Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 7: Côn Luân Tướng Quân Không Thích Tặng Quà






“Anh mơ đi!”
Lý Tử Nhiễm thà chết cũng sẽ không đồng ý điều kiện như thế.
“Được, vậy cô chờ đó!”
Lục Xương Nguyên cười âm hiểm, sau đó quay người rời đi.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lý Tử Nhiễm, Diệp Quân Lâm nắm chặt tay cô hỏi: “Từ Nhiễm, sao vậy? Người vừa rồi là ai?”
Lý Tử Nhiễm lắc đầu: “Không có gì!”
Nhưng Lý Tử Nhiễm biết Lục Xương Nguyên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Tử Nhiễm luôn thấp thỏm.
Đi được nửa đường, có một đám người đột nhiên vây quanh bốn người bọn họ.
Những người này đều là đặc công, họng súng lạnh như băng dí vào bọn họ.
Lý Tử Nhiễm bị dọa đến hồn bay phách lạc, nắm chặt tay Diệp Quân Lâm, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng vậy, bị doạ cho ngơ luôn.
Bọn họ biết đây là trả thù của Lục Xương Nguyên.
Người đàn ông mặc bộ đồ tác chiến màu đen, sau kính bảo hộ là cặp mắt lạnh lẽo vô tình nhìn mấy người Diệp Quân Lâm: “Lục tiên sinh, đây là những phần tử phạm tội mà anh nói sao?”
Lục Xương Nguyên ở bên cạnh nói: “Đúng! Đội trưởng Trần, tôi nói cho anh biết, người này mới ra tù, anh ta sao có tư cách tham gia bữa tiệc như thế này chứ? Tôi nghi ngờ mục đích của anh ta không đơn giản! Nếu xảy ra chuyện trong trường hợp này thì đội trưởng Trần cũng sẽ không đảm đương nổi đâu.”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?”
Phó đội trưởng đội đặc công phụ trách an toàn bên trong, cũng không biết Diệp Quân Lâm dùng cách gì để vào trong.
Lục Xương Nguyên đắc ý nhìn Lý Tử Nhiễm cười cười, lại nói với Trần Phi Long: “Đội trưởng Trần, mặc kệ tình huống như thế nào, tôi đề nghị cứ bắt anh ta lại trước, chúng ta nên trừ khử bất cứ mầm mống nào có thể gây nên tai hoạ.”
Trần Phi Long lạnh lùng nói.
Lần này vợ chồng Lý Văn Uyên trợn trừng mắt.
Bọ họ căn bản không có thư mời! “Nhanh chóng lấy thư mời ra đây!”
Lục Xương Nguyên hùng hổ nói.
“Chúng tôi không có thư mời.”

Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
Lục Xương Nguyên nghe thấy không có thư mời thì vui vẻ.
Trần Phi Long trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, đem bọn họ đi!”
Lý Tử Nhiễm lập tức luống cuống.
Cái này nếu như bị bắt…
Cô và cha mẹ chắc không có chuyện gì.
Nhưng Diệp Quân Lâm sẽ bị Lục xương Nguyên dở trò, chụp cho một cái tội nhanh, bắt vào tù một lần nữa.
“Từ từ đã! Chúng tôi đã qua kiểm an ở cửa chính vào đây, các ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng tôi có vấn đề!”
Lý Tử Nhiễm tức giận nói.
Lục Xương Nguyên cười lạnh nói: “Không thể nào! Ai vào đây cũng cần phải có thiệp mời, dù là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay – Côn Luân tướng quân cũng phải có thiệp mời! Không có thiệp mời chính là có vấn đề!”
“Ừ, chúng tôi nghe qua không có ai không có thiệp mời mà có thể đến!”
Đột trưởng Trần khẳng định nói.
Hôm nay các vị nhân vật lớn đến tham gia cũng phải cầm theo thiệp mời.
“Đều lôi đi cho tôi!”
Lý Tử Nhiễm cũng sợ.
