Chiến Thất Quốc

Chương 37: Quái khách viếng thăm




Bên bờ Hoàng Hà, băng phủ vạn dặm.
Hồ Hỉ Mị ôm cửu vĩ hồ, cùng Vương Quý Nhân bước xuống xe tuyết.
Hạo Nhiên ngồi bên xe, nói: “Thực sự không đi cùng sao?”
Hồ Hỉ Mị lắc lắc đầu, cười nói: “Không, chúng ta đều là yêu mà, vốn không nên chen chúc một chỗ cùng phàm nhân, tránh cho khi không lại mang phiền phức vào người các ngươi…”
Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi nói: “Cũng tốt, các ngươi cứ hướng về phía đông, men theo Hoàng Hà đi tới tận cùng, ra biển chính là Bồng Lai…Nói thật có Triệu Công Minh chiếu cố, ta còn yên tâm một chút, chứ lúc này ta không có pháp lực, trông nom cả một đại gia đình như vậy cũng cam go”
Vương Quý Nhân lạnh lùng nói: “Lần nào gặp ngươi cũng chẳng có chuyện gì tốt, ngươi so với Lã Nhạc còn ôn thần hơn…”
Hạo Nhiên cười ha ha nói: “Ngươi thà đi tìm Triệu Công Minh cũng không chịu chen chúc cùng bọn ta sao?”
Vương Quý Nhân lại nói: “Đưa vật kia cho hắn đi”
Hỉ Mị cười dài buộc một sợi tơ mảnh lên tay Hạo Nhiên, nói: “Đây là dây đàn tỳ bà của tỷ tỷ, có chuyện gì thì hãy gọi chúng ta”
Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu nói: “Cảm tạ”
Trong tam yêu tu vi mạnh nhất chính là cửu vĩ hồ, còn hai tiểu yêu Hồ Hỉ Mị và Vương Quý Nhân đoán chừng cũng chẳng thể giúp được gì, dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hạo Nhiên vẫn hết sức cảm động, y nói tiếp: “Quý Nhân, trước kia lấy nghiên mực đập ngươi…”
Vương Quý Nhân nói: “Thôi, chúng ta đi đây”
Thế là Hạo Nhiên, Bạch Khởi và ba tỷ muội mỗi người một ngã, Hạo Nhiên hướng về phía đông bắc, còn Vương Quý Nhân đi về phương đông, họ từ biệt nhau tại nơi mở rộng của chín khúc Hoàng Hà.
Đang độ rét đậm, muốn đi Yên, cần phải qua Tần Lĩnh trước, Hạo Nhiên không dám vượt Hàm Cốc quan rời Tần, đành phải đánh vòng qua nơi đóng trọng binh này, ven bờ thấy trong lòng chảo núi non trùng điệp đều là trọng binh dầy đặc, giữa quân doanh dựng lên một cây hắc kỳ khổng lồ đón gió tung bay, bên trên đề chữ “Dương”, Hạo Nhiên cau mày hỏi: “Kia là ai?”
Bạch Khởi từ trong chăn bông trên xe chui ra, nhìn thoáng qua, đáp: “Dương Đoan Hòa, Trữ quân…”
Hạo Nhiên: “Hiện phải gọi là đại vương rồi”
Bạch Khởi vuốt cằm nói: “Doanh Chính vạch ra kế hoạch, đầu xuân sau khi đăng cơ sẽ tấn công Hàn. Ngươi muốn tới Hàn quốc tìm Thần Nông đỉnh à?”
Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, rồi nói: “Không, đi Triệu quốc trước”
Một đường im lặng, ba người Hạo Nhiên, Bạch Khởi và Từ Phúc co cuộn trong lớp chăn bông thật dầy, mặc cho xe tuyết kéo về phía đông, mãi đến ngoài phòng tuyến tam huyện Thượng Đảng mới dừng cuộc hành trình.
