“Mấy người làm gì vậy?“ Bảo vệ trước cửa vừa hỏi thì hai thanh dao đã lóe lên.
Đoàn người Lục Khấu Trọng bước vào câu lạc bộ Thiết Huyết.
Nơi này vẫn náo nhiệt như xưa.
Lục Khấu Trọng lập tức bước đến bàn điều khiển, cắt đứt tiếng nhạc, hon nữa bật đèn lên, khắp nơi đều bị chiếu sáng như ban ngày.
Thoáng chốc, mấy trăm người đang nhảy múa dừng lại, kinh ngạc nhìn lên bàn điều khiển.
Mọi người kêu la nhốn nháo, nhân viên của câu lạc bộ đều xông tới đây.
Lục Khấu Trọng câm micro lên tiếng: “Tất cả im lặng! Tôi có chuyện muốn nói.”
Tiếng kêu của Lục Khấu Trọng khiến mọi người đều yên tĩnh, đưa mắt nhìn ông ta.
“Xin tự giới thiệu, tên tôi là Lục Khấu Trọng.”
“Hả? Lục Khấu Trọng? Nghe có vẻ quen thuộc!”
“Đúng, hình như đã nghe ở đâu đó rồi thì phải…”
Nghe thấy cái tên này, mọi người đều ồ lên, cảm thấy rất quen tai.
Lục Khấu Trọng nói tiếp: “Tôi đến từ Nam Hồng Môn, là thuộc hạ của thủ lĩnh Phó Thương Long.”
Nghe vậy, mọi người đều nổ tung, khó tin nhìn Lục Khấu Trọng.
“Trời đất, thiên vương Lục, một trong bốn thiên vương của Nam Hồng Môn?
“Không ngờ lại là thiên vương Lục của Nam Hồng Môn, tôi sắp điên rồi!
“Thiên vương Lục đến thành Hoa Lư ư?
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nghe thấy cái tên Nam Hồng Môn, tất cả đều như nổ tung.
Thân là đám côn đồ ở thể giới ngâm, ước mo lón nhất của họ chính là được tiến vào Nam Hồng Môn trong truyên thuyết, đối với họ, nơi đó là tín ngưỡng, thậm chí là làm rạng rõ tổ tông, là thánh địa, đồng thời cũng là nơi đáng sợ nhất.
Đắc tội Nam Hồng Môn thì sẽ bị đuổi giết đến cùng, cho dù chạy tới chân trời góc bể…
Hôm nay, ngay cả thiên vương Lục, bốn thiên vương trong truyền thuyết của Nam Hồng Môn cũng đến đây.
Rất nhiêu người đều coi thiên vương Lục là thân tượng, thâm chí còn xăm ông ta lên mình.
Thiên vương Lục đũng mãnh thiện chiến cả đời, thể hiện phong thái vô địch mọi lúc.
“Hôm nay, tôi đến để tìm thi thể của học trò đại ca tôi!“ Lục Khâu Trọng nói tiếp.
Mọi người đều kinh ngạc.
Đại ca của thiên vương Lục? Chẳng phải chính là Phó Thương Long, thủ lĩnh của Nam Hông Môn đó sao? Thi thể của học trò Phó Thương Long? Mọi người bỗng nghĩ tới một người, đó chính là Lã Chiến mấy ngày trước còn vô cùng kiêu ngạo.
Không ngờ anh ta lại là học sinh của thủ lĩnh Nam Hồng Môn? Thế thì phiên phức to! Chọc giận toàn bộ Nam Hồng Môn, cho dù chiến thần Diêm La mạnh đến mấy thì cũng không làm được gì.
“Thiên vương Lục, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, tất cả đều là do chiến thân Diêm La làm!”
“Đúng, chúng tôi hoàn toàn không nhúng tay vào!”
Nhất thời, đa số mọi người đều phủi sạch quan hệ.
Chỉ còn số ít đang lưỡng lự.
Họ là thuộc hạ cũ của Thạch Thanh Sơn, bây giờ đi theo chiến thần Diêm La.
Đa số người đều trốn sang một bên, để lại họ ở giữa.
Lục Khấu Trọng lập tức hiểu ngay.
Ông ta nhìn về phía mấy người này hỏi: “Thi thể của học sinh đại ca tôi là do các cậu chuyển đi đúng không?” Giọng điệu bình thản lại có chút đe dọa, khiến người ta không thở nổi.
“Chúng… Chúng tôi chuyển đi thì sao?”
Một người nói.
“Vậy thì thi thể đang ở đâu?” Lục Khấu Trọng gắn từng chữ, khí thế tràn ngập toàn trường.
“Ném… Ném vào thùng rác từ lâu rồi!”
Người kia nói.
“Tốt, tốt lắm! Tất cả các người đều phải chết!” Lục Khấu Trọng gầm lên.
“Các người là ai mà dám giương oai ở địa bàn của tôi!”.