Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1499: Chương 1500






Trước đó Diệp Quân Lâm đã tự giới thiệu trước nhưng bọn họ chưa nghe rõ, bây giò đã nghe được là anh, ngay cả Cao Khánh Dư cũng kinh ngạc nhìn anh.
Đây có phải là điều sỉ nhục không? Bị cả người đời coi là kẻ hèn hạ nhút nhát của Lạc Việt! Lý Từ Nhiệm lập tức bênh vực Diệp Quân Lâm: “Không, anh ấy không hề bỏ rơi chúng tôi, không phải anh ấy xuất hiện rồi sao?”
“Ha ha!”
“Lúc em sinh con thì cậu ta đang ở đâu chứ?
“Lúc em bế con đến nhà họ Diệp để thách thức thì cậu ta ở đâu?”
“Lúc em và Chí Oánh tìm đến cái chết vì cậu ta thì cậu ta ở đâu?”
“Lúc em một mình nuôi nấng đứa bé thì cậu ta ở đâu?” Lâm Phụng Tiên hỏi đồn đập, Lý Từ Nhiệm trở nên trâm mặc.
Mọi thứ đều là sự thật, cô không thể phản bác được.

“Bây giò mọi chuyện đã qua rôi, nhà họ Diệp cũng đã quên, đứa bé đã khôn lớn, em đã trở thành nữ hoàng trong giới kinh doanh, thì cậu ta lại xuất hiện!”
“Đây là một tên đàn ông hèn nhát, nhìn rất nguy hiểm, cứ thoát ẩn thoắt hiện, không biết sẽ biến mất khi nào.
Không phải mọi chuyện đều sáng tỏ rôi sao? Em còn muốn tin anh ta?” Lâm Phụng Tiên hỏi.
“Tôi…
Diệp Quân Lâm không nói nên lời.
Ngay cả Phùng Ngọc Hân cũng nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ thất vọng.
Theo cô ta, cho dù sự việc có nghiêm trọng đến mức nào, thì cũng không thể rời đi vào thời khắc quan trọng nhất như vậy được chứ? Rời đi cũng được thôi nhưng ít nhất cũng phải nói gì đó chứ không phải sao? Biến mất một năm rưỡi rồi lại xuất hiện, còn ra thể thống gì nữa? Bây giò lại xuất hiện trong đúng thời điểm này, nỗ lực của anh không khỏi khiến người ta hoài nghi! Lâm Phụng Tiên tức giận nói: “Từ Nhiệm, em đừng bênh vực cậu ta! Em nên đối xử với cậu ta như một người xa lạ, thậm chí coi như cậu ta đã chết cũng được! Cậu ta đã chết rồi! Người này không phải là cậu ta!”
“Loại đàn ông này vốn dĩ không đáng để em phí công! Cậu ta không xứng!” Những người khác thêm mắm muối vào: “Đúng đó, Từ Nhiệm, anh ta không xứng nhận những điều tốt đẹp từ côi” Diệp Quân Lâm nhìn Lý Từ Nhiệm đây hối hận: “Từ Nhiệm, anh xin lỗi! Đây là lần thứ hai trong đời anh xin lỗi em! Dù có nói thể nào cũng không thể diễn tả hết nỗi áy náy của anh! Anh hứa sẽ không có lần thứ ba đâu!”
“Nếu lời xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, há chẳng phải loạn lên hết rồi sao, tôi làm điều sai trái, chi cần nói một câu xin lỗi không phải là xong rồi sao? Tôi giết người, cũng nói một câu xin lỗi là xong rồi?”
Lâm Phụng Tiên gầm lên.
Ngay cả Phùng Ngọc Hân cũng tức giận.
Lý Từ Nhiệm-đã làm nhiều điều như vậy, chỉ để nghe anh nói vài lời xin lỗi thôi sao?
Có còn lương tâm không vậy?
“Anh hứa từ này trở đi, sẽ không rời xa em và con nữa! Anh…”
Diệp Quân Lâm mới nói được một nửa, thì đã bị Lâm Phụng Tiên cắt ngang: “Được rồi, được rồi, cậu đã từng nói điêu này rồi! Nói cái gì mà muốn ở cùng Từ Nhiệm suốt đời, cho em ấy cả thế giới! Vậy mà lúc em ấy sinh con cậu còn không có mặt, cậu lấy cái gì mà ở bên em ấy suốt đời chứ?”
Sao Diệp Quân Lâm có thể không biết cho được, mất đi một năm rưỡi thì sự ghẻ lạnh càng nhiều, sự thương xót với Lý Từ Nhiệm nặng đến bao nhiêu.
Những lời giải thích của anh hoàn toàn chỉ là vô ích!
“Tôi hoàn toàn không có ý bỏ rơi Lệ Nguyên, nếu không, tại sao tôi lại quay về?”
Diệp Quân Lâm hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.