Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 157: Chứng Cứ






Diệp Quân Lâm đương nhiên không cần để ý tới những tên cặn bã này.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Đình, hỏi: “Thực sự không có chuyện đó ư? Tối hôm qua cô say rượu, chính mắt tôi nhìn thấy.”
“Không thể nào.
Tối hôm qua tôi không hề say.
Tôi cùng giám đốc Lý Tử Nhiễm tham gia bữa tối và bàn công việc với đối tác, chính anh là người xông vào đánh họ.
Anh còn cắm tôi không được tiết lộ chuyện đó.”
Trần Đình lấy hết can đảm, kiên quyết khẳng định Diệp Quân Lâm là người đã hành hung Charles.
“Thật vậy ư?” Diệp Quân Lâm hỏi lại.
Nhìn Diệp Quân Lâm lúc này chỉ có một mình, xung quanh đều là những người bạn cường tráng của cô, Trần Đình không hề sợ hãi, tức giận nói: “Diệp Quân Lâm, anh đừng giở trò nữa.
Tôi nói cho anh biết, tội danh của anh đã không thể chối cãi được rồi.
Anh không thể trốn thoát được đâu.”
Diệp Quân Lâm chỉ cười nhạt: “Cô thật là vô ơn.
Nếu tối hôm qua tôi không xuất hiện, e rằng bọn chúng đã làm nhiều trò bẩn thỉu với cô rồi.”
Nghe những lời này, Trần Đình liền nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Tim cô chọt run lên, khuôn mặt liền trở nên xấu xí.
Nhưng cô ta kiên quyết lắc đầu nói: “Hừm, không thể nào.
Anh Charles là một quý ông nỗi tiếng lịch lãm, đối xử với phụ nữ rất có chừng mực.
Anh ấy không hề làm những trò hèn hạ như anh nói.”
Khả năng nói dối không chớp mắt của cô ta thật sự khủng khiếp.
Diệp Quân Lâm lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở album ảnh, đưa tới trước mặt Trần Đình: “Tối hôm qua, tôi đã quay lại video lúc cô say rượu.
Bàn tay đang đặt trên người cô này, không phải là của quý ông Charles mà cô vừa nói tới sao?”
Nhìn thấy đoạn video, đôi mắt của Trần Đình lập tức mở lớn, vô cùng hoảng sợ.
Diệp Quân Lâm có cả video, chứng cứ này là đủ để chứng minh cô đã đưa ra một lời khai sai sự thật.
Đương nhiên Trần Đình sẽ không thể thoát khỏi việc phải ngồi tù.
Đột nhiên, khuôn mặt Trần Đình hoàn toàn biến sắc, lập tức trở nên trắng bệch như giấy.
“Xóa ngay đoạn video đó cho tôi.” Trần Đình đưa tay giật lấy điện thoại của Diệp Quân Lâm, nhưng tốc độ của anh quá nhanh, dễ dàng né được cô ta.
Diệp Quân Lâm không nói gì thêm, liền đứng dậy rời đi.
Trần Đình cũng nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo anh rồi hét lên: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Tại sao tôi phải đưa điện thoại cho cô?” Diệp Quân Lâm quay lại nhìn cô, mỉm cười chế nhạo.
Những người bạn của Trần Đình cũng xông tới chặn đường anh rồi nói: “Đưa điện thoại cho cô ấy ngay lập tức.”
“Có chuyện gì vậy? Đây là điện thoại của tôi mà.” Diệp Quân Lâm nói.

Người đứng đầu đám thanh niên này là Kim Dương Minh, lạnh lùng nói: “Tôi ra lệnh anh giao điện thoại ra ngay.
Không ngại nói thật cho anh biết, anh Đao, đại ca của quán bar này chính là anh em tốt của tôi.
Nếu anh không giao điện thoại, tôi đảm bảo anh không thể rời khỏi đây an toàn được đâu.”
Với sự xuất hiện của những người này, Trần Đình hiển nhiên cảm thấy rất an toàn.
Cô ta mạnh miệng nói: “Diệp Quân Lâm, nếu anh không lập tức giao ra điện thoại, xóa đi đoạn video đó, tôi e rằng tối nay anh sẽ phải chịu khổ rồi.”
Diệp Quân Lâm phóớt lờ tất cả những lời đe dọa đó, quay người rời đi.
Kim Dương Minh liền tiến tới giữ lấy tay anh.
“Bichl”
Nhưng không biết từ lúc nào, Thanh Long đã xuất hiện.
Anh đấm vào mặt Kim Dương Minh, máu bắn tung tóe.
“Bịichl”
Thêm một cú đấm nữa giáng xuống, Kim Dương Minh lập tức đổ qục.
Ngay sau đó, cả sáu người bạn của Trần Đình đều bị đánh gục, ngã trên sàn nhà.
“Tên khốn nạn nào dám gây chuyện trong địa bàn của tôi?” Một tiếng hét lạnh lùng truyền đến.

Hàng chục người nhanh chóng chạy đến, bao vây Diệp Quân Lâm và Thanh Long.
Bọn họ là an ninh ở đây, hay nói trắng ra thì là đám côn đồ bảo kê của quán.
Khi sự việc vừa xảy ra, quản lý quán bar đã lập tức thông báo tới họ, vì thế rất nhanh chóng họ đã có mặt.
Nghe giọng nói này, Diệp Quân Lâm cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là người ở công trường của Lý Tử Nhiễm sao?
Anh ta chính là thuộc hạ của lão Cửu.
Khi người tên Đao kia nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Quân Lâm, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi một cách dữ dội.
“Mày đang gây chuyện gì ở đây thế?” Anh ta hét lên, sau đó đi lướt qua Diệp Quân Lâm và Thanh Long, đứng trước mặt Kim Dương Minh.
“Bốp!”
Một cái tát như trời đánh giáng xuống mặt Kim Dương Minh, khiến anh ta lập tức ngã về phía sau, phun ra một miệng đầy máu, vài chiếc văng cũng theo đó bay ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.