà một khi tu luyện thành công có thể kế thừa hai loại thể chất này.
Từ nay về sau, chắc chắc khí chất cơ thể sẽ hội tu sự lạnh lùng cùng mị lực, hai trạng thái mâu thuẫn đến cực điểm này.
Vô luận là cùng chiến đấu, hay giao tiếp đều chiếm tiện nghi lớn.
Nhưng mà sau khi biết một cửa công pháp này, Trịnh Hạo Thiên cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Bộ công pháp này kỳ thực là cho nữ nhân luyện, nếu như nam nhân quả thật cắt...... đi để luyện, vậy dù không bạo thể mà chết cũng trở thành bất nam bất nữ, nửa âm nửa dương.
Cừu Hinh Dư ngay khi tu luyện, thân thể phát ra lớp màng màu trắng sữa, quả thực khiến da dẻ trắng như trẻ con, mà hôm nay tu luyện thành công, chỉ cần nàng vận công, trên da sẽ có một lớp màng màu phấn hồng, khiến làn da mềm mại của nàng càng thêm trơn bóng, hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng.
Trừ những thứ đo, trên người tu luyện giả còn tỏa ra hương khí, khiến kẻ khác bất tri bất giác bị hấp dẫn.
Dựa theo ghi chép bên trong ngọc bài, vô luận là nam nữ tu luyện thành công đều có biểu hiện bên ngoài như vậy.......
Nếu là nữ nhân tự nhiên cầu còn không được, nếu là nam nhân............
Đây chính là một trong những nguyên nhân Trịnh Hạo Thiên không tu luyện.
Đủ một canh giờ, túi không gian trước mặt Cừu Hinh Dư đột nhiên run lên.
Gần như một lát sau, túi không gian hóa thành một đạo ánh sáng tiến nhập vào cơ thể Cừu Hinh Dư.
Trịnh Hạo Thiên khóe mắt vừa nhìn, lập tức kinh hô: "Hinh Dư tỷ, túi không gian đâu?"
Cừu Hinh Dư mở đôi mắt đẹp, vui vẻ nói: "Túi không gian đã dung nhập vào cơ thể ta." nàng vươn tay, linh khí được điều động hóa thành một đạo quang mang, trong lúc nhất thời biến thành túi không gian.
Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm lương khí.
Túi không gian vốn là bảo vật nghịch thiên, có thể trang bị gấp xa thể tích, mà hiện tại Cừu Hinh Dư còn có thể dung nhập túi không gian vào cơ thể, năng lực này thực sự kì diệu.
Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên biết túi không gian này là do người trước sử dụng thủ đoạn trì châu mà luyện thành, nhưng cho dù là vậy hắn vẫn sợ hãi không ngớt.
Cừu Hinh Dư hơi động ngón tay, không gian túi vốn bị phong bế mở ra.
Nhưng mà, bên trong chỉ là một mảnh tối đen, đừng nghĩ là có thể dùng mắt thường nhìn vào được.
Cừu Hinh Dư trầm mặc, tập trung quan sát bên trong túi, lúc này trên mặt nàng lộ vẻ cười khổ.
"Hạo Thiên, vị tiền bối kia thật có tâm."
Trịnh hạo Thiên nghe những lời này, trong lòng có chút mất tự nhiên.
"Hinh Dư tỷ, trong đó có cái gì?
Hỏa diễm nhân hình đã từng nói qua, hắn truyền lại trân bảo cho người kế thừa, bên trong khẳng định có vật gì vô cùng trân quý.
Cừu Hinh Dư vung tay, bên trong túi không gian hiện ra vài điểm tinh quang.
Những tinh quang này ra khỏi không gian túi, nhất thời biến lớn hóa thành mấy kiện linh khí.
Trong đó có đao có kiếm có thương một thiền trượng. Đao kiếm thương cũng không lạ, nhưng cái thiền trượng kia hình dáng thật khác biệt, thể tích của nó so với Lang Nha Bổng của Trịnh Hạo Thiên còn lớn hơn.
Mặc dù trên đầu nó không bén nhọn, nhưng lại có sáu cái sừng tạo thành hình tròn.
Gần như lần đầu tiên, Trịnh Hạo Thiên đã bị ấn tượng bởi vật này.