Ngoài Thượng Đảng bố trí đầy quân đội như thiết dũng, có lẽ đã nhận được tin tức Doanh Chính sắp xua quân hướng đông. Triệu quốc như lâm đại địch, đường biên giới bị phong tỏa toàn bộ.
Bạch Khởi hỏi: “Bay qua hả? Ngươi bay qua nổi không, sợ dễ bị tên bắn”
Hạo Nhiên ranh mãnh cười một tiếng, nói: “Có Không Động ấn ở đây, sợ gì? Gọi tên ngốc đó tỉnh dậy”
Thế là Hạo Nhiên đưa tay nâng cằm Từ Phúc lên, để hắn khép miệng lại, y nói: “Sư đệ, nhìn kìa”
Hạo Nhiên đẩy đẩy đầu Từ Phúc, Từ Phúc ngây ngô nhìn về phía cổng thành Thượng Đảng.
Bạch Khởi: “Giá!”
Khoảnh khắc xe kéo xuất hiện hệt như múc một gáo nước dội thẳng vào chảo dầu, cả phòng tuyến quân sự ngoài thành Thượng Đảng sôi ùng ục.
“Người từ Tần quốc tới không được đi về phía đông_____!”
Hạo Nhiên tự ngâm nga: “Đinh đinh đang, đinh đinh đang…”
Vô số phi nỏ tối trời tối đất bắn tới, Từ Phúc kêu “A” một tiếng, quanh người tỏa ánh sáng bích ngọc, chắn toàn bộ mưa tên chi chít ở bên ngoài tầng phòng hộ.
Thủ nỏ, mộc tiễn, kế tiếp là trường tiễn cao cỡ một người, ngay sau đó là cự tiễn công thành, cho đến vô số cây to lăn ầm ầm từ trên thành lâu xuống, lưu tiễn bốc lửa ùn ùn không dứt, chỉ chốc lát sau máy ném đá cũng tham gia vào, tất cả đều tới chào hỏi chiếc xe kéo nhỏ giữa đồng hoang!
Mưa tên như sóng to gió giật, nhưng chiếc xe nhỏ lại chẳng hề chịu chút ảnh hưởng nào, nó dần dần tiến gần tới biên cảnh Triệu quốc.
“Chung Hạo Nhiên! Thỉnh dừng bước!”
Cuối cùng một tiếng quát đã ngăn được lộ trình của chiếc xe kéo.
“Biệt lai vô dạng?” Hạo Nhiên cười lanh lãnh: “Lý huynh, bất tri bất giác, đã có sáu năm không gặp rồi”
Kế thành, phủ thái tử.
Sau khi hồi Yên, Cơ Đan cũng không về vương cung mà mua một căn trạch để lớn trong Kế thành, thời tiết rét đậm, dưới mái hiên nước đọng thành băng, nhưng trong phủ thì lại ngào ngạt hương vị thịt cá, chảo nóng và rượu mạnh.
Thực khách môn hạ của Thái tử Đan có ba ngàn, đều là người tài ba.
Thái tử Đan chiêu hiền đãi sĩ, đối đãi bình đẳng, rải vàng như đất.
Mỹ cơ ca múa, tiếng nhạc ngân vang từng đợt, trong tiệc bày đầy món ngon mỹ tửu, mưu sĩ, lực giả, hành giả, hiệp khách các nước chen chúc đầy cả phòng.
Cơ Đan bưng chung rượu, cười nói: “Mọi người xin cứ tự nhiên, lại thêm một năm bỏ cũ đón mới, có thể cùng chúng khanh đồng mừng tuổi, Đan xúc động không thôi”
Khách khanh trong buổi tiệc vội vàng khiêm nhường, một mãng nhân lên tiếng: “Aiz_____Điện hạ là một người tốt, ngày này năm ngoái ta hãy còn hoảng sợ mà trốn chạy ngàn dặm, năm mới suýt nữa đã cóng chết ven đường. Hôm nay có rượu có thịt có nữ nhân! Theo phò điện hạ có thịt ăn, sau này điện hạ nhất định là một vị quân chủ tốt!”
