Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1720: Chương 1718





Để thành công, cần phải có một quả thận tốt.
Tốt nhất là một thanh niên khoẻ mạnh.
Ba mẹ của Trương Phúc Long nói: “Ông bà thông gia à, nhà họ Trịnh các người có thanh niên nào phù hợp không?”
“Không có, không có.”
Ngô Thị Lan lập tức từ chối.
Lúc này, Trịnh Quân Nga đột nhiên hét lên: “Tôi nhớ đến một người – Diệp Lâm Quân.”
Trịnh Quân Nga vừa nhắc đến, tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh đêu nhớ ra, hai mắt sáng lên.
Đúng rồi! Sao bọn họ không nghĩ tới Diệp Lâm Quân chứtI Mọi người đều biết tin tức về sự trở lại của Diệp Lâm Quân.
Chỉ là không có thời gian để bận tâm.
Trịnh Quân Nga lập tức nói: Mặc dù Diệp Lâm Quân còn sống nhưng lại là một người tàn phế, phải ngồi xe lăn suốt đời.
Cậu ấy không thể đứng dậy.

Thêm một quả thận hay thiếu một quả thận thì có gì khác nhau?”
Ngô Thị Lan gật đầu: “Đúng vậy! Đối với một người bình thường mà nói thận là một trong những bộ phân cực kỳ quan trọng, không thể thiếu.
Nhưng người tàn phế như Diệp Lâm Quân, thì không cần dùng lãm!” “Phải đấy, câu ta vốn là một người vô dụng! Nội tạng không quan trọng gì với cậu ta.
Chúng ta chỉ cần một quả thận, giữ một quả cho cậu ta! Nó sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta bất cứ điều gì!” Trịnh Quốc Thắng nói một cách chính nghĩa.
“Lời này không sai, bót đi một quả thận quả thật chất lượng cuộc sống sẽ giảm xuống, người sẽ yếu, hơn không còn khả năng lao động.
Nhưng Diệp Lâm Quân vốn là một kẻ vô dụng, bớt đi một quả thận cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta!” “Đúng vậy, Diệp Lâm Quân là thích hợp nhất! Lấy ra một quả thận là có thể cứu được Phúc Long rồi!” Những người khác nhao nhao đồng ý.
Liên quyết định Diệp Lâm Quân.
Từng người trong nhà Trương Phúc Long mừng rỡ như điên.
“Phúc Long nhà tôi được cứu rôi!” Trịnh Quân Nga càng vui mừng: “Tôi đi Giang Bắc ngay! Mang Diệp Lâm Quân về để mau chóng giải phẫu!” “Nhưng các người nghĩ tới một vấn đề, liệu Diệp Lâm Quân có đồng ý không?”
Trịnh Phát Vỹ đặt câu hỏi.

“Cậu ta?”
“Chuyện này vẫn có thế để cho bản thân cậu ta quyết định sao? Cho phép cậu ta rồi sao?” Ngô Thị Lan hừ lạnh nói.
“Đúng, đúng vậy.
Chuyện này Diệp Lâm Quân không đủ tư cách để nói.
Chúng tôi là nói gì thì là cái đó”
“Một người tàn tật còn có quyền nói sao?”
“Vấn đề lón nhất trong chuyện này là Lý Từ Nhiệm.
Nếu cô ta biết, cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý“ Có người nhắc đến trọng điểm vấn đề.
Lý Từ Nhiệm mới là điểm quan trọng nhất.
Về phân Diệp Lâm Quân, anh ta là công cụ trong mắt bọn họ.
Chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt!
“Như vậy đi, chúng ta giấu Lý Từ Nhiệm, lén đưa Diệp Lâm Quân về, trực tiếp mổ lấy thận cho cậu ta.
Đến khi Lý Từ Nhiệm biết rồi thì cũng không còn cách nào!”
Trịnh Quân Nga đề nghị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.