Lục Xương Nguyên cười khà khà nói: “Lý Tử Nhiễm, cam chịu số phận đi! Ai bảo cô không đồng ý tôi.”
“Ai nói cho anh nhất định phải có thiệp mời mới có thể vào?”
Đột nhiên giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
Lý Tử Nhiễm lôi kéo Diệp Quân Lâm, ra hiệu anh đừng nói.
Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng bị dọa sợ.
Diệp Quân Lâm đây là muốn gây hoạ sao?
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ vai cô: “Lại tin anh một lần nữa có được không?”
Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Được!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm rơi xuống trên người Trần Phi Long: “Hỏi cấp trên của anh một chút, bảo Diệp Quân Lâm không có thiệp mời có thể vào không?”
“ Ha ha ha… Tên này ở trong tù lâu đầu óc cũng bị hỏng à? Tự cho mình là ai chứ?”
Mấy người Lục Xương Nguyên cười đến đau cả bụng.
Trần Phi Long bị câu này của Diệp Quân Lâm chọc giận: “Được, vậy tôi hỏi một chút, đột trưởng có quen anh không?”
Lục Xương Nguyên cười đến mơ hồ.
Bọn họ hưng phấn nhìn trò cười.
Mọi người vây lại xung quanh rất nhiều.
Vợ chồng Lý Văn Uyên và Lý Tử Nhiệm cúi thấp đầu.
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Trần Phi Long dùng tai nghe đặc biệt hỏi thăm đội trưởng đội cảnh chiến.
Sau khi trong tai nghe truyền đến thông tin, sắc mặt Trần Phi Long thay đổi.
Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
“Tôi… tôi… tôi… tôi biết rồi, đội… đội trưởng.”
Trần Phi Long nói chuyện lắp bắp.
Lục Xương Nguyên một mặt chờ mong, nhìn Trần Phi Long hỏi: “Thế nào, đội trưởng Trần?”
Bốp!
Trả lời Lục Xương Nguyên là một cái tát.
Cái tát này đánh bay Lục Xương Nguyên ra xa mấy mét, Lục Xương Nguyên một miệng đầy máu, còn bị rụng mất mấy cái răng.
“Đội trưởng Trần… vì sao?”
Lục Xương Nguyên không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phi Long.
Trần Phi Long lại tiến lên cho hắn một đấm nữa, đấm đến Lục Xương Nguyên phun máu ra.

“Còn vì cái gì? Anh lấy việc công báo thù tư, cố ý làm khó xử Lý tiểu thư! Mặc dù họ không có thiệp mời, nhưng là khách quý hợp pháp tiến vào đây.
Ngược lại là anh phá hư không khí yến hội, tạo nên sự tụ tập chênh lệch.
Người đâu! Bắt anh ta lại, trước tiên nhốt mấy ngày rồi nói.”
Trần Phi Long ra lệnh.
Hai đặc công bên cạnh tóm lấy Lục Xương Nguyên, kéo đi giống như kéo một con chó chết.
“Diệp tiên sinh, Lý tiểu thư, đắc tội rồi!”
Trần Phi Long một chút cũng không dám ngây ngốc, lập tức dẫn người rời đi.
Đột nhiên xuất hiện một màn thế này, làm ba người Lý Tử Nhiễm trợn tròn mắt.
Xảy ra chuyện gì?
Không phải bắt bọn họ sao?
Sao trong chớp mắt lại tóm cổ Lục Xương Nguyên rồi?
Thế này là tình huống gì vậy?
Ba người đều nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Mới vừa rồi sau khi anh nói chuyện ghi danh, mới xuất hiện chuyện này.
Lý Tử Nhiễm hồ nghi nhìn Diệp Quân Lâm: “Anh giải thích chút đi!”
“Rất đơn giản, tuy chúng ta không có thiệp mời nhưng mà tiến vào một cách hợp pháp, chúng ta không có vấn đề gì.
