Bốn ngày sau, quân phiệt Tang Khôn tới Kim Lăng.
Tổng cộng mười mấy chiếc xe, mỗi chiếc đều có hộ vệ được trang bị súng ống đầy đủ, thậm chí ngay cả vũ khí hạng nặng cũng có.
Đây chính là quân phiệt lớn của Đông Nam Á.
Có điều hắn cũng không dám quá phô trương thân phận, dù sao đây cũng là lãnh thổ của Việt Nam.
Mười mấy chiếc xe liên tiếp tiến vào sơn trang Ngũ Hổ.
Chí Đông Phương và đám người nhà họ Chí đã sớm ra cổng nghênh đón.
Nhìn thấy Tang Khôn, ai cũng cực kì khẩn trương.
Chí Đông Phương lập tức dặn dò: ‘Mau bảo Ảnh Tử đưa người về! Nói cho Chí Nam Yên, nếu nó từ chối thì tôi sẽ để ba mẹ nó thay thế nó đi.”
Quân phiệt Tang Khôn nhanh chóng tới nơi này.
Dưới sự chen chúc của hai trăm hộ vệ súng ống đầy đủ, Tang Khôn xuất hiện.
Vẻ mặt hung áo, trên mặt có mấy vết sẹo đan xen, trong miệng ngậm điếu xì gà.
Bên cạnh là một đám tử sĩ, chỉ cần đắc tội với bọn họ, các vũ khí lập tức sẽ chào hỏi.
Quan trọng là quân phiệt Tang Khôn có khoảng chừng một trăm nghìn bộ đôi.
Sức chiến đấu trâu bò, vũ khí tối tân, lại có tiền.
Cho nên Tang Khôn là chúa tể một phương ở Đông Nam Á này.
Vừa ra trận, liền tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Tang Khôn khục khặc đầu, liếc mắt nhìn toàn bộ mọi người đứng đó.
“Tướng quân Tang Khôn, toàn bộ người nhà họ Chí chúng tôi chào mừng ngài đến!”
Chí Đông Phương tiến lên, ân cần nói.
Phó quan đứng cạnh Tang Khôn nói: “Báo cáo tướng quân, đây là gia chủ nhà họ Chí, Chí Đông Phương.”
“Chính ông làm ăn trắng trợn ở địa bàn của tôi, phá hỏng quy củ của tôi thì thôi, còn đánh thương người của tôi à?”
Giọng nói ồm ồm của Tang Khôn vang lên.
Một câu liền khiến tất cả mọi người nhà họ Chí kinh sợ.
“Tướng quân Tang Khôn, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…”
Chí Đông Phương ăn nói khép nép thưa.
“Xem xét thái độ của các người không tệ, thêm một trăm nghìn tỉ nữa, vấn đề coi như được giải quyết.”
Tang Khôn nói.
.
Truyện Đô Thị
“Cái gì?”
Tất cả mọi người nhà họ Chí đều sợ ngây người.
Tang Khôn thật sự là ăn trắng mặc trơn.
Lại còn đòi thêm một trăm nghìn tỷ nữa?
Đây đúng là một đòn chí mạng với nhà họ Chí..