Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1893:




Chương 1893:

Nhưng Diệp Lâm Quân đã không còn giống như khi nãy.

Anh trong bộ quần áo trắng rách rưới, trông rất thảm hại.

Toàn thân đầy máu, không biết là của người khác hay là của chính anh.

“Keng kengl”

Diệp Lâm Quân cắm kiếm xuống đất.

Anh không phải thần thánh!

Anh cũng là người bình thường “Ha ha, nhìn thấy chữa, hắn mệt rồi?”

“Nhất Vũ Kiên Vương cũng là người, hắn cũng biết mệt, cũng sẽ chết!”

“Nhanh lên, tấn công hắn cho ta! Hắn sắp không chống cự nỗi rồi!”

Hoàng tử Vincent hét lên.

Dáng vẻ mệt mỏi của Diệp Lâm Quân bị mọi người nhìn thấy.

Điều đó mang lại cho bọn chúng một niềm tin rất lớn.

Diệp Lâm Quân mà bọn họ đối diện trước đây căn bản là đánh không chết. Trông anh giống như một cỗ máy chiến tranh vậy.

Nhưng bây giờ anh biết mệt rồi, chính là một nguồn tin tuyệt vời nhất.

“Giết!”

Hơn mười vạn người lại xông lên giết Diệp Lâm Quân.

Không cho anh có bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

Với chiến thuật biển người này, Diệp Lâm Quân đã chống cự một được một thời gian khá lâu.

Khắp nơi trên núi Cửu Long đều là xác chết, đâu đâu cũng đều nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết. Máu nhuộm đỏ cả núi Cửu Long.

Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân đã đến được trước núi Cửu Long.

Xem ra đã hoàn thành được nửa hành trình rồi.

Đỉnh núi Cửu Long đang gần trong tầm tay.

Diệp Lâm Quân nửa quỳ trên mặt đất, một tay cầm Viêm Long Kiếm, trên lưng mang theo long kỳ Lạc Việt Khóe miệng không ngừng chảy máu.

Đó chính là máu của anh.

Đối phương còn rất nhiều người, tiêu hao quá nhiều sức lực của anh.

Ba tiếng trôi qua, anh ít nhất cũng đã tiêu diệt được năm mười vạn cao thủ. Đúng là chuyện không thể tưởng tượng được!

“Không thể tin được!”

“Đúng là không thể tin được!”

“Sáu mươi vạn cao thủ cũng không thể ngăn chặn một mình anh!”

“Nước Chiến Ưng ta mà có những kẻ ăn hại như thế này, ta nằm mơ chắc cũng cười chết mất!”

Hoàng tử Vincent nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta hoàn toàn kinh ngạc.

Trận chiến này là trận chiến thành danh của Nhất Vũ Kiên Vương, cũng chính là trận chiến phong thần của anh.

Vốn dĩ trong Lạc Việt có người không phục đột nhiên từ đâu chui ra một Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhưng trong trận chiến hôm nay, không ai còn nghỉ ngờ gì nữa.

Mấy người Trần Hữu Đạo càng biết bản thân khác biệt quá lớn với anh…

Lúc này, Diệp Lâm Quân đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bị thương cũng không ít.

Mọi thứ đang tiến đến giới hạn của anh.

Nếu là anh của trước đây, sớm đã chết từ lâu rồi, không thể sống được đến bây giờ.

Sau một hồi thở dốc, Diệp Lâm Quân ngẩng cao đầu hét lên: “Như vậy sao? Vẫn còn sao?”

Ngay lập tức, anh tiếp tục lên đường.

Hắc long ở phía xa chợt nở nụ cười: ‘Bây giờ sáu mươi vạn người đang lần lượt tiêu hao sức lực của hắn, hắn đã đến cực hạn rồi!”

“Bây giờ ta sẽ phái sát thủ thật sự ra chiến đấu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.