Chúng khách khanh huyên náo mời rượu, Cơ Đan uống cạn, cả sảnh đang náo nhiệt, chợt nghe quản sự tới báo.
“Điện hạ, có một nam nhân đang đứng ngoài cửa”
Cơ Đan nhướng mày, cười đáp: “Tên gì? Bên ngoài rất lạnh, mời hắn vào đi. Ngươi ra mời, cần phải xưng là ‘Tiên sinh’.”
Quản sự vội vàng chạy đi, lát sau quay về, mặt mang vẻ khó xử, nói: “Hắn…hắn không đếm xỉa tới tiểu nhân, bảo rằng…muốn điện hạ đích thân ra mời”
Xung quanh có một vị thực khách nghe được, bèn cười giễu: “Điện hạ không cần để ý kẻ này, để ta đi gặp hắn”
Cơ Đan vội xua tay: “Không không…Tiên sinh ngài xin cứ uống rượu đi, chớ để mất hứng thú”
Cơ Đan chỉnh bào tụ đứng dậy, từ từ đi ra ngoài phòng, thấy ngoài đại môn trước phủ, giữa trời tuyết nam tử ấy vươn người mà đứng, trông vóc dáng còn cao hơn mình một cái đầu.
Trên đầu nam tử nọ đội một chiếc quỷ diện đỏ tươi, trong tay cằm que trúc xỏ vài miếng đậu hủ thối chiên, ăn đến quên trời quên đất.
Vừa thấy Cơ Đan tới, nam nhân nọ vội quăng đậu hủ thối đi, kéo diện cụ xuống che mặt, nghiêm túc mà làm ra bộ dáng tiền bối cao nhân.
Cơ Đan mỉm cười nói: “Tiên sinh xưng hô thế nào?” Đoạn chắp tay khom mình, thế nhưng hành đầy đủ lễ hậu bối.
Nam tử nọ không đáp, ngước đầu bốn mươi lăm độ trông lên bầu trời rơi đầy tuyết trắng, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi là Cơ Đan?”
Giọng nói nam tử nọ trầm thấp nhưng rõ ràng, khi mở miệng thì ngữ điệu thân thiết quen thuộc, dường như đã sớm nghe về Cơ Đan từ lâu, nên đặc biệt tới nhìn một cái.
Cơ Đan đầu tiên là ngạc nhiên, rồi nói: “Tiên sinh biết ta sao?”
Nam tử cười nói: “Sao lại ngẩn người rồi?”
Cơ Đan lắc lắc đầu, cười đáp: “Vừa nghe giọng tiên sinh, ta chợt nhớ tới một người”
Nam tử nọ hỏi: “Nhớ tới ai?”
Cơ Đan thổn thức: “Sư phụ của tiểu sinh, gần ba năm không gặp, chẳng biết y ra sao rồi, ta rất tưởng niệm. Tiên sinh…quý tính là?”
Nam tử đáp: “Đồng tiên sinh”
“Nếu đã thấy ta như thấy sư, vậy hãy quỳ xuống dập đầu, thế nào?”
“…”
Đây hãy là lần đầu Cơ Đan nghe được kiểu suy luận như vậy, từ nhỏ tới lớn, dù là Doanh Chính cũng không dám tùy tiện bắt mình dập đầu, đang tính nói thêm gì đó, thì đột nhiên cảm thấy người này rất giống Hạo Nhiên, dập đầu cái chắc cũng không sao, bèn quy quy củ củ quỳ xuống, hướng Đồng tiên sinh dập đầu.