Cừu Hinh Dư ánh mắt vừa chuyển, lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Trịnh Hạo Thiên, nàng mỉm cười nói: "Hạo Thiên, những thứ này đều là bảo khí, ngươi chọn đi."
"Bảo khí?" Trịnh Hạo Thiên ánh mắt sáng ngời, nói: ''Thực là bạo tay a."
Trải qua một năm ở chung, Trịnh Hạo Thiên từ miệng Cừu Hinh Dư biết thêm được nhiều tri thức, tuy rằng không có khả năng Vạn sự thông, nhưng cũng không gà mờ như trước nữa.
Linh Khí sư có nhiều nhánh, trong đó có vài người am hiểu luyện khí, bọn họ có thể rèn tạo ra pháp khí, bảo khí và linh khí.
Linh khí là bảo vật kém cỏi nhất, cho dù là võ giả phổ thông đủ điều kiện cũng có thể sử dụng.
Mà khi linh khí sư bắt được hồn phách của yêu thú sau đó dùng thủ đoạn phong ấn vào bên trong linh khí tạo thành khí phách, vậy uy năng chắc chắn tăng mạnh, tấn chức lên bảo khí.
Nhưng mà sau khi khí phách nhập vào bảo khí trên cơ bản đều đánh mất ký ức của hồn phách, chúng cũng không thể tự tiến hành chiến đấu, mà cần có người khác sử dụng để phát huy uy năng.
Có người nói nếu lực lượng hồn phách cường đại vô cùng, cho dù là phong ấn bên trong bảo khí có thể bảo trì khí ức lúc trước, đồng thời tự chiến đấu.
Uy lực khí phách loại này lớn vô cùng, tiềm lực cũng vô hạn, được sưng là pháp khí, chính là vật mà cao giai linh khí sư cùng luyện yêu võ giả đều mơ ước.
Đương nhiên nếu muốn điều khiển pháp khí, bản thân phải có thực lực mạnh, bằng không bị khí phách phản thệ chết ngay tại chỗ.
Với tu vi Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư hiện tại đừng mong điều khiển pháp khí, nhưng nếu là bảo khí, thực ra có thể thử một chút.
Cừu Hinh Dư nhẹ giọng nói: ''Vị tiền bối lưu lại di ngôn, ta trước khi đạt đến cảnh giới thứ hai chỉ có thể sử dụng những bảo khí này. Bởi thực lực không đủ, nếu dùng thần bình, không những không thu được trợ lực mà còn khiến cao thủ sinh lòng cướp đoạt, cuối cùng rước lấy phiền toái."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, hắn chậm rãi gật đầu.
Thực lực càng cao nắm giữ càng nhiều tài phú, những lời này quả nhiên không sai.
Hỏa diễm lão nhân kia quả thực chuẩn bị chu đáo.
Hắn cũng không khách khí tiến lên cầm lấy thiền trượng, sau đó đeo vào đai lưng.
Cừu Hinh Dư cười duyên, một đạo linh khí bắn qua mang theo chút tin tức vào ý niệm Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên mở to mắt, trên tay hắn nổi lên một mảnh quang mang, một phiến bao phủ quanh thiền trượng.
Ngay sau đó, thiền trượng cực lớn trong chớp mắt nhỏ bằng tú hoa châm, sau đó nhẹ bay bay trong không khí.
Trịnh Hạo Thiên vui vẻ ghim thiền trượng lên đai lưng, thứ này ở trên đai lưng, cho dù lung lay cũng không rơi nổi.
"Túi không gian này có cả công dụng tự nạp linh khí." Cừu Hinh Dư nói: "Vì vậy bảo khí bên trong túi không gian bao nhiêu năm cũng không bị tiêu tán khí phách, ngươi chỉ cần tế luyện, sau này có thể dùng như thường."
Nàng nói sau đó vung tay lên, linh khí bản thân phóng ra bao lấy hai kiện bảo khí tế luyện.
Về phần sáu kiện còn lại bị nàng thu vào bên trong túi không gian.
Với thực lực của họ đồng tời điều khiển hai bảo khí cũng là cực hạn, nhiều hơn chỉ thêm trói buộc.
"Hinh Dư tỷ, chúng ta phải làm sao để ra ngoài?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói.