Nghe Diệp Quân Lâm nói xong, tất cả mọi người đều cười.
Nhất là Tang Khôn cười to nhất.
Một kẻ được nhà họ Chí chọn ra để chịu tội, một tên phế vật lại còn hù dọa mình?
Nực cười!
Đúng là nực cười!
Ngay cả Chí Đông Phương cũng phải khúm núm với mình, bồi thường hai trăm nghìn tỷ Chi dựa vào anh?
Chí Nam Yên còn kéo góc áo của Diệp Quân Lâm, ra hiệu anh đừng nói nữa.
Nếu chọc giận Tang Khôn thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
“Mày chạy nhanh như thế chẳng phải vì Sợ sao?
Diệp Quân Lâm cười hỏi.
“Hả?”
Câu nói này khiến Tang Khôn sững sờ.
Tên nhãi này còn nhìn ra mình đang sợ?
Đúng là không đơn giản.
“Sợ? Ai nói tao sợ?”
Đương nhiên là Tang Khôn không thừa nhận.
Hắn đường đường là tướng quân của một trăm nghìn quân, sao có thể thừa nhận là mình sợ?
“Việt Nam là cấm địa của quân phiệt và lính đánh thuê, mày lại lén lút tiến vào, không sợ quân đội Việt Nam phát hiện à?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Một câu đánh trúng tim đen của Tang Khôn.
Hắn sợ nhất là quân đội Việt Naml Trước đây ít năm, suyt chút thì bị diệt.
Lần này lén lút tới, hắn lo muốn chết!
“Sao có thể? Nếu tao sợ, sẽ không gióng trống khua chiêng tới! Cứ cho Việt Nam là cấm địa, đó là đôi với người khác thôi chứ Tang Khôn này không sọ! Tao có một trăm nghìn quân, phải sợ cũng phải là Việt Nam kiêng đè tao!”
Tang Khôn còn đang khoác lác, Diệp Quân Lâm cười nói: “Mày không nghĩ tới một vấn đề, bây giờ mày đang bị quân đội Việt Nam để mắt tới à…”
Sau khi Diệp Quân Lâm nói xong, đầu Tang Khôn như nổ ầm một tiếng, trống rông.
Ý thức được vấn đề này xong, sắc mặt hắn liền trắng bệch, cơ thể thậm chí còn run Tẩy.
Hắn cảm thấy mình đánh giá thấp Việt Nam.
Nhiều người đi vào như vậy, không bị phát hiện mới là lạ.
Nhưng lại chẳng có người nào tới.
Chuyện này đúng là có vấn đề..