Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 966: Chương 967






“Một tia lạnh như băng lóe lên trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh lạnh lùng nói: “Cậu đánh chết chó của tôi, tôi chặt đứt một cánh tay của cậu cũng không có gì quá đáng chứ?”
Nghe tới việc chặt đứt cánh tay của mình, Cố Hạn Vũ bắt đầu hoảng sợ.
Khuôn mặt hắn ta kìm nén đến đỏ bừng, gân xanh cũng nổi lên, hắn ta muốn vùng vây để chạy thoát thân.
Hắn ta đường đường là Thái Tử, nếu như bị chặt đứt một cánh tay.
Há chẳng phải là nỗi sỉ nhục cả đời của hắn hay sao, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn người khác nữa!
“Đừng mà, có chuyện gì thì cũng có thể bàn bạc lại được mà, mày muốn gì tao đều có thể cho mày…
Cố Hạn Vũ bắt đầu xót ruột nói.
Bộ dạng hỗn loạn này của hắn chẳng khác gì so với mấy tên thiếu gia ‘ăn phàm uống tục’ cả.
“Tôi muốn chó của tôi!”
Từ trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm phát ra hai tia sáng lạnh lẽo.
“Trong thoáng chốc, Cố Hạn Vũ ngẩn người ra.

Chó của anh chết rồi.
Làm sao tôi trả cho cậu được bây giờ?.
truyện teen hay
Ngay tức khắc, một tia sáng lạnh lẽo vụt qua, đồng thời một lưỡi đao sắc bén cũng từ đâu xoẹt tới.
Tay phải của Cố Hạn Vũ nhanh chóng bị chặt đứt.
“Phụt!”
Ngay lập tức, máu tươi không ngừng phun ra.
“Aaa.
.

Cố Hạn Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Xen lẫn tiếng hét của Kiều Nguyên Thu và tiếng nói của những người xung quanh, tất cả tạo âm thanh hỗn lộn vang vọng khắp khu viện này.
Đảng thái tử ở Hoa Hải đã hoàn toàn bị Diệp Quân Lâm phế bỏ một cách sạch sẽ, một người cũng không để sót lại.
Đương nhiên là ngoại trừ hai anh em nhà họ Chí, bọn chúng đã rời đi từ rất sớm, may thay cho chúng không tham gia vào vụ việc này.
Thật xấu hổ.
Nỗi ô nhục này làm sao có thể rửa sạch được.
Danh tiếng của Đảng thái tử Hoa Hải gây dựng mấy chục năm nay, tất cả đều mất sạch sau một đêm.
Tất cả từ lớn tới nhỏ đều biến thành kẻ tàn phế.
Đầy là điều mà tất cả mọi người không thể lường trước được.
“Nếu như mày dám thả bọn tao đi, bọn tao nhất định sẽ quay trở lại báo thù, không giết chết nhà mày, làm sao tao có thể nguôi được nỗi hận này chứt Cố Hạn Vũ hét lớn: Diệp Quân Lâm cười nói: “Đảng thái tử của các người từ nhỏ đã không được giáo dục tử tế, bắt nạt kẻ yếu, làm ra vô số chuyện xấu xa, tôi đây chỉ là thay ba mẹ các người dạy dỗ lại các người mà thôi! Nhưng còn xa lắm mới còn thế đủ được…”
Diệp Quân Lâm ngẩng đầu lên nhìn cổ tay mình và nói: “Nội trong sáng sớm ngày hôm nay, ba mẹ các người phải chạy đến đây, sau đó quỳ xuống xin lôi đền tội, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quải”
“Mày…mày quá ngông cuồng rồi! Đã phế đi bọn tao thì thôi, lại còn muốn gia đình bọn tao phải xin lỗi mày! Mày thực sự đang muốn tìm cái chết!”
“Người đâu, ném bọn chúng ra ngoài cho tôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.