Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1991:




Chương 1991:

“Là cậu tai”

“Hóa ra là cậu tai”

“Anh hùng của chúng tat”

“Chúng tôi chọn đúng người rồi!”

Ba mưỡi tám người đitheo.Diệp Lâm Quân không khỏi reo hò khi nhìn thấy cảnh này.

Trên trận chiến, Diệp Lâm Quân và Bắc Ma đã đánh nhau hơn hàng vạn hiệp.

Bộ giáp của đội cảm tử Diệp Lâm Quân đã bị xé nát từ lâu. Thậm chí trên người anh còn xuất hiện rất nhiều vết thương trông rất dữ tợn.

Nhưng Bắc Ma cũng không khá hơn là bao, quần áo của gã cũng bị xé nát.

Miệng không ngừng thổ huyết. Vẻ mặt kinh hoàng.

Làm sao cũng không ngờ được rằng lại có người đánh nhau với gã thành bộ dạng như thế này đúng không?

“Rốt cuộc cậu là cái quái gì? Vậy mà lại mạnh như thế?” Bắc Ma kinh hãi:nhìn Diệp Lâm Quân.

“Đầu-hàng đi! Ông không đấu lại Lạc Việt đâu!” Diệp Lâm Quân lau vết máu trên khóe miệng.

“Hừi Tiếp theo đây mới chính thức bắt đi!”

Bắc Ma đột nhiên thay đổi toàn bộ thần sắc.

Một sự thù địch quái dị trào ra.

Bóng tối bắt đầu xuất hiện trên cơ thể gã, và ngay cả đôi mắt gã cũng trở nên đen kịt.

Cả người gã như bốc lên một ngọn lửa màu đen, giống như hung thần đến từ địa ngục..

Bắc Ma như biến thành một người khác.

Quan trọng hơn là sức mạnh của gã đang tăng lên rất nhiều.

Diệp Lâm Quân có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

“Giết!” Bắc Ma đột nhiên lao tới.

Lần này; Diệp Lâm Quân chiến đấu đã cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Bắc Ma.

Từng chiêu từng chiêu mang lại cho anh rất nhiều áp lực.

Không đến một trăm chiêu.

Diệp Lâm Quân bị đánh lùi lại hàng trăm mét.

Máu từ khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn.

“Kết thúc rồi!”

Bắc Ma tiếp tục tấn công, lại là một đợt sát chiêu dữ dội khác.

“Phụt!” Diệp Lâm Quân nôn ra máu và bị đánh bay ra ngoài.

Anh rơi xuống đất, không thấy động tĩnh …

Bắc Ma tiến tới gần.

“Ầm!”‘Ầm!” Dùng đủ mọi chiêu thức, đánh Diệp Lâm Quân khắp người bê bết máu.

Với sức mạnh khủng khiếp của gã, không ai có thể sống sót được.

Gã mới dừng tay! “Vẫn còn non lắm! Nếu như ta cho cậu thời gian năm mươi năm, có lẽ cậu sẽ đuổi kịp ta!” “Chỉ là ta sẽ không cho cậu có được cơ hội này!” Hai mắt Bắc Ma toàn là màu đen, trông rất u ám.

Diệp Lâm Quân chắc chản là đối thủ mạnh nhất mà gã từng chạm trán.

Có thể khiến gã bị thương nặng như thế này chẳng được mấy người.

“Vậy sao?” Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói vang lên.

Diệp Lâm Quân đang từ từ đứng dậy.

Trên người anh dính đầy máu, cười khinh bỉ: “Vẫn còn chưa kết thúc” “Cái gì? Không thể nào!” Bắc Ma hốt hoảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.