Đồng tiên sinh dường như không hài lòng lắm, hầm hừ nói: “Ngươi không thành tâm”
Cơ Đan dở khóc dở cười, nếu đổi lại là Doanh Chính, quá nửa sẽ lập tức vung kiếm đâm xuyên gã quái nhân không biết trời cao đất dày này rồi, nhưng Cơ Đan chung quy biết kiềm chế, chỉ đứng dậy cười nói: “Phải, tiểu sinh không thành tâm, mới nãy dập đầu trước Đồng tiên sinh, nhưng trong lòng lại nghĩ về người khác”
Trong lòng Cơ Đan khẽ động, tiến lên trước giúp Đồng tiên sinh phủi sạch dầu mỡ, lại cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm, tiên sinh…có sẵn lòng vào uống chung rượu không?”
Đồng tiên sinh thành khẩn nói: “Ta cái gì cũng không biết, vừa đần vừa vô dụng, tay trói gà không chặt, lá gan thì nhỏ…”
Cơ Đan dở khóc dở cười: “Tiểu sinh biết rồi, Đồng tiên sinh thỉnh”
Đồng tiên sinh vừa đi vừa kéo thái tử Đan lải nhải: “Ta đúng là một người mạng khổ ~”
“Ta thật ngốc, thu hai đứa đồ đệ, người già cả thường thích dong dài, tối ngày cứ lải nhải, ta lải nhải riết mà bị hai đứa đồ đệ ghét bỏ, đại đồ nhi giữa trời đông giá rét đành đoạn đuổi ta ra ngoài, không thì bữa nay đâu có lẻ loi trơ trọi vầy…Lão già ta đây…”
Thái tử Đan bị con ruồi này niệm đến choáng váng đầu óc, vội không ngừng nói: “Tiên sinh cớ gì nói thế, tôn sư trọng đạo vốn là việc đại nghĩa mà”
Đồng tiên sinh lại vo ve: “Thu đồ đệ thì phải thu người như ngươi mới đúng…Aiz, hai cái đứa đồ nhi nghiệt chướng kia của ta, nghe một hồi bực mình liền bắt ta câm miệng, đại đồ đệ về nhà còn mắng ta một trận, nói cái gì mà ta thiên vị tiểu đồ đệ, ta nghĩ nếu đã bị ghét bỏ rồi, vậy thì đi tìm tiểu đồ đệ vậy, ai ngờ tiểu đồ đệ kia…”
“…”
Thái tử Đan bắt đầu hối hận.
Chợt Đồng tiên sinh nói: “Sư phụ ngươi có thiên vị không?”
Thái tử Đan đáp: “Không…không thiên vị lắm”
Đồng tiên sinh: “Ừm, ngươi hãy phân xử đi, đại đồ đệ của ta bắt được con hồ ly, muốn đánh chết nó, tiểu đồ đệ che chở, ta nghĩ ngược đãi động vật là không được, ngươi nói xem có phải không, bèn ra mặt cầu tình vài câu, đại đồ đệ liền tức giận. Tiểu đồ đệ lại không thèm cảm kích…Hai đứa nó cùng kêu ta câm miệng…Ngươi sẽ không kêu ta câm miệng chứ, Cơ Đan?”
Câu “Câm miệng” vừa lên tới miệng thái tử Đan đành tươi sống nhịn trở về.
Đồng tiên sinh lại tự lẩm bẩm: “Tiểu hồ ly kia cũng mạng khổ, chúng ta là người phúc hậu…”
Thái tử Đan gần như muốn sùi bọt mép, lảo đảo mà mời Đồng tiên sinh vào phòng, ném hắn ở một bên rồi nói: “Bày một chỗ…cho Đồng tiên sinh ngồi!”
Đồng tiên sinh hớn hở xua tay nói: “Không sao không sao! Chỗ kia được rồi”
Nói xong nhấc chân bước đi, trong điện tiếng nhạc vẫn như cũ, Đồng tiên sinh đi lên chủ vị, tung tăng ngồi lên vị trí của thái tử Đan.
