Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1230: Chương 1231






“Vậy còn mẹ tôi thì sao?”
“Bà Chí là mẹ ruột của cậu, đương nhiên là có thân phận rất cao quý! Nhưng có điều ông chủ Minh Thiên đã có vợ rồi, thân phận của bà Chí có chút khó xử”
“Nhưng nếu chúng tôi thuyết phục được ông chủ, nói không chừng cũng có thể trở lại được Diệp gia.
Chỉ cần cậu đồng ý trở về nhà họ Diệp, cơ hội này cũng là rất lớn.
Việc bà Chí trở về cũng chỉ dễ như trở bàn tay.mà thôi? Ông Vân lập tức nói.
Ông ta thấy, trên đời này không ai có thể nỡ từ chối sự cám dỗ này.
Một khi Diệp Quân Lâm đồng ý, anh ta sẽ trở thành con trai của nhà họ Diệp, là con trai của gia tộc đứng đầu Việt.
Còn ai có thể từ chối sự cám dỗ này cơ chứ?
Huống hồ anh ta có thể cải chính tên của mình, hiên ngang bước vào cửa nhà họ Diệp!
“Cậu Quân Lâm à, cậu mau tranh thủ thời gian thả chúng tôi đi? Mơ ước của bà Chủ chẳng phải là được sự công nhận của nhà họ Diệp sao?
Không phải muốn gả cho ông chủ Minh Thiên sao? Chỉ cần chúng ta trở về, chuyện này cơ bản sẽ được giải quyết nhanh chóng!
“Với thành tựu bây giờ của cậu, ước mơ của bà Chí sẽ thành hiện thực ngay thôi mà Tất cả bọn họ lại lấy Chí Oánh ra để thúc giục Diệp Quân Lâm thả bọn họ ra.
Ông Vân thấy Diệp Quân Lâm không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Cậu Quân Lâm à, cậu cũng không muốn phải mang danh là đứa con hoang mãi đúng không? Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức khiến cho cậu trở thành cậu chủ cao quý của nhà họ Diệp!”
“Ha ha!”
Lúc này, Diệp Quân Lâm đột nhiên cười phá lên.
Điều này khiến cho ai nấy đều không khỏi Sững SỜ.
Bởi vì Diệp Quân Lâm đang chế giễu bọn họ.
“Cậu chủ Lâm Lâm, cậu đang nghi ngờ gì sao? Thật là, chỉ cần cậu thả chúng tôi trở vê, những điều tôi vừa nói lúc nãy nhân định có thể thành sự thật! Dù sao đi chăng nữa nhà họ Diệp sẽ không bao giò bỏ qua một thiên tài Ông Vân nói.
“Không! Tôi là đang cười các ông quá ngu xuẩn đó!”
“Để tôi nói cho các anh biết, cái nhà họ Diệp tôi còn không thèm để mắt tới, nói gì đến cái thân phận cậu chủ nhà họ Diệp nhỏ bé ấy cơ chứ “Hon nữa, những người muốn vượt qua cửa ải của nhà họ Diệp để kết hôn với Diệp Minh Thiên cũng không phải là hiếm gì đâu! Các anh biết vì sao không? Bởi vì ông ta không xứng! Ông ta không xứng với mẹ của tôi, nhà họ Diệp ấy càng không xứng với mẹ con nhà tôi!” Diệp Quân Lâm lớn tiếng nói.
“Cậu nói gì cơ? Ông Vân nghe vậy thực sự kinh ngạc.
Trên đời này còn có người nói Diệp Minh Thiên không xứng với Chí Oánh sao? Nhà họ Diệp không xứng để Chí Oánh gả vào? Nhà họ Diệp là gia tộc lớn nhất, người nhà họ Diệp ai cũng đều có dòng máu cao quý, thuân khiết, được lắng đọng từ ngàn đời nay.
Chí Oánh là cái gì cơ chứ? Chỉ là một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình ở Hải Phòng.

Tuy được xem là Vương tộc nhưng so với nhà họ Diệp mà nói, đúng chỉ là đám người hạ đẳng hèn mọn đê tiện.
Bà ta sao có thể xứng với Diệp gia cơ chứ? Diệp Quân Lâm đường như đang nói bừa và bị điên vậy.
Diệp Quân Lâm cười lạnh lùng nói: “Các anh chẳng phải nói là con giỏi thì mẹ được nhờ hay sao? Cũng bởi vì bà ấy là mẹ của Diệp Quân Lâm tôi, cho nên nhà họ Diệp không thế xứng được với mẹ tôi, Diệp Minh Thiên thì lại càng không xứng!”
Điên rồi! Thật là ngông cuồng! Còn không thèm để ý đến nhà họ Diệp? Đúng là anh ta đạt được những thành tựu cực kỳ khủng khiếp thế nhưng những thứ này khi đứng trước mặt của nhà họ Diệp căn bản không đáng được nhắc tới.
Cùng lắm thì Diệp Quân Lâm chỉ hơn đám người ở của nhà họ Diệp một bậc thôi.
Chứ còn so với thực lực của nhà họ Diệp thì còn kém xa chứ đừng có nói gì là toàn bộ cả nhà họ Diệp.
“Cậu chủ Lâm Lâm à, sau khi cậu thấy được tảng băng chìm của nhà họ Diệp, cậu nhất định sẽ rút lại những lời nói đó!”
Ông Vân trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm nói.
“Ha ha ha ha…”
Diệp Quân Lâm chỉ biết cười nhẹ lên vài cái trên mặt tỏ ra sự chế giểu.

Ông Vân tức giận.
Bây giờ ông ta thực sự rất muốn cho Diệp Quân Lâm biết được sự kinh khủng của nhà họ Diệp.
“Cậu Quân Lâm à, cậu có dám thả tôi quay trở lại không? Tôi cam đoan với cậu sẽ cho cậu thấy được thế lực của Diệp là lớn mạnh đến như thế nào! Cậu sẽ vì câu nói ngày hôm này mà hối hận cả đời!” Ông Vân hỏi.
“Để cho ông trở về là được chứ gì, thay tôi gửi cho Diệp Minh Thiên một lời nhắn răng —— Các ông có thủ đoạn gì cứ đem hết ra đi, nếu như không giết được tôi, khi tôi đến nhà họ Diệp, thì cả gia tộc các người đến cơ hội hối hận cũng không còn đâu.” Diệp Quân Lâm vừa cười vừa nói.
“Được, cậu chủ Lâm Lâm, tôi sẽ đem những lời ngông cuồng, ngạo mạn này của cậu nói với ông chủ.
Cậu cũng đừng có hối hận!” Ông Vân cười nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.