Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1700: Chương 1698





Lý Chính Quy cười lón, nói: “Điêu kiện của tôi rất đơn giản! Tôi muốn một phần tư quyền khai thác sản nghiệm dâu mỏ ở vùng Tây Bắc nước Hùng Ô các người!” Williams lưỡng lự.
Không nghĩ đến Lý Chính Quy lại đòi hỏi quá đáng như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến chỉ một lần đã đoạt được vợ, con gái, mẹ của chiến thần Côn Luân.
Cơ hội như thế này chắc trăm năm cũng không có một lân! “Được, tôi đồng ý!” Williams cắn răng đồng ý.
Lý Chính Quy nở nụ cười.
Không những có thể hành hạ được Diệp Lâm Quân.
Còn có thể lấy được quyền khai thác đầu mỏ.
Thực sự là một mũi tên trúng hai con chim! Giao dịch của hai bên đã hoàn thành.
Williams bị Lý Chính Quy đưa đến chỗ ỏ.

“Cậu Đoàn, đêm nay cậu có thể.
‘Williams đi đến từ đại dương đối diện, chỉ để vui chơi.
Ông ta không muốn đợi một giây phút nào.
Lý Chính Quy cười nói: “Ngài Williams hãy chò thêm chút nữa, đợi đến đêm mai, mọi người đã tụ tập đông đủ, cùng nhau đến không phải tốt hơn sao?” Williams suy nghĩ một lát, đành phải nhịn xuống.
Nhưng đó chính là những người phụ nữ liên quan đến chiến thần Côn Luân đấy! Người đàn ông đã đánh cho hàng trăm nước không thể ngóc đầu dậy, người phụ nữ của anh lại để cho ông ta tùy ý xử trí.
Vừa nghĩ đến như vậy, thực sự là vô cùng sung sướng! Trong lòng Lý Chính Quy và Williams đều cảm thấy rất sảng khoái.
Trước giò chưa từng có loại cảm giác được trả thù này! Bên phía Lý Từ Nhiệm tạm thời chưa có động tĩnh gì.
Nhưng mà đột nhiên không liên lạc được với Phùng Ngọc Hân.
Chí Oánh vội vàng chạy đến: “Lê Nguyên, không tốt rồi, con bé Nam Yến bị bắt đi rôi! Chính là do tập đoàn Tam Tỉnh làm!” “Bộn họ tuyên bố muốn ra tay với chúng tai Còn muốn đưa bé Quân đi đấu giá nữa!” “Gì cơ?” Lý Từ Nhiệm tức giận đến sắp nổ tung rồi.

Đem con của cô đi đấu giá? Cô làm sao có thể nhịn được? Nhưng đối phương là tập đoàn Tam Tỉnh.
Sức mạnh vô cùng lớn.
“Mẹ, chúng ta thu đọn rồi chạy đi? Không thể ở lại đây nữa, trước mắt chung ta không đấu lại được tập đoàn Tam Tinh! Bọn họ vô cùng mạnh!”
Trong đầu Lý Từ Nhiệm nảy ra ý định chạy trốn.
“Không được, lúc mẹ vừa quay lại, phát hiện chỗ chúng ta đã bị phát hiện rồi.”
“Chúng ta không ra được nữa rồi’“
Vẻ mặt của Chí Oánh đầy tuyệt vọng.
Bây giờ chỗ này đã bị tập đoàn Tam Tỉnh bao vậy, làm cho cô không thể ra được nữa.
“Tập đoàn Tam Tinh đây là không muốn bỏ qua cho chúng ta mài!”
Lý Từ Nhiệm chỉ có thể xin cứu trợ với ông cụ.
“Lê Nguyên, ông cũng rất muốn cứu cháu và bé Quân! Nhưng tập đoàn nhà họ Lý ông không thể trêu vào được, ngay cả Diệp Minh Thiên cũng phải cúi đầu khom lưng!”
“Vì sự an toàn của nhà họ Lâm, ông chỉ có thể bỏ mặc cháu thôi!”
Ông cụ Lâm cúp điện thoại.
Đối với ông cụ mà nói, tập đoàn nhà họ Lý giống với nhà họ Bắc An, đều không thể trêu vào.
Có thể sẽ dẫn đến mối họa diệt môn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.