Đồng tiên sinh nhìn lướt qua các môn khách một cái, phân phó: “Nào, Cơ Đan, rót rượu”
“…”
Tân khách đầy phòng ai nấy đều tự sướng ẩm, thái tử Đan đành phải tiến lên châm rượu cho Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh đẩy đẩy chiếc quỷ diện kia lên trán, để lộ miệng ra rồi bắt đầu đánh chén.
Một tên quái nhân từ đâu rớt xuống chiếm chỗ ăn uống say sưa, còn thái tử Đan thì phải xuôi tay đứng, đây là đạo lý gì!?
Thực khách ngồi bên trái sang sảng nói: “Điện hạ…Chuyện gì thế?”
Thái tử Đan khúm núm không dám đáp, Đồng tiên sinh quay đầu qua nói: “Cơ Đan, vị tráng sĩ này tên là gì?”
“…”
Thái tử Đan thấp giọng nói: “Điền Quang”
Thực khách nọ chính là thực khách cao cấp nhất của Cơ Đan, tên gọi Điền Quang, Điền Quang kết giao rất rộng rãi, mấy năm trước đầu nhập thái tử Đan, sau đó mang đến cho hắn một nhóm hiệp khách, mơ hồ hình thành nên phe phái của riêng mình.
Lúc này Điền Quang cau mày nói: “Cớ sao điện hạ không nhập tịch?”
Vẻ mặt thái tử Đan cổ quái, chỉ chỉ vào Đồng tiên sinh ở phía sau.
“???”
Chúng tân khách mụ mị cả đầu, chỉ nhìn thấy thái tử Đan chỉ chỉ vào vị trí trống không, rồi làm cái khẩu hình.
Điền Quang lại nói: “Ngồi a!”
Thái tử Đan càng thấy kỳ quái, rõ ràng tên quái nhân này đã chiếm mất chỗ mình rồi, ngồi làm sao?
Đồng tiên sinh nghiêng đầu qua, cười nói: “Bọn họ bảo ngươi ngồi lên đùi ta đấy”
“…”
Thái tử Đan tức khắc sợ muốn hồn phi phách tán, ngoại trừ mình thì chẳng ai nhìn thấy Đồng tiên sinh cả! Thái tử Đan run bần bật, một tay đè bội kiếm bên hông, suýt nữa đã gào lớn: “Quỷ a_____!”
Nhưng ngẫm lại, cảm thấy không đúng, nhìn thấy hắn không chỉ riêng mình mình, mà còn có tên quản sự kia nữa, huống hồ lúc nãy phủi thanh bào cho hắn còn sờ được thân thể, không phải quỷ.
Thái tử Đan hãy còn trầm tư, ánh mắt liếc sang diện cụ trên mặt Đồng tiên sinh.
Chúng môn khách càng nghi hoặc hơn, ca vũ dần ngừng, tất cả đều trông lên thái tử Đan mất hồn mất vía trước tịch.
“Điện hạ…ổn chứ?”
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi thái tử Đan đã suy nghĩ xong, bèn cười nói: “Uống nhiều ngực khó chịu quá, muốn đứng một lát…” Nói xong giơ tay châm rượu cho Đồng tiên sinh, sức chú ý của mọi người trong phòng đều tập trung vào trước mặt thái tử Đan, chỉ thấy trên vị trí trống không, một chiếc chung lắc lắc lư lư bay lên.
Tất cả mọi người sững sờ, sau đó Điền Quang mới nói: “Điện…điện hạ đang làm ảo thuật hả?”
Thái tử Đan cười nói: “Không không, vị này là Đồng tiên sinh” Đoạn lại khẽ đẩy đẩy vai Đồng tiên sinh, thấp giọng cười nói: “Tiên sinh, Điền tráng sĩ hỏi ngươi kìa”
Đồng tiên sinh “Ừm” một tiếng, xoay đầu nhìn sang Điền Quang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thái tử Đan nhanh như chớp đưa tay ra kéo diện cụ của Đồng tiên sinh xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.