Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 63: Ngũ Đại Chiến Vương Của Quân Đội Hoa Hạ – Thanh Long






“Tao đã tiêu hàng triệu tệ để đào tạo từng vệ sĩ.
Mỗi năm tao tốn ít nhất cũng máy chục triệu vì bọn họ.”
Nói đến đây, Trương Thiên Lâm hét lớn với Diệp Quân Lâm: “Mày dựa vào cái gì mà muốn đối chọi với tao? Dựa vào lão Cửu kia sao? Nực cười.”
Thanh Long đã từng điều tra qua, những gì mà Trương Thiên Lâm nói đều là.
Chớ có nghĩ đây chỉ là một văn phòng thám tử bình thưởng.
Ở thành phố Tô Hàng này quả thật không có ai dám dụng đến ông ta.
Mấy chục tên vệ sĩ của ông ta thật sự rất mạnh.
.
đam mỹ hài
“Ông đã tự cao tự đại xong chưa?”
Diệp Quân Lâm thản nhiên hỏi.

“Đập chết bọn nó cho tao!”
Nghe anh nói thế, Trương Thiên Lâm liền phẫn nộ ra lệnh cho bọn vệ sĩ.
Nhưng ông ta lại thấy Thanh Long đang đứng bên cạnh Diệp Quân Lâm đang chậm rãi cởi áo sơ mi, chỉ còn mặc một cái áo ba lỗ bên trong.
“Lạch cạch.”“
Sau khi Thanh Long lột chiếc áo ba lỗ ra khỏi cơ thẻ, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Mọi người đều thấy rõ từng vết thương kinh khủng dữ tợn trên vai, trên cánh tay cũng như sau lưng của Thanh Long, chúng dày đặc đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tối thiểu cũng có máy trăm vết thương trên người anh ta.
Từng vệ sĩ đứng ở đây đều xuất ngũ từ chiến trường, bọn họ hiểu rất rõ những vết thương này là do đâu.
Rất nhiều vết thương do đạn xuyên qua da, có những vết thương hình thành từ vết cứa của bom, cũng có những vét đã thối rữa, chắc là do ảnh hưởng của vũ khí hóa học…
Ngay cả những kẻ xông pha chiến trường như bọn họ cũng không tài nào tưởng tượng được vì sao trên người anh ta lại dày đặc vết thương như thế.
Chỉ có những người được tôn sùng là “Thần” trên chiến trường mới có những thương tích này.
Bọn họ đã trải qua hàng ngàn chiến dịch nên trên cơ thể mới dày đặc vết thương như vậy.
Mọi người ở đây đều kết luận rằng Thanh Long cũng là quân nhân, là chiến thần siêu cắp từng chiến đấu nơi sa trường.
Trương Thiên Lâm thấy những tên vệ sĩ đã ngồn vô số tiền bạc của ông ta dồn dập lộ ra vẻ sợ hãi liền vô cùng bực bội, tức giận hét lên: “Tụi mày bị gì vậy? Sợ à? Mới có vài vết thương mà tụi mày đã bị dọa sao? Bắt nó lại cho tao! Ai bắt được đầu tiên tao thưởng mười triệu!”
Ông ta vừa dứt lời, cuối cùng cũng có kẻ nhịn không được nữa cầm dao xông lên.
“Am”
Thanh Long chỉ cần dùng một cú đá liền đánh bay tên đó, tên này bị văng ra phía sau mười mấy thước rồi nện lên tường, ngã xuống đất co quắp người lại không dậy nỗi.
“Tất cả lên hết cho tao.”
Những tên vệ sĩ ở đây đều lao lên hết.

“Rầm… rằm… rằm…”
Phun, Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong phòng.
Một lúc sau, trong phòng họp chỉ còn mỗi Thanh Long và Trương Thiên Lâm đang đứng, Diệp Quân Lâm vẫn yên vị trên ghế sa lon không nhúc nhích gì cả.
Mà bốn mươi tên vệ sĩ thì nằm la liệt đầy đất co rúm người lại, vết máu bắn đầy mặt đắt trông vô cùng kinh khủng.
Đến lúc này Trương Thiên Lâm đã sợ đến xây xẫm mặt mày, không thể nào tưởng tượng được mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
“Ngũ đại chiến vương của quân đội Hoa Hạ – Thanh Long…”
“Còn có chiến thần Côn Luân đầu tiên của Trung Quốc…”
Những tên lính đánh thuê té đầy đất đã nhận ra Thanh Long và Diệp Quân Lâm.
Dù gì bọn họ đã từng cùng xuất hiện.
Có một khoảng thời gian, truyền thuyết về chiến thần Côn Luân xuất hiện ở khắp chiến trường Trung Đông và Châu Phi.
Những tên lính đánh thuê này thậm chí còn coi Diệp Quân Lâm là thần.
Côn Luân chính là linh hồn của quân đội bọn họ.
Hiện tại chính mắt bọn họ được nhìn thấy chiến thần Côn Luân, những tên lính đánh thuê đã giải ngũ này liền quỳ xuống đắt lạy Diệp Quân Lâm.

“Côn...!Côn Luân...!Côn Luân tướng quân...”
Hắc gia chuyên thu nhập tình báo cũng như những tài liệu mật nên hắn cũng biết chuyện Côn Luân tướng quân đến Tô Hàng.
Thậm chí ông ta còn biết nhiều thứ hơn những người khác.
Bây giờ nghe những tên vệ sĩ nhắc đến Côn Luân tướng quân, ông ta lập tức biết hai người trước mắt mình chính là Côn Luân tướng quân và Thanh Long thiếu tướng.
“Bây giờ chúng ta có thể bàn bạc giá cả được chưa?”
Diệp Quân Lâm lắc lắc ly rượu.
“Róc rách.”
Trương Thiên Lâm quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm, giống như phát điên hô lên: “Côn Luân tướng quân, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, xin ngài tha cho cái mạng chó của tôi.
Tôi xin ngài…”
“Rầm… rằm… rằm…
Trương Thiên Lâm không ngừng dập đầu trước mặt Diệp Quân Lâm, đầu đập vào sàn nhà vang dội..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.