Nhưng Lục Xương Nguyên làm thế chính là quấy rối trật tự của bữa tiệc, mọi người cũng thấy rồi đấy, bên cạnh lúc nãy có rất nhiều người xem, ảnh hưởng không tốt, nếu hôm nay Côn Luân tướng quân đến đây, phải biết là xảy ra chuyện như vậy, đừng nói đến một tên Lục Xương Nguyên nho nhỏ, đến thị trưởng Chu Ngọc Hằng cũng không thể đảm đương nổi.”
Lý Văn Uyên lập tức nói: “Hiểu rồi, chỉ cần chúng ta chứng minh mình đến một cách hợp pháp là được.”
Mẹ vợ cũng gật đầy: “Đúng vậy!”
Lý Tử NHiễm cảm thấy có vấn đề, nhưng giải thích như thế cũng không có sơ hở gì.
Hợp tình hợp lý.
Diệp Quân Lâm quay đầu, trong ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.
Mấy lời Lục Xương Nguyên nói lúc nãy anh đều nghe thấy, lần này không chỉ là vấn đề nhốt mấy ngày, mà cho hắn đeo gông luôn.
Tiệc tối rất đơn giản, nhưng người đến đều là nhân vật tai to mặt lớn.
Sau khi ba người Lý Văn Uyên ngồi vào chỗ, thì không dám xê xịch, đến nói cũng không dám nói.
“Cha, mẹ, mọi người khép nép như thế làm gì? Cứ tuỳ tiện đi dạo đi, nhiều người như vậy nên đi kết giao bạn bè.”

Diệp Quân Lâm cười nói.
Vợ chồng hai người Lý Văn Uyên nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám xê xịch nửa bước.
Lý Tử Nhiễm quay đầu đáng giả Diệp Quân Lâm bên cạnh một chút: “Hình như anh không sợ tí nào cả?”
Sự thong dong bình tĩnh của Diệp Quân Lâm là ba người bọn họ sinh ra ảo giác, hình như Diệp Quân Lâm rất quen thuộc với mấy trường hợp như thế này.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Anh sợ bọn họ làm cái gì?”
Lý Tử Nhiễm suy nghĩ, anh ở trong tù đối mặt với rất nhiều khuôn mặt hung tợn như vậy, chắc là đã quen rồi.
Cho nên Lý Tử Nhiễm không hỏi nữa.
Bên trong yến hội, người càng lúc càng nhiều.
Chu Ngọc Hằng và mấy vị nhân vật lớn của Tô Hàng cũng đi vào, bị nhóm người vây quanh.
“Ừm, Văn Uyên, hình như em phát hiện mỗi người đến đây đều đem theo quà, dù là Chu Ngọc Hằng thì thư ký bên cạnh cũng cầm theo quà.
Chỉ có một nhà chúng ta là không có.”
Triệu Nhã Lan nghi ngờ nói.
Mọi người nhìn thoáng qua, đúng là thế.
Chỉ có cả nhà bọn họ là không đem quà, còn mọi người đều mang.
Tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, chờ tặng quà.
Chỉ có bọn họ ngồi trong góc, hết sức rõ ràng.
“Đây là chúng ta không hiểu quy củ, không có để ý.”
Lý Văn Uyên cúi thấp đầu.
Triệu Nhã Lan cũng nói: “Đúng vậy, vừa rồi bên ngoài cha và Trương Tùng bọn họ cũng đem theo lễ vật.”
Lý Tử Nhiễm thở dài: “Chuyện này phải trách con, lúc trước con không chắc chắn có thể vào.”
Lý Văn Uyên gật gật đầu: “Có cần bây giờ cha sắp xếp cho người đem quà đến không? Còn có thời gian đó.”
Diệp Quân Lâm lập tức từ chối: “Cha mẹ, Tử Nhiễm, mọi người không cần lo lắng, có thể Côn Luân tướng quân người ta không thích kiểu tặng quà này thì sao?”
“Không phải, đây là lễ nghi tối thiểu.”
Lý Tử Nhiễm nói.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Anh ngược lại lại cảm thấy Côn Luân tướng quân lại thích kiểu không tặng quà, em có tin không?”
Lý Tử Nhiễm lắc đầu: “Em không tin!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.