Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1127: Chương 1128






“Mẹ, những việc này làm sao có thể để mẹ làm được!” Chí Oánh nhìn Lý Từ Nhiệm và bật khóc trong niềm vui: “Con trai, mẹ thật hạnh phúc! Điều ước nửa đời còn lại của mẹ đã thành hiện thực!
Con cũng tìm được một người vợ ngoan hiền, hiếu thảo và tốt bụng như vậy! Đời này mẹ không còn hối tiếc gì cả!”
“Mẹ ơi, thời gian tới con sẽ để mẹ tận hưởng cuộc sống! Con sẽ khiến mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Diệp Quân Lâm nắm chặt tay Chí Oánh.
“Con tới gặp mẹ, mẹ đã mãn nguyện rồi!”
Chí Oánh mỉm cười.
“Mẹ, con hỏi mẹ, có bao giờ mẹ nghĩ đến việc rời đi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Không thể rời đi! Con không nhìn thấy bia mộ dựng ở cửa sao? Mẹ mà rời đi một bước, bọn họ sẽ giết con.”
Diệp Quân Lâm tiếp tục hỏi: “Mẹ, bọn họ dựa vào tấm bia mộ này để khống chế mẹ sao?”
“Không, lúc nào cũng có người canh chừng mẹt Bọn họ sẽ không bao giờ cho phép mẹ bước ra khỏi thành Trường Giang nửa bước!”
Chí Oánh nói tiếp: “Không chỉ là thành Trường Giang, gân 30 năm tôi, thực tế, phạm vi hoạt động của mẹ chi là con phố mà chúng ta vừa đi bộ! Họ đưa ra quy định là mẹ không được bước ra khỏi con phố này nửa bước, nếu không mẹ sẽ bị đánh.
Diệp Quân Lâm nghe thấy thế vô cùng tức giận.
“Cái gì? Gần ba mươi năm rồi, mẹ chỉ được phép di chuyển trên con phố này?” Diệp Quân Lâm ngạc nhiên hỏi.
Hóa ra mẹ của anh ở một thành phố hơn 30 năm, và còn kinh hoàng hơn là bà chỉ được đi lại trên một con phố…
Thật tàn nhẫn!!! Thật tàn nhẫn!!! “Ừ! Lệnh của nhà họ Diệp đối với thành Trường Giang là giam giữ mẹ ở thành Trường Giang, nhưng những người ở thành Trường Giang này, để đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không cho mẹ chạy ra ngoài và thu hẹp địa bàn của mẹ, bọn họ liên giam cầm mẹ ở con phố này!” Chí Oánh thở dài.
“ÄmI!” Trên trán Diệp Quân Lâm nổi gân xanh đữ đội, sát khí khát máu lóe lên trong mắt anh.
Anh có ý muốn giết người!!! Lý Từ Nhiệm đau khổ hỏi: “Mẹ, bao nhiêu năm mẹ đều làm công nhân dọn vệ sinh sao?”
Chí Oánh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ hạn chế mẹ vê mọi mặt, không cho mẹ tìm việc.

Mẹ chỉ có thể làm công nhân vệ sinh, để có thể sống đến bây giòt” Nhìn thấy Lý Từ Nhiệm đang khóc, Chí Oánh cười nói: “Thực ra, mẹ không sao.
Tiên lương mà mẹ nhận được, cộng với việc nhặt đồng nát, cũng đủ sống!” Nhưng mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi cảnh tượng Chí Oánh thỏa hiệp vì một trăm bảy mươi lăm ngàn, bọn họ không thế quên.
“Mẹ, bệnh của mẹ…” Lý Từ Nhiệm nghẹn ngào.
“Kỳ thực không sao.
Tất cả đều là chuyện cũ.
Chỉ cần uống thuốc, sẽ không tái phát.
Chỉ cần không gặp ngày mưa gió là được!” Chí Oánh nói nhẹ như gió.
Nhưng bà đã bị bệnh tật hành hạ đến mức trông bà như già hơn đến hai mươi tuổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.